Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Người con gái của biển (p2)

2.


Sáng hừng lên màu nắng.

Cát Hải giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đầm lưng áo. Có phải đó là một giấc mơ kỳ lạ không? Cô đã gặp một chàng trai cùng chiếc sáo nhỏ, âm thanh trong như tiếng nước rơi và…ngủ trên bờ vai của chàng trai kỳ lạ ấy? Chắc đó chỉ là mơ thôi bởi “thiên thần chỉ có trên thiên đàng”…

Cô gái nhỏ tự trấn an rồi lại tự giật mình khi thấy cảnh vật xung quanh lạ lẫm. Đây…không phải ngôi nhà bằng gỗ cũ màu của cô.

Cát Hải ngây dại nhìn chàng trai trước mặt, hai gò má chợt ửng hồng. Cô cố gắng lắc mạnh đầu nhưng hình ảnh trong mơ đó vẫn không chịu buông tha, cô gái nhỏ bất lực…

Chàng trai có làn da nâu, nét đẹp thanh tú của một chàng hoàng tử xen cả nét mạnh mẽ, khoáng đạt một người con của biển. Anh đang mỉm cười với cô, nụ cười ấm như ngàn tia nắng mai – thứ ánh sáng Cát Hải mê muội.

Anh đưa ly sữa ấm trước mặt cô, gật nhẹ đầu, chất giọng trầm ấm vang lên:

-Em uống đi!

Cô gái nhỏ ngây người, tự nhéo má mình một cái thật đau, gò má in dấu tay… rồi lại tự nhăn nhó. Không phải mơ.

Ánh mắt màu tro tàn ương bướng nhìn anh.

-Không có độc đâu! – Anh nghiêng đầu, vẫn nụ cười ngọt ngào ấy vô tình làm trái tim cô gái xuyến xao.

Cát Hải vô thức đưa tay đón lấy ly sữa ấm, uống một hơi hết. Có lẽ từ tối qua đến giờ cô chưa được ăn nên đói hay do…nụ cười ma mị ấy điều khiển lý trí cô gái !?

Anh nheo mắt nhìn cô gái gầy gò trước mặt, đôi mắt màu tro tàn ánh lên tia nhìn kì quái.

-Em có muốn ra ngoài không?

Cát Hải ngây người, giọng nói yếu ớt:

-Ngoài kia…là…biển…?

Anh khẽ gật đầu, mái tóc đen lòa xòa trước mặt.

Cô gái nhỏ bất ngờ run lên bần bật, đôi tay nhỏ xíu đưa lên bịt chặt miệng để tiếng nấc không thoát ra, tan vào vị mặn của biển xanh.

Gương mặt thanh tú của anh không hề biểu hiện sự lo lắng, đôi môi khẽ cười, bàn tay ấm áp vô thức đưa lên vỗ nhẹ vào lưng cô gái như xoa dịu nỗi đau.

-Tôi đã từng sợ biển giống em! – giọng anh trở lên mơ hồ.

Cát Hải ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Anh không quan tâm, lảnh tránh ánh mặt màu tro lạnh, nghiêng đầu sang một bên.

-Tôi sợ sự cô độc của nó…nó…giống tôi…

Cô gái nhỏ nuốt chặt tiếng nấc vào tim, nước mắt chợt ngưng lại, đọng trên hai gò má xanh. Cát Hải nhìn vào đôi mắt đen láy ấy, cô thấy được sự trống trải, nỗi buồn thầm kín nào đó trong đôi mắt đen lạnh lẽo của chàng trai….khi nãy, nó còn ấm lắm…

-Tại sao? – Cát Hải vô thức bật ra tiếng nói.

Anh cười, nụ cười đắng ngắt:

-Nó đã mang mẹ tôi đi trong một lần đắm tàu!

Nỗi xót xa dâng lên trong cổ họng cô gái, ngập ứ tiếng nấc nghẹn ngào, chặn âm thanh từ cổ họng muốn trào ra…nó đắng, đắng ngắt…

Thì ra, chàng trai này cũng có nỗi buồn giống cô…

Hai tâm hồn đồng cảm, sợi dây vô hình nào đó đã quấn chặt hai trái tim lại gần nhau hơn.

Nhưng…

Đó không phải là sự thương hại…cảm giác ấy, nó mơ hồ, huyễn hoặc, tan ra trong trái tim nhỏ bé.

Chợt…

Đôi tay nhỏ vô thức vươn ra ôm chặt chàng trai trước mặt.

Lý trí đã bị trái tim cô gái đập nát từ bao giờ.

Đôi mắt đen láy khựng lại, vô hồn…

Giọng Cát Hải như thì thầm, nó ngấm sâu vào khối óc chàng trai có làn da màu nắng:

-Em muốn ra ngoài!

Ánh nắng vàng đổ dài hai cái bóng in hằn trên cát, gió heo hắt thổi bồng hai mái tóc. Sóng lăn tăn, bạc trắng rồi biến mất trong cát. Thứ nước mằn mặn như trêu người trên đôi bàn chân trắng hồng của cô gái. Cát Hải nheo mắt nhìn ngọn song đáng ghét. Đừng cố tỏ ra đáng thương trước mặt kẻ thù! Đó là quy luật!

Cát Hải bặm môi đá đá thứ nước khó ưa kia ra xa.

-Em không thể đá nó mãi như thế! – Giọng anh chợt vang lên.

Cát Hải giật mình, nhìn sang chàng trai bên cạnh, ánh mắt đen láy rơi vào khoảng không phía trước, nhạt nhòa, mờ ảo…

Gò má cô gái ửng hồng khi nhớ tới hành động ngang nhiên vừa rồi.

Gương mặt hồng hào trở lên thánh thiện dưới ánh nắng vàng yếu ớt hắt ra từ biển. Cô gái nhỏ vùi mặt vào hai gối chân, giọng thỏ thẻ:

-Em sẽ cố…khi còn có thể!

Anh khẽ cười, nụ cười khó hiểu. Cô gái này cứng đầu, ương ngạnh nhưng thực chất lại vô cùng yếu đuối. Anh gạt phăng đi câu nói ấy, chất giọng trở lên mơ hồ:

-Em tên gì?

Cát Hải giật mình, không biết từ bao giờ cô lại ghét cái tên của mình đến vậy, nó làm cô quặn đau, ngột ngạt. Đôi tay Cát Hải run run, môi mím chặt như ghìm nỗi đau xuống, cô vạch ra những nét rời rạc trên cát biển.

Cát Hải

Anh nghiêng đầu, nheo mắt cười như muốn làm cô vui:

-Cái tên thật lạ! Nó rất hợp với em đấy! Em muốn biết tên tôi không?

Cô gái nhỏ khẽ gật đầu gượng gạo, giấu nhẹm đi hai gò má đang ửng hồng. Chết tiệt! Thứ cảm xúc đó là gì chứ!?

Anh dung ngón tay trỏ vạch tiếp những nét mềm mại trên cát, cạnh chữ Cát Hải.

Cát Hải Đăng

Cô gái nhỏ ngây ngô nhìn dòng chữ sắp bị nước cuốn trôi.

-Là sao? Anh tên Hải Đăng? Hay Cát Đăng? – cái nhìn dễ thương hướng về phía anh, vô tình làm tim ai đó đánh rơi một nhịp.

Anh cười:

-Hải Đăng!

-Ngọn đèn biển! – Cát Hải cười theo anh.

Ngọn gió ấm áp từ ngoài khơi hắt lại, dội vào trái tim cô gái nhỏ một cảm giác an toàn, yên lặng. Lá dừa dang cánh tay màu thiên thanh lộng lẫy ôm chọn cơn gió nhỏ, tham lam giữ chặt giọt nắng vàng.

Hải Đăng đưa đôi mắt đen láy nhìn ra xa.

Ngọn hải đăng ngoài kia vẫn lặng mình đứng đó, nhưng nó thật cô đơn. Không biết ở ngoài đó nó có lạnh không?

Giọt nước mắt anh gắng gượng nuốt ngược vào tim bấy lâu chợt vỡ òa trên khóe mắt. Tại sao nó lại yếu lòng trước người con gái xa lạ này như thế?

Cảm giác quen thuộc, ấm áp ùa tới, vây kín trái tim anh khi ngồi cạnh cô gái này.

Bàn tay nhỏ bé, trắng hồng ngây ngô chạm vào thứ nước trong suốt đang lăn đều trên làn da nâu ấm áp.

Cát Hải đưa giọt nước ấy vào môi, mỉm cười nhìn Hải Đăng đang nhíu mày nhìn hành động kỳ quặc của cô gái:

-Ngọt thật!

Hải Đăng sững người, anh quay mặt về phía biển, lảng tránh ánh mắt màu tro lạ như nhìn thấu tâm can anh, sắc lạnh đến đau lòng.

-Mặn lắm!

Cát Hải im lặng, nhìn anh rồi chợt mỉm cười. Giọng cô vu vơ tan vào gió:

-Em là cát biển, anh là đèn biển, anh sẽ chẳng thể đi đâu và mãi mãi đứng đó lặng nhìn thứ cát vàng trong nắng! Nhưng…em không thích Mặt Trời! – cô gái nhỏ nhăn mặt.

Hải Đăng ngước nhìn cô gái:

-Em yêu nắng !?

-Có! Em rất yêu nắng! – Cát Hải cười, nụ cười trong veo như tiếng hoa rơi. Dường như, với cô gái này, mỗi khi nhắc đến nắng là lại có thể mỉm cười vô tư như thế.

-Vậy tại sao em ghét Mặt Trời ? – Hải Đăng lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mi mắt rung lên theo gió.

Đáy mắt màu tro tàn ánh lên vẻ mơ hồ, say đắm, giọng Cát Hải trơ lên ấm áp, trong như tiếng hoa rơi:

-Em rất yêu nắng! Thực sự rất yêu! Nó giống như những giọt nước mắt của Mặt Trời! Nỗi đau của Mặt Trời lại là niềm vui với người khác, có đôi khi là vạn vật…Với em, nó là như thế! Còn em ghét Mặt Trời bởi nó quá nhu nhược! – Ánh mắt cô gái trở lên giận dữ, sắc lạnh trong đáy mắt màu tro – Nó quá ngốc nghếch khi cứ mãi chịu đau như thể để đem lại niềm vui cho kẻ khác, nó giấu chặt nỗi đau, cứ đem nỗi đau ấy ra làm niềm vui cho người khác… Em ghét nó!

Lòng chàng trai bỗng trở lên dễ chịu, nó mơ hồ và thoải mái quá.

Ánh mắt dịu dàng hắt ra từ con người đen láy nhìn cô gái đang cố chon sâu nỗi buồn vào đáy lòng.

Hải Đăng căm ghét biển, anh hận con gái. Một thứ đã đem mẹ anh đi xa mãi mãi, một thứ khác là những con người anh vô cùng yêu mến lại lần lần bỏ anh mà đi theo tiếng gọi, đôi tay của định mệng.

Nhưng…

Đối diện với cô gái đã phải chịu bao nhiêu đắng cay trong cuộc đời phiêu bạt ồ tới, anh bỗng thấy lòng mình được nới rộng ra, ánh mắt màu tro lạnh ấy như xoa dịu và sưởi ấm trái tim thổn thức của anh. Do cô gái ấy cùng hoàn cảnh với anh? Hay do tiếng trái tim mất nhịp không theo ý chủ?

Bàn tay anh đưa lên, những ngón tay thon dài như bị mê muội trước vẻ đẹp trong sáng thoáng nét buồn của người con gái kia…người con gái của biển…

Chợt.

Bàn tay anh khựng lại, hờ hững rơi vào không trung.

Ánh mắt vô hồn, nó phẳng lặng như ặt nước thu, không biết…trái tim anh đang nghĩ gì…lý trí ở đâu?

Hải Đăng thu bàn tay lại, nắm chặt những ngón tay gầy guộc.

Cô gái nhỏ khẽ mỉm cười với gió, hơi ấm từ giọng nói, cái thứ vô hình đọng lại trên cát, thỏ thẻ:

-Em đã từng rất ghét biển! Dù là một người con gái của biển nhưng từ lúc 12 tuổi em đã tự dằn lòng, không hề đặt bàn chân trần lên cát mịn để vị mặn của biển thổi vào da. Và bây giờ, em đã hiểu tại sao mẹ em yêu biển đến thế…

Sợi gió mong manh xuyên qua lớp sơ mi trắng, dội vào da thịt chàng trai một tiếng lòng, anh khẽ cười để lộ hàm răng trắng bóng:

-Mẹ tôi cũng rất yêu biển!

Mi mắt Cát Hải chợt cụp xuống, đôi mắt màu tro ánh lên tia nhìn trống trải, đọng lại ngoài khơi. Cô gái vùi gương mặt trắng hồng vào hai gối chân, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm dần trái tim cô gái…

Nhận ra nỗi buồn đang dần đè bẹp nụ cười hồn hậu ấy, anh chuyển đề tài:

-Em học gì?

Cát Hải giọng buồn buồn:

-Em theo hội họa!

-Em là một họa sĩ!?

-Cũng gần như thế ạ!

Ánh mắt anh ẩn lấp một tia nhìn vui vẻ.

-Em có thích nghe tôi thổi sáo không?

Mi mắt cô gái đột ngột nâng lên, nhìn sang người con trai bên cạnh, nụ cười rạng rỡ in trên môi.

-Thích lắm ạ!

Hải Đăng xoa xoa hai bàn tay vào nhau như đang lạnh, anh trỏ về ngôi nhà gỗ phía xa nằm đơn độc gần ngọn hải đăng trắng:

-Em sống ở đó à?

Cát Hải khẽ gật đầu. Dường như cô gái này rất nhạy cảm với nỗi buồn trống vắng…hiu quạnh…

Anh mỉm cười, nụ cười thật ấm áp, đẹp như đóa anh đào mới nở:

-Tối nay tôi sẽ đợi em ở bãi cát! Thế nhé!

Anh đứng dậy, xoay lưng bước đi, bỏ mặc cô gái nhỏ ngây ngô nhìn dấu chân anh in trên nền cát mịn.

Chiếc bóng cao gầy, đổ dài xuống bãi cát trắng, khuất dần sau rặng dừa già.

Cát Hải vẫn ngồi đó, ánh mắt màu tro tàn đọng lại ngoài khơi, từng đợt gió mặn phả vào cơ thể cô gái, cô đã không còn sợ biển như ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai nữa, cô sẽ mạnh mẽ đối mặt với biển. Bờ môi hồng tê tái ẩm nhẩm gì đó rồi khẽ cười, nụ cười xen ngọt với cay, khó hiểu. Gò má ửng hồng dưới ánh nắng vàng vọt, yếu ớt, mi mắt trùng xuống.

“Mẹ à…

Con đã từng ghét mẹ! ghét biển!

Cả hai đều xa vời trong tưởng tượng của con.

Con đã hiểu tại sao mẹ yêu biển.

Nó như một chiếc gương khổng lồ soi bóng cho Mặt Trời cô độc.

Nó bình yên, sâu lắng.

Nhưng nó thực chất không hiền lành đến thế.

Nó có thể giận dữ nhấn chìm tất cả trong vị mặn của trái tim.

Lần đầu yêu biển.

Mẹ à!

Cảm giác sáu năm sau khi gặp lại biển, nó không nhạt nhòa như con nghĩ!

Cảm giác vẫn vẹn nguyên như thế.

Đứng trước biển con thấy mình thật nhỏ bé.

Nó dội vào lòng con một cảm giác bình yên đến lạ.

Con nhận ra, trái tim con vẫn còn rung trước gió biển.

Mẹ à! Hôm nay con đã gặp một chàng trai!

Mẹ có tin vào tình yêu sét đánh không?

Con không tin! Cho dù người ấy có nối lại niềm tin của con với biển!

Nhưng…anh ấy thật sự rất bình lặng, như biển ngoài kia, ở bên cạnh Hải Đăng con thấy trái tim mình nó thật ấm áp…

Mẹ à! Ở nơi đó mẹ hãy ngủ yên! Cho con gửi lời hỏi thăm đến mẹ Hải Đăng nữa…

Mẹ yêu biển…

Vì con yêu mẹ…

Nên con cũng sẽ yêu biển như thế!

Dấu yêu…”

Cát Hải chợt cười, cô chớp mi mắt, hít một luồng khí lạnh tràn vào phổi, cảm giác như đứa trẻ lần đầu chạm tay vào thế giới, cô xoay người bước đi, ngược với hướng của chàng trai ban này.

Lá dừa xanh vẫn rít từng hồi. Gío và nắng tranh nhau ôm lấy cơ thể gầy gò, yếu đuối của cô gái đang một mình bước đi trên cát…

Đôi chân trần đã đỏ ửng vì lạnh…

Nhưng đôi môi mỏng như cánh hoa sao lại cười vui đến thế?

Tiếng con song bạc đầu rơi nhẹ vào miền kí ức xa xôi nào đó…

Nước mắt nhạt nhòa tan biến vào thứ nước mặn đắng ngoài kia…


Con cua nhỏ mặc chiếc áo đỏ au đè những dấu chân nhỏ xíu lên những vệt cát dài in sâu của hai đôi chân đang ngược chiều nhau…

Nắng rọi lung linh màu của biển, óng ánh những khối nước xanh đen…lặng ngắt ngoài khơi…

Đọc tiếp Phần 3

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP