Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nữa - chương 2

PHẦN II: ĐỪNG BỎ CUỘC




Phòng nhân sự.

Cánh cửa khép lại, một cô gái dáng vẻ buồn bã bước ra. Cuộc phỏng vấn có vẻ không ổn lắm. An thấy rõ sự phân vân, nghi ngại khi người ta nhìn tấm bằng trung cấp marketing của cô. Hai năm học vội vàng để kịp bắt nhịp lại cuộc sống. An đã và luôn đau khổ nhưng cô chưa có một phút giây nào bỏ cuộc. Chỉ trừ lần ấy...

***

- Em không cần sự thương hại của bất cứ ai! Anh đi đi, làm ơn! - An lạnh lùng hất cốc nước trên tay anh. Một tiếng “choang” rơi trên mặt sàn.

Im lặng.

- Đừng mất thời gian cho một con mù nữa, sẽ không ai hiến giác mạc và em sẽ chỉ là một gánh nặng... - Giọt nước mắt lăn dài, chạy qua nụ cười cay đắng.

- Em sẽ thấy lại mọi thứ nhanh thôi, chỉ cần em đừng bỏ cuộc - Anh nắm tay cô nhẹ nhàng như người ta đắp chân bông giữa đêm đông lạnh buốt.

- Em sẽ chỉ là một con mù và kết thúc rồi... Em muốn chia tay anh...

Đã nhiều lần An nói như vậy và chỉ nhận lại là những lời an ủi hoặc sự im lặng nhẫn nhịn... Lần này thì khác...

- Nếu anh ra đi thật, anh muốn... - Ngập ngừng, anh nói tiếp - ... em đừng bao giờ bỏ cuộc! Phải sống, tiếp tục sống chứ không phải tồn tại!

- Anh đi đi! - An quả quyết. Đôi tay gầy guộc ôm sát hai tai như muốn né tránh mọi âm thanh, cô lắc đầu không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa.

Anh quay lưng bước đi, có gì đó còn níu giữ anh khi tới cửa, anh quay lại cố nói thêm như thể lần cuối:

- Dù thế nào em cũng không được bỏ cuộc và anh sẽ luôn bên em...

Những ngày tiếp sau, cô không còn gặp lại anh nữa. Tan vỡ. Sụp đổ. Lúc ấy An đã nghĩ chẳng còn gì trên cõi đời này có thể níu kéo được cô ở lại. Cô không oán hận sự ra đi của anh, chỉ trách mình sao nỡ để anh đi như vậy. Cô không thể tự trao cho mình cái quyền giữ anh bên cạnh, để rồi hủy hoại tương lai anh cũng đen đúa như cô bây giờ... An dặn lòng như thế nhưng không thể cất giấu được những giọt nước mắt hụt hẫng khi vắng anh, đau khổ khi thiếu anh, vô hướng khi không có anh chỉ lối...

Một sáng uể oải thức dậy, sau hai tháng anh đi, An nhận được cuộc điện từ bệnh viện. Cuối cùng cũng có người hiến tặng giác mạc cho cô.

...

Một năm trôi qua thật nhanh. An đã hồi phục về thể xác nhưng trong cô vẫn là một khoảng trống u tối. An tự hối thúc mình phải hồi phục thật nhanh để có thể tìm lại anh - ánh sáng duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống xám xịt. Dù thế nào em cũng không được bỏ cuộc và anh sẽ luôn bên em... – An tin rằng anh sẽ không rời xa cô và anh chưa bao giờ thất hứa.

An quyết định từ bỏ ước mơ mình đang theo đuổi. Cô đã rất khó khăn để đăng kí được một lớp trung cấp chuyên ngành marketing. May mắn là có Chi ở bên. Mặc dù Chi hết lời ngăn cản, mong An tiếp tục ngành mỹ thuật, nhưng vẫn buộc lòng phải giúp bạn... “Ít nhất cũng để nó đỡ ngồi một góc gặm nhấm nỗi đau...” - Chi đã nghĩ như thế. Bắt đầu lại từ giấc mơ của anh, đó là cách duy nhất An có thể tìm lại phần còn khuất lấp trong tâm hồn.

***

An bước ra khỏi tòa nhà IPH, phía cổng hướng thẳng ra bến xe bus. Những chút âu phiền làm cô muốn nán lại và quyết định mua cho bản thân một cốc capuchino loại thường. Bản nhạcKiss the rain vang lên từ chiếc điện thoại...

- Ừ, tao đây! - An nói.

- Cuộc phỏng vấn thế nào rồi?! - Chi hỏi ngay khi phía bên kia nhận cuộc gọi.

- Mày kiên nhẫn thêm một tuần nữa nhé, rồi tao trả lời cho! - An đùa - Trong thời gian đó tao sẽ làm giúp việc cho mày!

- Nếu công việc bồi bàn của tao đủ để nuôi thêm nhân công - Chi cũng không vừa - Quản lí lại réo rồi, tối nay gặp tình yêu ở nhà nhé!

- Uhm...

Quán Les tour de Jour tầm 9 giờ sáng khá vắng vẻ. An chọn một bàn trên tầng hai, nơi có tấm kính trong suốt nhìn xuống dưới đường Xuân Thủy đống đúc. Cô ngồi trầm ngâm và chiêm ngưỡng con đường không ngừng hoạt động. “Bây giờ anh đang ở đâu trong đám người nhộn nhạo kia? Anh đang làm gì lúc này? Anh vẫn nhớ về em chứ?...” - An tự hỏi như thế rất nhiều lần và hi vọng có thể sớm tìm thấy câu trả lời vào ngày mai...

- Cốc capuchino hôm nay vẫn thiếu chút kem và đường ngọt thì phải - An nói thầm.

***

- Tại sao anh thích công việc marketing sản phẩm đến thế? - An hỏi.

- Cũng giống như em thích vẽ tranh phong cảnh thôi... - Anh cười.

- Chẳng liên quan gì cả! - An bĩu môi.

- Em vẽ tranh để mọi người có thể khám phá vẻ đẹp sâu thẳm của mọi vật... - Anh nhíu vai - Công việc marketing cũng thế còn gì!

Anh nói tiếp:

- Anh cũng muốn giới thiệu những giá trị hữu dụng của đồ vật, nếu có khác, chỉ là em làm đẹp mọi thứ bằng vẽ tranh còn anh thì bằng lời - Anh cười hiền, để lộ chiếc răng khểnh ngày thường ít khi lộ diện.

Một tối chủ nhật trên đường Thanh Niên lung linh ánh điền điện. Cuối tuần nào anh cũng tới rủ cô đi chơi, vi vu trên những đường phố Hà Nội hoặc ghé vào một quán chè nhỏ trong những con hẻm nhỏ... An thường kêu anh keo kiệt thời gian với cô, chỉ hẹn hò những ngày nghỉ hoặc cuối tuần hiếm hoi. Đáp lại cô bao giờ cũng là những câu ngượng ngùng quen thuộc: “Anh sợ ảnh hưởng việc học của em!”.

***

Bữa tối của hai cô nàng độc thân đầy đủ món mặn, món tráng miệng. Chi rất giỏi khoản nấu nướng, không phải ảnh hưởng từ công việc bồi bàn chuyên nghiệp trong khách sạn Daewoo mà bởi “nữ công gia chánh” đã là bài học cô được dạy từ lúc còn bé. Chi chăm sóc An chu đáo như một người chị với đứa em, lo lắng và luôn bên An từ ngày anh ra đi...

- Ah... Mày đã hỏi hộ tao về người hiến tặng giác mạc chưa? - An chợt nhớ tới và hỏi bạn. Từ ngày gặp lại thế giới, An luôn thắc mắc về người bí ẩn đã tình nguyện hiến tặng giác mạc cho cô. Báo đáp ân huệ người đã giúp mình là điều mãi trăn trở không nguôi trong lòng cô.

Chi khựng lại, vẫn và thêm miếng cơm vẻ điềm nhiên, chỉ có đôi mắt là đang suy nghĩ:

- Tao vẫn hỏi nhưng khó lắm, bên bệnh viện khá kín tiếng... Mà cũng ba năm rồi, chắc người ta cũng ngại tìm lại hồ sơ của mày lắm!

- Uhm... thế thôi vậy! - An trả lời buồn bã.

- Còn vụ bên IPH thế nào? Người ta phỏng vấn kĩ không?

- Cũng chẳng biết thế nào vì tấm bằng của tao không sáng giá!

Không khí trùng hẳn xuống...

- Mà mày yên tâm! Nếu lần này không được, thì cuối tuần tao lại vẽ tranh chân dung ngoài chợ Đêm... Hì, lo gì chứ! - An làm ra vẻ xuề xòa để an ủi bộ mặt ủ ê của bạn.

Chi đáp lại bằng cái nhìn liếc xéo nhưng ngộ nghĩnh, đánh yêu.

...

Một sáng thứ năm bình thường như những sáng khác, ngoài trời tuân theo đúng luật lệ của mùa hè, hấp nóng mọi cảnh vật. Chi đã đi làm từ sớm. An lọ mọ tỉnh dậy và quyết định lau chùi lại căn phòng cho tươm tất. Đám bụi đã tranh thủ lúc chủ nhà vô tâm mà bám đầy trên các nóc tủ, góc tường,... Căn phòng cần sáng sủa hơn cho hợp với ánh nắng vàng ngoài kia. Từ ngày chuyển về căn hộ trung cư bình dân này, An ít để tâm tới nó và cũng tới lúc cô cần san sẻ việc nhà với bạn.

An quyết định dọn buồng ngủ đầu tiên. Cô cẩn thận sắp xếp lại những hộp giấy dưới gầm tủ sách cho gọn gàng. Chút lơ đễnh, An vô tình làm rơi vài tấm ảnh cũ kĩ hồi cấp 3 của Chi.

- Nó hồi ấy nhìn đểu thế! - An cười tủm tỉm, nhặt lại chúng rồi cho lại vào hộp. Bất chợt, một tờ giấy đã bắt đầu ngả màu lấp ló phía dưới đống ảnh ấy. Vài nét chữ quen thuộc hiện ra khiến An không cầm nổi sự tò mò, nghi hoặc. Cô giở tấm giấy ra xem và bắt đầu đọc...
Đọc tiếp nữa - chương 3

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP