Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nữa - Chương 1



Giống như trò chơi ném đĩa... Tình yêu là thứ có thể quay trở lại...

PHẦN I: TẠM BIỆT




- Này, đi đứng kiểu... - Lời quát nạt và cái nhiếc mắt của người phụ nữ đứng tuổi không kéo được sự chú ý của cô gái trẻ. An đang mải nhìn về phía bên kia vỉa hè. Cô đi vài bước rồi chạy. Cô chạy rồi lại đứng khựng lại, rồi đi... Đôi mắt ầng ậc nước một cách dễ dàng, trân trân nhìn một bóng hình quen thuộc phía xa. An vẫn mơ về bóng hình ấy mộng mị mỗi đêm. Cô vẫn nghe rõ giọng nói khàn trầm như thể luôn song hành cùng ai đó. Giờ thì cô bắt gặp nó, bằng xương bằng thịt. Cô muốn gọi to, nhưng nhịp nấc nơi cổ họng đồng lõa với con phố ồn ào đã xé nhỏ tiếng gọi tan vào không khí dày đặc, mà vốn dĩ con phố Cửa Nam này có bao giờ tĩnh lặng giữa lòng Hà Nội. Cô chỉ còn biết đuổi theo để bắt kịp hình bóng thân thuộc kia...

***

Gió cuối hạ vi vu thổi khúc sáo tình ai. Tiếng đạp xe lọc cọc ma sát trên lối mòn nhỏ sỏi cát. Hai cái bóng đổ lồng vào nhau, in rõ trên nền đất quê thanh bình. Chiếc bóng lớn vững chãi để bóng hình nhỏ dựa dẫm, nũng nịu. An thích nhất những chiều ngồi sau xe anh, được bung tóc để hòa lẫn hương gió cỏ dại. Thi thoảng thích chí, cô lại véo nhẹ vào mạng sườn làm anh phát phì cười vì nhột. Chợt, một viên đá vô duyên nằm ngang đường làm anh không tránh kịp, xe và người cùng bật nhẹ. Chỉ loạng choạng hướng xe đi nhưng bất ngờ làm cả hai có hơi chút hoảng. An chỉ ôm nhẹ vòng eo anh vì cô biết, anh chẳng bao giờ làm cô đau mà ngược lại, luôn bảo vệ cô. An tĩnh tại khi bên anh!

- Em yêu anh nhiều không?

- Em yêu anh! - Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía trước...

- Anh thấy luôn thiếu... - Cô cố rướn người, vẻ muốn nói rõ hơn tâm ý của mình cho anh hiểu...

- Vì kiếp này anh yêu em chưa đủ!

An mỉm cười, đôi má hồng trong nắng vàng chiều ươm. Xe dừng chậm lại và một nụ hôn ngọt ngào...

***

- Là anh phải không?! - An giật mạnh cánh tay của người con trai có dáng người dong dỏng, cố quay được anh ta về phía mình.

- Nhầm rồi! - Một giọng lạnh lùng. Đôi mắt anh ta nhìn cô hờ hững chừng năm giây, có vẻ như anh ta không bất ngờ trước thái độ kì lạ của người dưng, đáp gọn lọn như thế.

An bất động. Đôi tay mới lúc nãy còn nắm chặt vạt áo, giờ buông lỏng dần rồi rơi thõng xuống. Cô chẳng thể nói thêm được gì, đôi mắt đen nhòa đi tê dại ở một vô điểm nào đó. Cô bỏ đi.

***

- Mưa đến nhanh quá! - Vừa nói An vừa gỡ lại đuôi tóc đã rối, phủi phủi những giọt mưa đã kịp vương lại trên vai áo. Chút nước ngấm trên áo mỏng cũng đủ kết thân với luồng gió thu đỏng đảnh đi qua, làm cho da thịt người khẽ run lên vì lạnh - Ghét thật! Thế này sẽ lại trễ giờ học thêm mất! Cơn mưa thối tha! - Cô cáu kỉnh nhìn trời xám xịt.

- Mát mà... - Một người con trai cao lớn chạy vội về phía cô, có vẻ anh ta nghe được lời An nói lúc nãy. Một nụ cười như thể quen thân lắm đáp lại vẻ sững sờ của An.

Họ đứng dưới hàng hiên của một xí nghiệp làm gỗ đã đóng cửa. Chỉ hai người và tiếng mưa thổn thức cùng họ nói chuyện. An quen anh trong một chiều mưa tự nhiên như thế!

***

Cuối cùng cũng tới buổi phỏng vấn xin việc. An đã chuẩn bị rất kĩ cho ngày hôm nay.

Hồi nhỏ, cô đã ước mơ trở thành một họa sĩ vẽ tranh phong cảnh. Có vài lần cô được giải tài năng trong cuộc thi vẽ tranh cấp thành phố hồi cấp 2, cho đến năm cô đang là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học Mỹ thuật công nghiệp Hà Nội... Một vụ tai nạn xe khiến An bị mù cả hai mắt vì giác mạc bị tổn thương nặng. Đau khổ từ bỏ ước mơ đã thành hình, hơn hết, An tuyệt vọng khi anh bỏ cô không một lời từ biệt...

- Đừng đứng trơ ra thế chứ - Giọng lanh lảnh của cô bạn cùng phòng làm An giật mình - Tao nghĩ cô gái trong gương sẽ không xinh đẹp thêm hơn nữa đâu và mày còn 15 phút cho chuyến buýt kế tiếp...

An nhận lấy chiếc túi xách từ tay cô bạn.

- Được rồi! Bao giờ thì tao có thể thôi không nghe mấy lời quản giáo của mày đây hả Chi?!! - An hích vai cùng nhịp với cái nhíu mắt vẻ đùa giỡn.

- Mày quyết định sẽ làm một nhân viên marketing sản phẩm thay vì cầm bút tô màu...

- Tao cũng thích công việc này mà và mày cũng không phải đau đầu chuyện tiền nhà nữa! - An lè lưỡi chạy nhanh ra cửa, để lại tiếng thở dài của Chi sau lưng.

- Mày sẽ không tìm được anh ấy đâu, đồ ngu ngốc... - Chi nói nhỏ khi cánh cửa khép lại.

***

Sao mọi thứ cứ tối đen mãi thế! An sợ hãi mỗi khi nghe thấy bất cứ âm thanh nào mà không biết chúng phát ra từ đâu. Cô sợ phải nghe thấy giọng nói của chính mình. Rồi cô ít nói hẳn. Vụ tai nạn đã cướp đi của An đôi mắt, lấy đi ước mơ của cô và lạnh lùng tách xa cô khỏi bố mẹ... Rất lâu, sau khi An đã bình tâm trở lại và quen dần với bóng tối, bác sĩ mới cho cô biết bố mẹ cô đã qua đời...

An hoảng loạn và mất phương hướng thực sự. Cô gào rú, đập phá như một kẻ điên nhưng sự tỉnh táo và nhận thức được điều gì đang diễn ra càng làm cô thêm đau khổ. Anh lặng lẽ bên cô, nhặt nhạnh những mảnh vỡ, xếp gọn căn phòng cho ngay ngắn... Cô bấu víu vào anh, tiếng khóc khô cằn lạc giọng. Căn phòng bệnh vô hồn lạnh lẽo, ghì chặt cô gái tội nghiệp đang cố vẫy vùng thoát ra tăm tối... Giọt nước mắt của cô và anh hòa lẫn vào nhau...

Những ngày tiếp sau đấy vẫn là bóng tối chờ đợi ánh sáng, là sự im lặng chờ đợi một cơ hội tìm về ngày thường, chỉ là nỗi đau tiếp bậc nỗi đau...

Một chiều đông ảm đạm, An hướng khuôn mặt mình đón nhận chút ấm của nắng hiếm hoi. Bất giác, cô đưa đôi mắt về phía cửa, tiếng bước chân cho An biết người này là ai.

- Anh ấy đâu? Đã hai tháng nay anh ấy không tới? - An thấp thỏm.

- Anh ấy đi rồi! - Chi đáp khô. Từ ngày An còn một mình, Chi là người thứ hai chăm sóc cô. Họ cùng học cấp hai và thân hơn cả hai chị em ruột, dù rằng tính cách đôi lúc khác nhau.

- Anh ấy bận đi làm à?

- Không... anh ấy bỏ đi rồi... Mày đừng đợi nữa! - Chi mếu máo, ít khi An thấy bạn mình khóc dễ dàng như thế. Cô cười nhạt.

- Đừng tếu táo nữa, chẳng vui tẹo nào...

Chi khóc to hơn và vì sợ bạn rối trí, cô bỏ ra ngoài. An quay về hướng cửa sổ, tiếp tục đón lấy những hơi ấm cuối cùng trong ngày, nhưng lúc này nắng đã tắt... Hôm ấy, An đã ngồi như thế rất lâu...

***
Đọc Tiếp Nữa - Chương 2

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP