Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

người con gái của biển (p3)

3.

Ngôi nhà nhỏ vẫn đơn độc, sơ xài như thế, chìm trong gió biển và cái lạnh của khoảng không vô hình bao bọc.

Cát Hải đẩy cánh cửa gỗ tối màu, bước vào không gian im lặng phía trong. Lòng cô gái hân hoan, vui vẻ, nụ cười rạng ngời đọng lại trên khóe môi, in vào trái tim đang nghẹn ngào, thổn thức. Đôi chân trần lem đầy cát biển, lấm tấm những vệt màu muối mặn. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy lòng nhẹ nhàng đến thế.

Người con trai lạ lùng mang bóng hình của biển…

Tiếng sáo trong veo…

Hằn những vệt lung linh trong đáy mắt màu tro lạnh.

Reng!

Tiếng chuông điện thoại bàn réo inh ỏi, cắt ngang dòng cảm xúc thăng trầm trong trái tim cô gái.

Cô gái nhỏ còn in nụ cười trên hai gò má ửng hồng trong tia những tia nắng mai tinh nghịch xuyên qua ô cửa sổ.

-Alo! – giọng cô ngập tràn hạnh phúc.

-Alo! Con gái hả? Con có chuyện gì vui sao? – giọng khàn khàn của người đàn ông đứng tuổi vang lên.

Cổ họng Cát Hải nghẹn lại, nỗi nhớ nhung bấy lâu chợt vỡ òa trong tiếng nấc, cô gái nhỏ khóc òa lên như đứa trẻ bị đứa bạn giằng mất kẹo, nước mắt mặn đắng thánh thót rơi trên sàn nhà buốt lạnh.

-Con sao vậy ? – Ba Cát Hải lo lắng.

Cô nghẹn ứ cổ họng, ngập ngừng chặn tiếng nấc:

-Ba à! Ba có khỏe không? Tại sao ba đi lâu thế giờ mới gọi cho con? Bao giờ thì ba về với con!? Con nhớ ba lắm! – Cát Hải xổ một tràng dài không kịp thở.

Nụ cười hạnh phúc rộ trên gương mặt đã in đầy những dấu chân chim mệt mỏi.

Ông cười xòa:

-Con gái ngoan! Ba khỏe lắm! Vài tháng nữa ba sẽ về! Mà con có chuyện gì vui kể cho ba nghe được không?

Hình ảnh người con trai mang cái tên Hải Đăng đơn độc lại ùa về trong đáy mắt màu tro lạ, cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim, giọng cô gái như mơ hồ, ảo ảnh:

-Bà à… Con đã gặp một chàng trai… Trên biển…

-Trên biển sao? – giọng ông lộ rõ vẽ kinh ngạc, nhưng sao lại có chút cảm giác xót xa, hụt hẫng dâng lên? Phải chăng ông sợ đứa con gái bé bỏng ấy gặp biển, yêu biển giống người phụ nữ năm nào đã rời bỏ hai cha con ông, dấn thân vào vết xe đổ ? Cảm giác đau đớn bủa vây đôi mắt đã bạc màu vì sương gió trong hốc mắt sâu.

-Dạ! Con không biết cảm giác đó là gì nhưng con không còn thấy sợ biển nữa. Cõ lẽ mẹ con cũng thích thế! Con…đã thấy được…nụ cười của mẹ trên biển… Bà à…

Ba Cát Hải im lặng, lòng nặng trĩu chợt nhói đau…

Giọt nước mắt khô cằn bấy lâu lại ùa về, xót xa rơi trên khóe mắt đã không còn rõ vì nếp nhăn…

Người cha của biển khơi…

Tôi buông.

Tiếng chuông gió lảnh lót kêu vang, nhưng… sao hôm nay nó lại ngọt ngào đến thế? Trong trái tim ai đó nó đã không còn cô độc như ánh hoàng hôn rơi.

Cát Hải nhúng ngón tay trắng hồng vào ly nước lã, vẩy nhẹ lên những chiếc gai bé xíu của cây xương rồng đang mỉm cười trong chiếc cốc trắng. Cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu xanh dương bằng vải mềm đang khẽ cười, nụ cười khó hiểu…vừa như vui mừng…cũng vừa như buồn lặng… Có lẽ, nỗi đau bấy lâu đã ăn mòn cảm xúc đáng có của một người con gái…

Cát Hải đặt bàn chân trần lên cát, dợm những bước thật nhẹ để song biển liếm mất đi dấu vết còn vương lại. Biển rì rào khúc nhạc đêm. Bầu trời vằng vặc những vì sao lấp lánh, mảnh trăng tròn như chiếc bánh quy ngoài xa đang dần khoe sắc. Cát mịn lấp liếm làn da mỏng manh, ấm áp đang bồi hồi, rung động. Tất cả đều hài hòa, đẹp như một bức tranh trong truyện cổ tích.

Thứ ánh sáng màu vàng ngoài kia lấp ló ôm lấy một cơ thể mảnh mai, gầy gò, tiếng sáo vi vu vút lên, quện vào hương gió mặn, trong như khối nước vô hình đọng lại.

Nụ cười được vẽ bằng một nét mờ nhạt trên gương mặt trắng hồng, nhưng nó chất chứa một niềm vui khó tả nào đó.

Hải Đăng ngồi bên đốm lửa bập bùng, tiếng sáo ngọt ngào như tiếng nước khẽ rơi. Mái tóc đen lòa xòa trước mặt, vẫn vậy, anh mặc chiếc sơ mi trắng, jeans đen ngắn màu đen, để lộ đôi chân màu nâu sạm. Ánh lửa làm gương mặt thanh tú trở lên lãng tử, huyễn hoặc hơn thường ngày, đôi mắt khép hờ, say trong khúc nhạc, vô tình làm trái tim cô gái nhỏ rung lên từng đợt, nghẹn ngào, xót xa hòa lẫn vị ngọt của trái tim.

Cát Hải tiến lại, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cát, đối diện với anh – chàng trai của biển. Môi khẽ cười, mi mắt trùng xuống như bay vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có tiếng sáo nhẹ nhàng rơi. Trái tim cô gái vỡ òa trong khúc nhạc.

Hơi thở ấm áp tan vào gió.

Tiếng biển…

Tiếng sóng…

Tiếng dừa hát…

Tiếng sáo vi vu…

Và tiếng trái tim đang thét gào, da diết…

Hòa vào nhau tạo lên bản giao hưởng định mệnh…

Bài hát của tiếng lòng, của trái tim hải linh đang đập ngoài kia…

-Em có biết trên cao bao nhiêu vì tinh tú không? – Hải Đăng đột ngột dừng tiếng sáo lại, giọng ấm áp dội vào trái tim cô gái nhỏ đang “say”.

Cát Hải bừng tỉnh, hai gò má chợt ửng hồng, lắc đầu nguầy nguậy.

Hải Đăng khẽ cười, trỏ lên mảnh trăng treo đơn độc trên cao, nhẹ ôm lấy gió:

-Đó là ngôi sao thứ 999!

Cát Hải giật mình, giọng cô vô thức vang lên, nụ cười và nước mắt hòa tan thành một thứ dung dịch lạnh lùng, ánh mắt màu tro lạnh trùng xuống, mơ hồ nhưng huyễn hoặc.

-Mẹ em từng nói…Mặt Trăng là trái tim của người con trai. Còn ngôi sao thứ 1000 của họ là cô gái đó…

Hải Đăng cười, nụ cười bị gió biển cuốn đi trong chốc lát, nhạt nhòa:

-Tôi đã tìm thấy ngôi sao thứ 1000, nó đến rất bất ngờ, vội vàng…nhưng…nó quá xa vời, tôi không thể nào với tới!

Ánh mắt khựng lại…

Trái tim ai đó bỗng quặn đau, thắt chặt. Cảm giác hụt hẫng, xót xa bấy lâu lại trỗi dậy, xé nát nụ cười ngọt ngào trên môi cô gái nhỏ.

Nước mắt trực rơi nhưng đã kịp thời bị Cát Hải nuốt chặt.

Bất ngờ trái tim cô gái thổn thức theo ngọn sóng bạc đầu, vô lý mà rơi nước mắt…ngược dòng chảy vào tim?

Cô vùi mặt vào hai gối chân, giấu nhẹm đi bờ môi tê tái đang run lên bần bật.

Hải Đăng cười, nụ cười ấy không còn xót xa…nó trở lên mơ hồ, hạnh phúc.

-Em biết vẽ!? – Anh chợt hỏi, ánh mắt lạ lùng như xuyên thấu trái tim cô gái nhỏ.

Cát Hải giật mình, ngước đôi mắt long lanh màu hoa khói nhìn anh, khẽ gật đầu.

-Em có thể vẽ được Mặt Trời và Mặt Trăng trên cát không?

Cát Hải lặng mình, lắc đầu nhè nhẹ làm làn tóc mây buồn bay trong gió.

-Em không thể…nó quá giống nhau!

Hải Đăng cười, anh cho thêm mảnh gỗ nhỏ vào đám lửa đang cháy bập bùng, lấp liếm vị mặn của biển, giọng anh chợt tan vào gió:

-Ừ! Nó quá giống nhau nên đôi khi khó vẽ, tôi chỉ em cách vẽ nhé!?

Cô gái nhỏ ngây người, vô thức gật đầu. Không lẽ anh cũng biết vẽ ?

Hải Đăng mím môi, vạch một hình tròn trên cát, nheo mắt cười:

-Đó!

-Chỉ vậy thôi? – Cát Hải thoáng ngạc nhiên, nó chỉ là một hình tròn đơn điệu.

-Chỉ vậy thôi! Trên cát, Mặt Trăng cũng giống Mặt Trời. Em có biết tại sao tôi không thể chạm tới ngôi sao thứ 1000 không? – Hải Đăng nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt ánh lên tia nhìn ấm áp.

Cô gái có đôi mắt màu tro lạnh buồn bã lắc đầu. Cô ghét! Ghét cái cảm giác khó chịu khi anh cứ nhắc tới ngôi sao thứ 1000 ấy!

Anh cầm cây sáo trúc trong tay, chỉ lên hình tròn màu vàng nhạt đơn độc trên cao, tiếng gió tan vào hơi thở:

-Mặt Trăng và Mặt Trời không thể ở gần nhau! Nhưng trên cát, nó lại có thể hòa làm một… - Ánh mắt anh ngập ngừng nhìn cô gái – Cũng giống như tôi và em…Cát Hải Đăng…được nối liền bởi biển.

Trái tim Cát Hải thổn thức.

Thì ra ngôi sao thứ 1000 của Hải Đăng là Mặt Trời, nó giống cô, luôn luôn cô độc và tự cười trên nỗi đau khổ của mình.

Cát Hải chợt cười, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Hàng nước mắt mặn đắng lăn đều trên gò má hồng hào. Cô chỉ cười, không nói.

Tiếng trái tim đập át đi tiếng nói của cô gái nhỏ.

Tình yêu đến với cô gái của chuông gió và hương café đượm nồng thật quá vội vàng, nhưng tại sao cô không cảm thấy nó nhạt nhòa, xa vời? Mà cảm giác ấy nó thật sự rất gần gũi, ấm lòng. Bên cạnh anh, cô thấy thật bình yên và nhẹ lòng.

Ngón tay cô gái nhỏ trượt đều trên cát mịn.

Hải Đăng nghiêng đầu nhìn hình tròn đơn độc trên cát.

Cát Hải dừng lại, giọng cô mơ hồ như trong gió, có lẽ…cô sẽ đón nhận thứ tình cảm này đã bị chai sạn từ lâu lắm rồi, đó không phải lòng thương hại…mà là cái gì đó ngọt ngào mang chút phong trần của biển…


-Bức tranh trên cát…cho riêng ngọn đèn biển ngoài kia. Tình yêu không có điểm đầu và điểm cuối. Cũng giống như Mặt Trời và Mặt Trăng hòa làm một trên cát biển.

Gío mơn man thổi vào hai tâm hồn đang rung động.

Hai nụ cười…

Hai trái tim…

Chung nhịp đập…

Chung nỗi buồn và hạnh phúc…

Thứ nước trong suốt ánh lên màu hồng nhạt nhòa bên ngọn lửa bập bùng, mặn đắng lăn đều trên gò má…

Thứ nước mà Cát Hải đã dung để xoa dịu nỗi đau nay lại trườn mình trên niềm hạnh phúc…

Ừ…

Nó quá vội vàng…

Nó quá nhạt nhòa…

Nhưng sao nó lại bình yên và ngọt ngào đến thế?

Không xa vời, không ồn ào hay chói sáng.

Ánh lửa hồng tinh nghịch nhô lên cùng gió, màu hồng ôm lấy hai cơ thể đang hòa lẫn tâm hồn vào cảm xúc ngọt ngào, bóng cô gái tựa lên vai chàng trai thật dịu dàng…in hằn trên cát biển…

Ngọn hải đăng ngoài kia, có lẽ nó cũng thấy ấm hơn khi cát vàng mỉm cười với nó…

Sóng biển rì rào…

Thứ nước đen lăn tăn trong gió…

Dung dịch màu hồng dội vào hai miền kí ức, xoa dịu nỗi đau đọng lại trong trái tim…

Đọc tiếp Phần 4.1

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP