Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi- Chương 6



Em yêu! Tin nhắn của Định

Hey em! Tin nhắn của Nam.

Cô lướt qua rồi chọn cửa sổ trò chuyện của Định. Cô chẳng còn tâm trí đâu để nói chuyện vẩn vơ với Nam như mọi ngày. Trong lúc này người cô cần là Định- bạn trai của mình, người đàn ông cho cô cảm giác an toàn và yêu thương nhất.

Anh à, hôm nay anh làm gì? Anh ổn chứ? Còn em… Cô chưa kịp nói dứt lời thì tin nhắn của Nam đến.

Anh có tin vui muốn báo cho em đấy! Hôm nay có hai doanh nghiệp lớn muốn mời anh về làm việc sau khi tốt nghiệp! Nhưng anh từ chối hết rồi, vì ở Việt Nam còn có bx đang đợi.

Cô gửi trả lời anh bằng một hình mặt cười hạnh phúc. Nhưng sự thật ẩn sau khuôn mặt đấy là một sự tổn thương. Cô thấy mình vô dụng khi anh được đề bạt còn mình lại thất nghiệp. Một cô gái đầy bản lĩnh như cô thì bị cho thôi việc là một cú sốc quá lớn.

Anh à, em mệt, em ngủ trước nhé khi khác nói chuyện với anh.

Cô thoát nick mà không đợi anh trả lời. Định chưa biết người yêu mình bị đuổi việc nên vẫn cứ cho rằng do cô mệt mỏi vì kế hoạch mà cô bảo đang trong giai đoạn nước rút nên anh cũng không nói gì thêm.

Còn với Nam, đây không phải lần đầu anh nhắn tin mà cô không trả lời, nhưng cũng là một trong rất ít lần cô cư xử như vậy, anh cảm nhận được rằng cô đang gặp một chuyện gì đấy, muốn hỏi thăm nhưng cuối cùng anh lại chọn cách im lặng, có gì ngày mai sẽ nói.

Mãi đến, mười một giờ ba mươi phút… Khi anh đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển. Anh vớ lấy điện thoại và nhắn tin cho cô:

Em à, em không sao chứ? Em ngủ ngon, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhắn xong, anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy? Rồi anh trấn an mình bằng suy nghĩ: Có lẽ đó là một dự cảm!

Meo… meo… meo… Tin nhắn đến.

Oanh mệt mỏi sờ soạn quanh bàn để tìm dế yêu của mình. Trong lòng cô nghĩ có lẽ là một tin nhắn chúc ngủ ngon của Định.

Nhưng cô sững sờ khi tin nhắn gửi đến là của Nam, một tin nhắn ngắn gọn nhưng là một tin nhắn mà cô rất cần trong lúc này! Bất chợt cô nhận ra, đằng sau vỏ bọc của người con gái ngạo mạn và mạnh mẽ thì cô vẫn yếu đuối, vẫn muốn được quan tâm dù chỉ là một lời nói động viên… Chưa bao giờ cô thấy con tim mình thổn thức như vậy, cô mơ màng đến một người đàn ông khác- không phải Định. Một người đàn ông cô không nhìn rõ mặt nhưng rất gần gũi và thân quen. Một cái tên lướt qua trong đầu khiến cô bối rối… Nam…! Như một mãnh lực, cô khát khao được gặp người đàn ông đó một lần.

Cô đã quen Hoàng Nam hơn 3 tháng trên mạng, nhưng cô không biết gì về anh ngoài cái tên Hoàng Nam. Không phải anh giấu cô nhưng cô chẳng bao giờ có ý định tìm hiểu.

Cảm ơn anh, em ổn! Ngủ ngon nhé! Cô muốn nhắn nhiều hơn thế nhưng cô không làm được. Cô gửi tin nhắn xong liền tắt nguồn để mong có thể say giấc sau một ngày mệt mỏi.






Cô thở dài ngao ngán và thầm trách số phận. Sự cố gắng của cô không mang lại cho cô một kết quả tốt. Cô cho rằng điều đó không công bằng với mình. Mãi trằn trọc rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.

Rồi… Cô mơ màng về một ngày hạnh phúc khi cô được vinh danh là người trẻ thành đạt. Cô cười thật tươi và mãn nguyện khi vơ tay ôm bó hoa hồng xanh thật đẹp được tặng từ Định. Cô say ngủ trong nụ cười đó.

Những ánh sáng ban mai đã len lỏi qua bức rèm cửa và rọi thẳng vào mặt mình, cô giật mình vươn vai thức dậy. Cô rầu rĩ khi nhận ra cảnh tượng đẹp khi nãy là một giấc mơ.

Cô tự nhủ: Oanh à, mày phải cố gắng lên!

Cô lên mạng và tìm những tờ báo tuyển dụng để bắt đầu kiếm một công việc mới. Những bộ hồ sơ xin việc được gửi đi, cô nằm nhà hồi hộp chờ đợi.

Chuông điện thoại vang lên, Tùng công ty gọi:

Có chuyện gì không ông?

Bà rảnh không? Lát đi cà phê, tui đang ở gần nhà bà đấy!

Ừ, khi nào ông đến thì gọi cho tui nhé.

Một tiếng sau:

Cho tôi một ly cà phê đặc, không đường! Còn anh kia một Lipton nóng!

Tùng nhìn cô sững sờ: Sếp tài ghê!

Oanh ném cho Tùng một ánh mắt sắt nhọn đầy tức giận: Ông cười trên nỗi đau của tui đấy à! Thằng khốn!

Không, không hề! Đừng kích động. Tui không có ý đó đâu! Bà dữ như bà chằng ai dám chọc bà chứ.

Tui điên mất, chẳng muốn gặp một ai trong cái công ty đấy nữa hết!

Thôi, thôi, bớt giận. Tui có chuyện lạ muốn nói nên hẹn bà tới đấy!

Chuyện gì? Cô nói cộc lốc

Chuyện về bà Hằng. Bà biết không? Hằng được thay vị trí của bà ngay lập tức với kế hoạch của bà ta. Mà tui thấy lạ, Hằng làm gì có khả năng đấy!

Kế hoạch gì mà có tác dụng ghê gớm như vậy chứ?

Thì kế hoạch … kế hoạch mà đáng nhẽ bà phải hoàn thành đó!

Oanh sững người.

Hằng làm được à? Oanh lắp bắp. Oanh là người hiểu rõ nhất, vì mới đây thôi, khi đến làm việc cùng Oanh, Hằng chỉ có việc ghi chép lại những gì cô trình bày mà chẳng có một ý tưởng mới nào cả.

Ừ, bà ta làm cái ý tưởng truyện cười gì đó.

Như có một luồng điện chạy ngang dọc trong cơ thể mình làm Oanh nóng bừng người. Cô không kịp chào Tùng mà cứ thế lao vún vút ra khỏi quán.

Hệ quả là…

Bốp… bốp… hai cái tát được cô dành tặng cho Hằng người bạn thân từ thời đi sinh viên của mình.

Cả văn phòng đứng bật dậy trong hoảng hốt. Cùng lúc đó ông Quang xuất hiện.

Có chuyện gì mà ầm ĩ cả lên như vậy? Chẳng ai dám mở miệng sau cơn thịnh nộ lần trước của sếp.

Cô Oanh còn đến đây làm gì? Không hiểu tôi đã nói gì sao?

Oanh trân tráo nhìn Hằng rồi ném ánh mắt đó qua cho sếp của mình: Dạ vâng, em đến đây để lấy lại công bằng. Xong việc em sẽ rời khỏi nơi này ngay!

Được rồi, có gì vào phòng tôi nói chuyện.

Không, em muốn làm sáng tỏ tại đây!

Cô chỉ tay vào Hằng: Con kia, con kia là kẻ ăn cắp, kẻ phản bạn!

Mọi người lại đổ dồn về Hằng với những ánh mắt soi mói.

Hằng ôm mặt và cãi lại một cách yếu ớt: Oanh, mày làm như thế này là ý gì chứ?

Cô tiến tới như muốn tát cho Hằng một cái nữa nhưng ông Quang đã kịp thời ngăn cản.

Hai cô, vào phòng gặp tôi. Ông Quang nghiêm nghị.






Hằng lẳng lặng đi theo ông Quang nhưng Oanh thì có ý định bỏ ra về.

Oanh, cô không thể trốn trách trách nhiệm hết lần này đến lần khác được như vậy!

Cô nhìn ông Quang với ánh mắt hằn học đầy căm phẫn. Rồi quay đầu lại và đi theo.

Cánh cửa phòng đóng ập lại trong sự tò mò của bao người.

Có chuyện gì vậy chị Hồng? Tùng đã đến và đầy ngạc nhiên khi thấy mọi người đnag tụm nhau xì xầm một chuyện bí ẩn nào đó.

Cậu không về sớm một chút nữa để xem kịch hay!

Chuyện gì vậy? Tùng hào hứng

Con Oanh nó hùng hổ chạy đến công ty rồi tát cho con Hằng mấy cái. Giờ hai đứa nó đang vào chầu với sếp.

Tùng hoảng hốt. Thì ra lý do khiến Oanh không từ mà biệt là đây!

Ở phòng giám đốc.

Cô Oanh mới ra khỏi công ty vài ngày là không còn nhớ phép tắt gì ở đây hết nữa à? Ông đập mạnh bàn.

Hằng run sợ.

Oanh tiếp lời: Tại tôi quá bức xúc. Tôi phải vạch mặt chuyện này cho mọi người trong công ty biết!

Bức xúc? Bức xúc là cô đến công ty tôi quậy ầm ĩ như thế à? Hai cô có khúc mắc riêng tư thì tìm nơi nào khác mà nói chuyện. Đây không phải là cái chợ cho hai cô muốn làm gì thì làm!

Hằng lí nhí: Tại Oanh đến tìm em, em không…

Chưa để Hằng nói hết lời Oanh đã chen ngang: Mày im đi.

Đề nghị cô trật tự không tôi sẽ kêu bảo vệ tống cổ cô ra ngoài đấy! Ông Quang tức giận nhìn Oanh.

Cô cũng biết mình quá đáng nên im lặng, không nó gì thêm.

Lần trước vì không có kế hoạch để nạp cho tôi, cô đã hành xử một cách vô trách nhiệm bằng cách chơ trò mất tích. Bây giờ cô chạy đến đây làm loạn. Oanh- cô cho tôi một lý do.

Oanh sững người! Trò mất tích, sếp xem tôi là người vô trách nhiệm như vậy à! Thật ra kế hoạch của tôi… Cô quay sang chỉ thẳng vào mặt Hằng. Chính người này đã chiếm làm của riêng đấy chứ!

Hằng tái mét… Đâu có, đâu có. Cô ta điên rồi

Oanh tức tối: Ừ, tôi đang điên đây, tôi có ngờ đâu người chơi xỏ sau lưng lại là bạn của tôi kia chứ? Cô có cần tôi nói hết ra và chi tiết bản kế hoạch mà cô đã bàn giao không?

Ông Quang đang vô cùng bất ngờ trước lời tố tội của Oanh. Thì Oanh quay lại hạch tội ông: Còn tôi chơi trò mất tích à? Sao ông không quan tâm tới nhân viên của mình? Nhỡ đâu tôi gặp tai nạn trên đường đến công ty? Tôi biết, tôi đã cam kết trong kế hoạch này rằng không nạp được bản kế hoạch chi tiết đúng thời hạn thì ông có quyền cho tôi thôi việc. Nhưng… Ông thật quá đáng.

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP