Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

người con gái của biển (p4.1)

4.1

Tình yêu đến với Cát Hải thật nhẹ nhàng, đôi lúc cô gái nhỏ còn tự nhéo má mình rồi tự cười để biết mình không mơ.

Suốt những ngày nghỉ, Cát Hải đến ngôi nhà gỗ gần rừng dừa, gặp chàng trai mang tên Hải Đăng. Đơn giản cũng chỉ là nghe anh thổi sáo, ngắm những bức tranh trên cát cô vu vơ vẽ. Ngắm nắng vàng xô theo ngọn sóng trắng, gió vờn mây ôm lấy là dừa xanh.

Biển vẫn bình yên và ngọt ngào như thế, cát vẫn mịn màng và dễ chịu như thế, ngọn đèn biển ngoài xa vẫn mỉm cười ngậm nắng.

Còn Mặt Trời…vẫn không tách khỏi Mặt Trăng trên cát biển.

Một tình yêu đẹp và dịu dàng như trong truyện cổ tích.

Không phô trương hay chói lòa, rực rỡ.

Không ồn ào hay náo nhiệt đến điên cuồng.

Chỉ ngọt ngào và sâu lắng như hương café sữa đượm nồng.

Đôi lúc, cả hai có thể ngồi tựa lưng hàng giờ chỉ để tò mò xem con cua đứng dậy bằng cách nào khi ngã ngửa.

Hạnh phúc gọi tên.

Biển ngập một màu hồng nhuốm nắng.

Cảm giác gió biển thổi rát da mặt vì cái mặn khi ngồi cạnh Hải Đăng, dưới ngọn đèn biển để ngắm ánh hoàng hôn rơi phía xa, thật dễ chịu, nhẹ nhàng, sâu lắng…

Bao cảm xúc dạt dào của cô họa sĩ nhỏ lại ùa về, vây kín trái tim.

Cảm giác ngồi đếm sao trời, ngồi ngắm thứ nước đen lăn tăn trên mặt biển, nước cá bên ngọn lửa hồng trên cát. Nó khó tả…nó quện đều vào vị ngọt của trái tim.

Thứ cảm xúc xa xỉ mà Cát Hải cho rằng nó sẽ không bao giờ đến với một người nhạt nhẽo như cô. Nay lại tràn vào trong hơi thở, khối não như đông đặc một màu hồng dịu dàng hòa với màu xanh ngọt ngào của biển.

Nhưng đến một ngày kia…

Nắng mệt mỏi hắt những giọt ánh sáng nhạt nhòa xuống biển, gió uể oải kéo mây ngã xô bờ, cát mịn nằm in lìm trong nắng, rặng dừa già ngủ lặng giờ lâu. Không hát, không reo, không hò như thường ngày vốn có.

Tiếng sóng xô bờ nhẹ như tiêng mưa lăn đều trên cát, vô hình, mỏng như cánh hoa đào, tan biến trong không trung.

Cát Hải ôm bó hoa dại trong tay, hương thơm nồng nàn quấn chặt vào đôi tay nhỏ, môi khẽ cười. Đó là bó hoa dại cô hái được ven biển, muốn đem đến “đổi” lấy một khúc sáo của Hải Đăng – chàng trai của biển.

Đôi chân trần thon, màu hồng nhạt in đều những vệt cát sâu trên bờ biển, nụ cười đọng lại trong tim đang khẽ hát.

Không biết từ bao giờ, Cát Hải được sống với chính mình, với một cô gái có tâm hồn đã bị chắp vá nhiều lần do nỗi đau dày vò như thế.

Chợt.

Nụ cười rạng ngời trên môi cô gái nhỏ bị gạt đi.

Ở nơi đó, dưới gốc dừa già có chàng trai mang tên Hải Đăng đang cười đùa với một cô gái ngoại quốc có vẻ đẹp thánh thiện, hài hòa như nàng tiên cá, mái tóc váng óng, mượt mà, khác xa vẻ bình dị có đôi khi là thô kệch của Cát Hải.

Đôi môi nhỏ mím chặt

Hai bàn tay đã xước vì những chiếc gai của bông hồng dại đâm vào, ôm chặt bó hoa trong tay.

Đôi chân trần ướt nhẹp vị mặn của muối biển, chậm chạp lê từng bước về phía Hải Đăng.

Cô tự dối lòng rằng đó chỉ là hiểu lầm gì thôi.

-A! Cát Hả! Em đến rồi à? – Hải Đăng cười thích thú nhìn cô gái nhỏ đang thất thần tiến lại.

Cát Hải mím chặt môi, khẽ gật đầu gượng gạo, đôi mắt màu tro lạ lạnh lẽo, vô hồn như đông đá nhìn vào bàn tay nâu sạm nắng nắm chặt đôi tay hồng hào nhỏ bé, trắng xinh. Hải Đăng giật mình, anh gỡ vội bàn tay cô gái kia ra, gượng gạo nói:

-À! Để anh giới thiệu nhé! Đây là Anna, cô ấy là bạn anh, vừa đi du học Pháp về và…đã từng là “mối tình đầu” của anh đấy! – Hải Đăng nháy mắt tinh nghịch, anh cố tình nhấn mạnh ba chữ “mối tình đầu” như một vết dao sắc nhọn vào trái tim Cát Hải.

Cát Hải bàng hoàng.

Hải Đăng cười, ánh mắt lấp ló niềm hạnh phúc nhìn cô gái tên Anna, giọng dịu dàng chất chứa vị ngọt của trái tim:

-Anna à! Đây là Cát Hải! Cô ấy là bạn mình!

Bạn…

Chỉ đơn giản là bạn thôi sao?

Ừ thì cũng đúng thôi bởi đã có ngày nào cô là bạn gái của anh đâu, chỉ âm thầm, lặng lẽ bên cạnh anh.

-Chào bạn! Mình là Anna! – Cô gái ngoại quốc có đôi mắt màu xanh biếc mỉm cười nhìn Cát Hải.

Cô gái nhỏ khẽ gật đầu:

-chào bạn!

Hải Đăng liếc nhìn bó hoa dại trong tay Cát Hải, anh cười:

-Em mang hoa đến cho anh à? – Anh chợt lôi bó hồng vàng sau tảng đá ra trước mặt cô – Anna cũng mang cho anh một bó hồng vàng! Em biết không? Anh rất thích hoa hồng vàng!

Cát Hải hụt hẫng.

Đôi mắt màu tro lạnh trùng xuống.

Cô mím chặt môi, dồn hết sức ném manh bó hoa dại về phía biển, cười chua xót nhìn Hải Đăng:

-Xin lỗi vì em đã làm phiền hai người!

Cô xoay lưng bước đi, bỏ lại một đôi mắt buồn vô vọng phía sau.

Bóng Cát Hải biến mất sau những vệt nắng chứa chan, Hải Đăng ngồi thụp xuống nền cát lạnh, đầu anh cúi xuống, mái tóc đen lòa xòa trước mặt.

Nhẹ nhàng…

Vô thức…

Nhói đau…

Xót xa…

Nghẹn ngào…

Thức nước mặn ồ ạt lăn ra từ khóe mắt, hàng mi rậm châ giấu đi con ngươi đang vỡ oà trong tiếng nấc.

Anna lo lắng nhìn Hải Đăng – người bạn trai cô vô cùng yêu mến nhưng vì nỗi khổ của anh, cô đã giấu nhẹm đi thứ tình cảm xa vời trong trái tim mình.

Mọi thức trong đáy mắt Hải Đăng chỉ còn lại hình ảnh bó hoa dại bị ngọn sóng bạc đầu xô đẩy.

Nụ cười đẹp như hoa, trong vắt và mềm như nước biển lại in sâu, cứa những vệt đau vào trái tim ai đó.

Cát Hải lê những bước nặng nề trên cát.

Nước mắt cô gái không rơi.

Ừ…thì từ bỏ…cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Đau!? Thứ cảm xúc ấy đã chai sạn từ lâu lắm rồi.

Mơ mộng!? Bỏ đi và vững bước sẽ là giải pháp tốt nhất.

Cát Hải ngước nhìn ánh nắng chói lòa trên cao được đẩy ra từ cái thứ cô độc mang tên Mặt Trời.

Yêu!?

Nước mắt chảy ngược vào tim.

Xót xa một vị muối mặn nồng trên mi mắt dội vào tâm can.

Biển vẫn lặng mình như thế, sóng xô bờ vẫn vui tươi ôm lấy cát, rặng dừa già chợt vút lên trong gió. Chí có ánh nắng là mong manh, yếu ớt, lười biếng thả những giọt ánh sáng nhạt màu xuống đôi vai gầy đang mệt mỏi. Mặt Trời chốn sau những đám mây hồng bàng bạc trên cao.

Dáng một người con gái nhỏ đơn độc bước đi, liêu xiêu trên cát bụi, hai tay buông thõng, đôi chân trần lê từng bước nặng nề trên cát, đôi mắt màu tro lạnh úa tàn, lạnh lẽo, vô hồn, đáng sợ. Bờ môi mỏng mím chặt, Cát Hải có thể cảm nhận rõ vị tanh vương trên lưỡi. Làn da hồng hào thường ngày trở lên trắng bệch, xanh xao.

Ngước nhìn ngọn hải đăng trắng ngoài xa. Nó vẫn còn cười, vẫn còn yêu đời như thế.

Nhưng trên cát…hình tròn không điểm đầu và điểm kết đã bị lưỡi biển liếm mất từ bao giờ.

Vốn dĩ trò chơi đã kết thúc…

Cơ thể mảnh mai nóng bừng, gục ngã, chon sâu vào cát, giọt nước mắt mặn đắng vẫn lăn dài hai bên má trắng hồng…

Nỗi đau xót xa dâng lên, dấn chìm một thế giới…

Đọc tiếp Phần cuối

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP