Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi - chương 5









Em ơi, anh xin lỗi. Anh vào ăn cơm. Em muốn chúng ta gặp ở đâu? Mấy giờ?

Cô vẫn thừ người ra.

Em có nghe anh nói gì không đấy?

Cô giật mình. Em nghe, em nghe mà anh.

Bỗng…

Cô vờ hét toán lên:

Ôi trời, em quên mất, tối nay em có việc phải sang nhà mẹ. Em đoản thật, may lại nhớ ra không thì mẹ sẽ giận. … Tiếc thật, hẹn anh lần sau nhé!

Anh chẳng biết phải nói gì thêm đành ậm ừ chấp nhận. Lại một lần nữa anh không có cơ hội để gặp Oanh.

Oanh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế. Rồi cô tự trách mình: Mình hay thật, gặp anh ấy vì công việc, giờ lại thành ra thế này!

Cô vức điện thoại sang một bên rồi ngồi vào bàn chống cằm suy nghĩ. Cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mãi một lúc sau:

Meo… meo… meo… Tiếng chuông tin nhắn vang lên khiến cô giật mình.

Tặng em một câu chuyện cười cho buổi tối cười thật vui. Tin nhắn từ Hoàng Nam

Truyện cười đấy có tên là “ Từ trái nghĩa” trong cuộc hội thoại giữa học sinh và thầy giáo:

“Thầy giáo: Các em đọc từ trái nghĩa với từ thầy nói

Học sinh: Dạ vâng ạ

Thầy giáo: Đen

Học sinh: Không đen

Thầy giáo: Nóng

Học sinh: Không nóng

Thầy giáo(tức giận hét lên): Không đúng!

Học sinh: Đúng

Thầy giáo: Im

Học sinh: Không im

Thầy giáo: Bọn mày sợ tao không?

Học sinh: Bọn tao không sợ mày

Thầy giáo: Tao sợ bọn mày rồi

P/s: Học sinh thời nay bá đạo em nhỉ?”

Đọc xong tin nhắn cô không reply cho anh nhưng cô tủm tiểm cười và đọc đi đọc lại nhiều lần. Một câu truyện cười nhẹ nhàng nhưng khiến cô cảm thấy thỏa mái hẳn sau những giờ làm việc căng thẳng. Và dường như Oanh cảm thấy 1 thứ gì đó quen thuộc ở Nam mà trước đây Oanh đã gặp. Nó dường như hao hao giống Thành. Người đã hy sinh tính mạng để đổi lấy sự sống cho Oanh. Bỗng từ đấy, trong lòng Oanh đã dâng lên một cảm giác rạo rực mỗi khi nghĩ đến Nam.






Đột nhiên…

Á…a.aa..aaa...

Cô la ó rồi nhảy tung lên trong điệu bộ vui mừng tột độ.

Một ý tưởng vừa lóe ra trong đầu cô, một ý đảm bảo được yếu tố vừa độc vừa lạ như bên khách hàng yêu cầu. Một thể loại dẫn dắt quảng cáo bằng lối kể chuyện hài.

Cô đi vòng vòng và lảm nhảm với cái ý định mình vừa nghĩ ra rồi ngay lập tức cô bắt đầu bắt tay vào công việc:

Alo, Hằng đấy à! Tớ đã có ý tưởng mới. Cậu sang làm cùng tớ đi nhé.

Hằng một người con gái miền Tây với khuôn mặt baby đáng yêu. Cô cũng là bạn học của Oanh thời Sinh viên. Một người con gái đầy tham vọng trong cuộc sống.

Okie. Tao chạy qua ngay. Hằng tắt máy.

Cô và Hằng miệt mài làm việc thâu đêm. 7h00p Sáng hai người mệt mỏi đứng dậy.

Tao về nhà chuẩn bị rồi đi làm. Lát mày qua đón tao đi với. Hằng nói với một giọng điệu rất mệt mỏi sau một đêm thức trắng.

Oanh vẫn còn nằm gục trên bàn ậm ừ : Ừ, biết rồi!

Nhưng mọi chuyện đã thay không xảy ra như vậy, Oanh vì quá đuối sức nên đã ngủ say mà quên cả giờ làm. Hằng đợi 15 phút không thấy Oanh đến bèn đến công ty một mình.

Ở công ty… Có một vài tiếng xì xầm qua lại:

Hôm nay là hạn cuối rồi, mày nghĩ con Oanh nó làm được trò trống gì không?

Tau á? Tau chắc chắn là nó bỏ chạy rồi! Mọi người thấy đó, nó giờ này mà đã đi làm đâu!

Có một giọng khác chen vào: Chị nói đúng đấy! Chắc lát nữa cô ta sẽ mang đơn thôi việc đến mà xin nghĩ.

Cái nhóm nhỏ ở góc phòng cười rom rả trong sự đắc thắng. Hằng đã nghe toàn bộ câu chuyện và trên tay cô là một bản kế hoạch hoàn chỉnh mà Oanh đã vắt kiệt sức mình để làm tối qua. Hằng im lặng và tiến về bàn làm việc của mình, liếc nhìn sang bàn Oanh vẫn lạnh tanh, Oanh chưa đến.

Tùng quay lại: Bà Oanh làm gì giờ này chưa đi nhỉ?

Tui không biết, ông đi mà hỏi bà ấy, mắc mớ gì mà hỏi tui. Hằng nhăn mặt

Ông Quang đến mà không có bản kế hoạch là bà Oanh tiêu rồi. Tùng lắc đầu ngao ngán. Vốn dĩ anh rất tin tưởng Oanh vì cô ấy có thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào sếp giao cho. Nhưng có lẽ nhiệm vụ lần này quá khó với một cô gái mới có một năm kinh nghiệm làm việc.

Anh chợt nhớ và vung tay tìm cái điện thoại để gọi cho Oanh nhưng đáng tiếc thuê bao không liên lạc được. Anh lắc đầu.



Giám đốc Quang đến. Ông nhìn quanh phòng và hét lớn : Cô Oanh đâu? Gọi vào gặp tôi. Giờ này mà con chưa giao cho tôi bản kế hoạch là sao chứ? Làm khó nhau à!

Cả phòng nín thở khi thấy Sếp tức giận như vậy.

Tùng! Cô Oanh đâu?

Dạ thưa anh, Oanh vẫn chưa đi làm.

Ông đập bàn mạnh: Bây giờ là mấy giờ mà chưa đi làm? Gọi điện cho cô ta đến gặp tôi gấp.

Dạ… dạ… Tùng lắp bắp. Dạ em có gọi rồi nhưng không liên lạc được.

Ông Quang vung tay quơ ngã cả bình hoa và kẹp tài liệu đặt trên bàn Oanh.

Hằng giật nảy người, cô định mang bản kế hoạch giao cho giám đốc nhưng trong phút chốc cái ý định chiếm dụng bản kế hoạch đấy đã xâm chiến suy nghĩ của cô. Cô im lặng. Không khí của cả phòng vô cùng ngột ngạt. Không ai dám nói, dám nhìn chỉ biết cuối cụp xuống để tránh ánh mắt đầy giận dữ của sếp. Ông đi vào pòng và đóng mạnh cánh cửa khiến mọi người giật mình trong run sợ. Có lẽ chưa bao giờ cái phòng Mar nhìn thấy sếp tức giận như vậy.

Ông Quang rất quý trọng tài năng của Oanh nên đơn đặt hàng lần này mới giao cho cô ấy đảm nhận, sự tức tối của ông là biểu hiện của sự thất vọng.

Một tiếng sau, ông cho gọi Hằng vào.

Cô Hằng vào gặp tôi.

Hằng vẫn còn run run khi nhìn sếp với thái đội ban nãy: Dạ Giám đốc cho gọi em có gì không ạ?

Tôi có hai chuyện muốn nói với cô:

Thứ nhất, cô là bạn của cô Oanh, cô nhắn với cô ta khi liên lạc được là đừng có tới công ty nữa. Cô ta chính thức bị thôi việc.

Thứ hai, tôi nhớ cô cũng có tham gia phụ cùng cô Oanh trong trong kế hoạch lần này! Cô có ý tưởng gì không? Tôi cho cô một tuần để chuẩn bị, cô làm được chứ?

Đôi mắt Hằng sáng lên, long lanh. Hằng đang không biết phải dùng cách nào “hợp thức hóa” để đưa bản kế hoạch tối qua cho giám đốc thì lời nó của giám đốc Quang đã giúp cô mở đường.

Cô ngập ngừng: Dạ vâng, em đã có, nhưng em sợ mình không làm tốt như Oanh nên không dám trình bày.

Ông Quang mừng rỡ: Tốt, tốt lắm. Cô mang vào đây cho tôi xem.

Còn Oanh, cô nằm mãi đến khi thức dậy thì đã là 10h30 phút sáng. Cô cuống cuồng thay vội quần áo để chạy đến công ty. Cùng lúc đó cô nhận được điện thoại của Hằng:

Oanh à, mày bình tĩnh nghe tao nói!

Oanh gấp rút: Cậu nói đi, tớ đang chuẩn bị đến công ty ngay.

Mày không cần đến nữa.

Oanh hoảng hốt: Cậu … cậu nói gì? Không phải đến là sao? Hôm nay là ngày bàn giao kế hoạch kia mà?

Mày bị thôi việc. Lương của mày đã được phòng kế toán tính rồi. Chiều nay tao sẽ ghé sang đưa cho mày.

Oanh ngã quỵ xuống trong sự thất vọng và mệt mỏi. Cô khóc thét lên:

Tại sao? Tại sao? Tôi đã có bản kế hoạch rồi kia mà. Cô chợt nhớ và vội vàng lục loại để tìm bản kế hoạch của mình. Cô quên mất là cô đã bảo Hằng cất luôn trong cặp xách của Hằng trước khi về.

Hằng ơi, bản kế hoạch của tớ? Giọng nói đầy đau đớn của Oanh qua điện thoại.

Tao đem lên công ty và gửi cho giám đốc giúp mày rồi, thấy mày đi trể tao đoán mày ngủ quên nên gửi giúp luôn… Những đáng tiếc…

Vì sao? Có chuyện gì? Oanh gấp rút.

Giám đốc vô cùng bực bội vì cho rằng ý tưởng của mày vô cùng nhảm nhí. Và quyết định cho mày nghĩ việc.




Oanh buông điện thoại và cơ thể nàng như không còn cảm giác, tất cả tâm huyết của nàng đã bị dội một gáo nước lạnh. Nàng buồn chán và tự trách bản thân mình không có năng lực. Cô ngồi khóc đến sưng cả mắt và cũng chẳng chịu ăn uống gì cả. Mãi cho khi mẹ cô đến thăm. Bà ôm lấy đứa con gái tội nghiệp của mình.

Thôi nín đi con. Còn nhiều cơ hội cho đứa con gái giỏi giang của mẹ. Con đừng buồn.

Cô ôm lấy mẹ mà khóc nức nở.

Còn về phần Hằng, nhờ vào bản kế hoạch của Oanh mà cô được ông Quang chú ý và ngay lập tức đề bạc cô vào vị trí thay thế cho Oanh. Mọi người vô cùng bất ngờ vì từ trước tới giờ Hằng chẳng mấy nổi trội trong công việc.

Buổi tối ngày hôm đó. Hằng mang phong bì tiền lương đến cho Oanh và tỏ thái độ an ủi:

Thôi mày đừng buồn, tao sẽ coi ngó tìm giúp cho mày một công việc mới.

Oanh ôm lấy Hằng: Cảm ơn cậu.

Hằng ra về vừa lúc điện thoại cô nhận được tin nhắn của Định.

Bx ơi, online với anh đi. Anh đang rảnh đấy!

Oanh mở máy tính và có ý định sẽ nói hết cho Định biết, cô muốn nhận được lời động viên từ người yêu để cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Yahoo vừa đăng nhập đã có hai tin nhắn gửi đến: Định và Nam.
Đọc tiếp Dù chỉ ảo thôi - chương 6

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP