Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nữa - Chương 3

PHẦN III: LỜI CUỐI





An...

Nếu em đọc được những dòng này, anh sẽ rất vui bởi nó chứng tỏ đôi mắt em đã sáng trở lại. Và An của anh đừng giận khi đọc những dòng phía dưới này nhé!

Thực sự, để viết cho em bức thư này anh đã suy nghĩ rất nhiều, lo sợ nữa và buồn khi biết rằng kết thúc bức thư này anh mãi mãi xa em...

Hơn bốn năm được quen em, biết em và yêu em, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh! Chưa bao giờ anh nghĩ tới việc một ngày nào đó sẽ rời xa em. Điều đó chẳng khác gì một cơn ác mộng! Nhưng ngày ấy rồi cũng tới...

Anh thật may mắn khi là một trong số ít những người được lựa chọn số phận cuộc đời mình. Gặp em là định mệnh, yêu em là duyên số, còn vì em hay không là quyết định của anh! Anh chọn đôi mắt mình làm món qùa cuối cùng tặng em, chọn kiếp sống này gửi tới em... Thà rằng là lựa chọn này còn hơn phải đau khổ khi thấy em đau khổ! Thà rằng em có thể sống tiếp, tự tin nhìn lại cuộc đời còn hơn phải nhìn em tự chôn mình trong u tối! Đừng day dứt điều gì, cũng đừng tự trách bản thân khi người đưa ra quyết định là anh, hiểu không?!

Thật khó khăn để nói lời tạm biệt với cô gái mà mình yêu thương... Anh sẽ luôn bên em, mãi ở bên em nên đừng khóc nhé... Hãy để đôi mắt của chúng mình luôn mỉm cười! Hứa với anh rằng phải tiếp tục sống, chiều theo ý muốn của bản thân em, biết chưa!

Hà Nội, ngày em quay lại cuộc sống...

Mãi yêu em!

...

An bất thần. Cô vội vàng lục tìm trong hộp giấy, hi vọng tìm thêm lá thư nào khác... Không! Đó là bức thư duy nhất, lời cuối cùng anh gửi lại cho cô! An vội vã lao ra phía cửa, những bước chân hoảng loạng chênh vênh... An chẳng biết đã va phải những thứ gì trên đường, kể cả Chi.

Chi trở về nhà sau ca làm buổi sáng. Những tấm ảnh bung bét từ hộp giấy cho Chi biết đã có chuyện gì xảy ra. Chi chết lặng, chẳng kịp giữ lại bạn mình...

An đang chạy. Trái tim nghẹt thở, không còn tâm sức tuần hoàn mạch máu khiến da mặt cô tái nhợt. Đầu óc cô như muốn nổ tung đau đớn, không còn đủ tỉnh táo để nghĩ thêm được gì. An chỉ biết nắm chặt lấy tờ giấy đã ngả màu, chạy thật nhanh... thật nhanh...Chạy đi đâu ư? Bản thân An cũng không rõ. Cô muốn giải phóng bản thân, muốn gào khóc, rên xiết... Nhưng trước đó, cô muốn làm một việc, cô cần xác nhận lại nó lần nữa. Cô không tin vào những dòng chữ này! Cô chưa muốn tin! Cô không muốn tin!
Đọc tiếp Nữa - Chương 4

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP