Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Người con gái của biển (p1)

1.

Ánh nắng mong manh cuối Thu còn xót lại, mỏng như pha lê và tinh khiết, những sợi nắng tinh nghịch vỡ òa trên đầu sóng trắng. Âm thanh của biển cả nhẹ nhàng, rì rào như tiếng hát, ru ngủ một đôi mắt long lanh.

Bãi biển rộng lớn, yên bình đến lạ, cát ánh lên màu vàng lấp lánh, hơi thở mằn mặn của biển phả vào gương mặt gầy gò, nhợt nhạt của cô gái nhỏ.

Gío mơn man thổi bay lớp váy trắng tinh khôi, nắng yếu ớt ôm chọn thân hình mảnh mai như đôi tay mẹ vỗ về.

Bãi cát rộng lớn, đẹp lấp lánh trong gió Thu nhưng lạ thay, đơn độc dáng một người con gái yếu mềm.

Cô gái có dáng cao gầy, mảnh khảnh, mái tóc điểm chút hoe vàng tinh nghịch ở ngọn, dấu hiệu của nắng biển, đang bay trong gió. Gương mặt trắng hồng nhưng sao nó lại mệt mỏi đến thế, đôi lông mày thanh mảnh và hàng mi dài như che giấu đi nỗi buồn vô vọng nào đó trong đáy mắt, đôi mắt ấy có màu tro tàn rất lạ, nó như chịu bao cay đắng mà phải ẩn mình thật sâu trong hốc mắt. Bờ môi hồng, mỏng manh khẽ mím lại. Cô gái ấy, không biết đã đứng đó bao lâu và từ bao giờ…

Nghe người ta nói, cô gái ấy có cái tên Cát Hải lạ lùng, có thể do ba cô thích con trai, cũng có thể do mẹ cô thích cát biển. Cô gái ấy yêu hội họa đến điên cuồng, ngây dại. Biết đâu đó, năm nay Cát Hải theo học trường hội họa thì sao…

Bàn tay buông thõng, cát ôm chặt bai bàn chân đã ửng hồng vì lạnh. Cô gái nhỏ thả mình rơi tự do xuống cát, cảm giác nằm trên cát mịn thật thoải mái, nó như vòng tay âu yếm của mẹ, nó cũng như xoa dịu tâm hồn cô gái.

Nhẹ nhàng như tiếng giọt nước vô hình đọng lại.

Thứ nước trong suốt, lấp lánh có vị mặn chợt lăn dài trên khóe mắt. Dường như đó không phải thứ cảm xúc quá xa xỉ với Cát Hải, từ nhỏ, mẹ cô đã dời bỏ đứa con gái gầy gò, xanh xao mới sáu tuổi để theo người đàn ông khác, lúc bấy giờ, Cát Hải chỉ biết ôm chặt ba, khóc nấc lên đòi mẹ. Ba cô là một người đàn ông tốt bụng, một mình “gà trống nuôi con”, dạy dỗ cô khôn lớn. Nhưng dù sao Cát Hải cũng là con gái, có những điều cô không thể nói với ba, cũng có thể cô sợ ông không hiểu… con gái xưa nay vẫn vậy…khó hiểu và xa vời…

Lớn dần, Cát Hải hiểu được sự ra đi của người mẹ cô hằng yêu mến, cô cũng biết được cái tên Cát Hải là do mẹ cô đặt, bà yêu cát biển lạ lùng, yêu biển cuồng nhiệt và chìm trong say đắm. Có lẽ cũng vì thế mà cô gái nhỏ đã căm ghét biển, tự dặn lòng không được yếu mềm trước biển, không được phép nhìn hay chạm vào thứ nước mặn mà nhưng đắng ngắt… Dù cho nơi cô ở…có gần kề với biển…

Bờ môi cô gái khẽ run lên, cả cơ thể như muốn chôn vùi vào cát bụi…

Kí ức năm nào chợt ùa về…

Phải! Cô ghét biển! Cô căm ghét biển đến thấu gan thấu ruột.

Nhưng…

Một ngày kia, đôi chân trần nhỏ bé vô thức dẫn cô ra biển theo tiếng gọi ấm áp từ cây sáo trúc của chàng trai lạ lùng…

Người mà cô vô cùng quý mến…

Trái tim Cát Hải thổn thức…

Nó đang đập, đập rất nhanh…

Nó đang đau, đau quặn thắt…

Nó đang rỉ máu, rỉ máu đến đắng lòng, tanh tưởi…

Một trái tim…

Hai nhịp đập…

Hai tâm hồn trong một cơ thể…

Đôi mắt màu tro lại ồ ạt đẩy thứ nước trong suốt lăn vội vã trên hai gò má nhạt màu, uể oải…

*-*-*

Chiều rơi…

Ngôi nhà nhỏ bằng gỗ mun cũ màu nằm đơn độc một mình gần biển, vị mặn của gió biển làm cánh cửa khẽ rung lên như trái tim cô gái lần đầu yêu biển.

Hương café đượm nồng, thơm tho quện vào tiếng chuông gió lanh canh, trong trẻo nhưng lại vẳng lên một nốt buồn xao xuyến từ ngôi nhà bằng gỗ.

Cánh cửa sổ được quét một lớp sơn màu trắng tinh khôi, đối diện với biển đang nheo mắt mở. Cô gái nhỏ ngồi bên ô cửa sổ, hương café nồng nàn rơi vào cánh mũi, đôi môi khẽ nâng lên một nụ cười ngây dại. Có lẽ…cô gái nhỏ yếu lòng trước hương thơm ngọt ngào ấy…

Âm thanh trong trẻo, đơn độc vang lên từ chiếc chuông gió nhỏ xíu nhìn ngôi sao năm xánh màu vàng nhạt, nó cũng đã “úa tàn” theo màu của thời gian…

Cát Hải lặng mình ngắm những tia nắng vàng óng rơi trên chiếc gai nhọn của cây xương rồng nhỏ xíu trong chiếc cốc trắng.

Cát Hải sống thoải mái, vô tư với mọi người. Cô thích nắng, thích mây, thích mưa, thích gió và trăng sao giăng mắc trên màu áo đêm huyền bí. Nhưng thật lạ, Cát Hải không hề thích Mặt Trời dù cô “say mèm” tia nắng vàng ấm áp. Có thể, với mọi người, Mặt Trời tượng trưng cho niềm vui, sức sống, trường tồn…nhưng trong đáy mắt màu tro tàn, nó lại trở lên cô độc và đáng ghét… Có lẽ… Nó giống cô…

Cát Hải thích sự bình yên, sâu lắng, cô thích nghe tiếng chuông gió hát, thích ngắm những giọt nước mưa trườn mình trên ô cửa sổ. Ai đó đâu biết rằng, cô gái có bề ngoài khoáng đạt, mạnh mẽ lại yếu lòng và giấu nhẹm đi nỗi buồn sâu trong lòng như thế…

Đôi mắt long lanh đã hao gầy vì không biết bao lần cô khóc vì nhớ vòng tay mẹ trước kia…

Mi mắt Cát Hải khẽ khép lại, sống mũi cay cay, mằn mặn. Cô vẫn đơn độc và dai dẳng sống một mình như thế…

Thứ âm thanh lạ lùng rơi vào đôi tai nhỏ…

Cát Hải chợt nâng mi mắt đã rã rời, mệt mỏi…

Âm thanh ấy, nó…

Hay…

Trong…

Êm…

Dịu dàng…

Và nó cũng thật da diết…

Đó là tiếng sáo…

Từ lâu, Cát Hải đã “say” tiếng sáo ngọt ngào, đằm thắm. Nó như một lời than, một lời khóc nhưng trong trái tim cô gái nó cũng như nhắc nhở không bao giờ được phép khóc…

Nhưng âm thanh này, nó lạ lắm…

Không phải một tiếng khóc…

Càng không phải một lời nhắc nhở…

Mà…

Nó dịu dàng, quyến rũ, ma mị…

Nó như tiếng gọi từ trái tim của một chàng trai có tâm hồn thánh thiện nào đó…

Trái tim Cát Hải khẽ rung…

Đáng ghét! Thứ cảm xúc nhạt nhòa mà cô đã mất công “xua đuổi” đi từ lâu nay lại “hư đốn” ùa về…

Bờ môi mỏng chợt nâng lên…

Lạ thay…

Đó không phải nụ cười…

Cũng không phải là khóc…

Như sợi dây vô hình nối liền hai nhịp đập…

Đôi chân trần nhỏ bé vô thức đã dẫn cô đi về phía biển, nơi có tiếng sáo nhẹ làm ngây dại trái tim cô gái…

Cát Hải ngỡ ngàng…

Đôi chân cô dợm tiếp những bước đi lạ lùng trên cát…

Hai tay buông thõng…

Thần kinh cô gái như tê liệt…

Khối óc đông đặc như ly café sữa cuối ngày…

Đôi mắt màu tro lạnh lộ rõ vẻ kinh ngạc, hoang mang, run sợ, xen lẫn thứ cảm xúc ngọt ngào, sâu lắng đang rối bời, đan chặt vào nhau…

Cả cơ thể run lên bần bật…

Cô mím chặt môi để ngăn đôi chân trần ngang ngạnh đang bước tiếp…

Cát Hải đã có thể cảm nhận rõ vị tanh của máu trên đầu lưỡi…

Hai hàng nước mắt chợt lăn dài trong vô thức…

Đôi tay nhỏ, trắng hồng dần chuyển màu trắng bệch, gắng gượng ôm chặt tiếng nấc trên môi để nó không bật ra…

Tiếng sáo vẫn ru bên tai…

Tiếng gió biển vi vu thổi…

Vị mặn phả vào cơ thể gầy gò, yếu ớt làm cô gái nhỏ run lên từng đợt…

Biển xanh ngắt, từng ngọn song bạc đầu lăn tăn rồi tan biến trong giây lát.

Bầu trời nhuộm một màu hồng nhạt của hoàng hôn, ôm lấy cô gái…xoa dịu nỗi đau…

Đôi chân trần vẫn n.g.u muội bước tiếp…

Nước mắt rơi ướt đầm tà váy trắng…

Cảm giác cát trườn mình trên tế bào là vậy sao???

Bất chợt, Cát Hải trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cô gái nắm hai nắm tay tròn dụi mắt…

Tại sao…nước mắt vẫn rơi?

Đôi chân nhỏ dẫn cô đến ven khu rừng dừa cách ngôi nhà gỗ không xa, nhưng đối với Cát Hải, nơi xa vời này trong tưởng tượng nó quá lạ lẫm khi cái tuổi 12 đã cấm cô không được đặt chân lên cát biển…

Gần đó một gốc dừa già, lá dừa hùa theo cơn gió nhẹ, réo rắt ca khúc của biển cùng tiếng song rì rào ngoài xa, tảng đá lớn dưới đó – nơi có một chàng trai đẹp như bức vẽ đang chìm trong khúc nhạc dịu dàng của cây sáo nhỏ.

Thứ nước được nắng làm lung linh đang ngự trị trên khóe mắt cô gái, nó hiện lên hình ảnh một chàng trai vô cùng mờ nhạt. Mái tóc đen ngắn lòa xòa trước mặt, đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo đến từng tế bào cấu tạo… dáng anh cao gầy, mảnh khảnh. Anh mặc chiếc sơ mi trắng và kaki màu sữa. Có lẽ chàng trai ấy hơn Cát Hải 2 – 3 tuổi, khác xa hình ảnh một chàng hoàng tử đẹp rạng ngời, làn da anh có bóng hình của biển, màu nâu nhạt bao trùm cơ thể, nhưng nó không hề làm anh trở lên khô khăn, khó chịu mà làm nét đẹp thanh tú trở lên mạnh mẽ, dịu dàng.

-Hức ! – tiếng nấc trong vắt vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

Chàng trai giật mình, mi mắt dài khẽ nâng lên. Đôi mắt anh đen láy, ẩn mình sâu trong hốc mắt. Cả con người anh toát lên cái bình yên đến lạ lùng, nhưng có chút gì đó lạnh lẽo, khó gần.

Tiếng sáo đọng lại trên tán lá dừa mềm mại.

Bờ môi mềm mím chặt.

Đôi tay nhỏ của “kẻ phá rối” chặn tiếng nấc lại.

Anh đứng dậy, đưa ánh mắt khó hiểu nhưng nó quá xa vời để Cát Hải nhận thấy, nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Anh không có ý tiến lại, cũng không lùi bước.

Cát Hải sợ hãi lùi lại.

Ánh mắt anh khẽ cười nhìn cô gái, chất giọng trầm mặc vang lên, nó nghe sao vô hồn, lạnh lùng quá…

-Em hãy cứ đứng đó nếu em muốn!

Anh nghiêng đầu, nụ cười thật ấm áp…

Có lẽ đây là cô bé lạc đường khi đi du lịch biển cùng bạn bè, gia đình…

Anh ngồi xuống bãi cát mịn, tựa lưng vào tảng đá to ấy, tiếng sáo trong suốt lại cất lên, dội từng âm ấm lòng vào trái tim cô gái…

Cát Hải đứng đó, lặng nhìn chàng trai lạ trước mặt.

Anh để mặc nỗi đau đang giày xéo lên tâm hồn cô gái, vẫn “say” trong khúc nhạc dịu êm.

Trái tim Cát Hải bỗng dịu lại…

Nỗi căm hờn lắng xuống…

Máu tanh trên khóe môi đọng lại…

Vệt nước mắt khô khốc in trên hai gò má…

Bàn tay nhỏ từ từ nới rộng ra…

Đôi mắt lạnh lẽo của cô gái mệt mỏi, nó không to tròn và long lanh như thường ngày nữa mà ngập ngừng nửa đỗi, có lẽ…đây mới là đôi mắt thật ẩn sau những nụ cười gượng gạo hằng ngày…

Vô thức…

Cát Hải tiến lại phía chàng trai kỳ lạ kia…

Cô ngồi xuống và từ từ ngả mái tóc thơm mùi hoa gió lên vai anh…

Mệt mỏi…

Vai diễn thường ngày đã lấy đi quá nhiều nước mắt của cô gái…

Sẽ có ngày nó vỡ òa trong tiếng nấc mặn nồng…

Cát Hải ngủ thiếp đi…

Ký ức đau buồn về mẹ vò nát nụ cười cô gái nhỏ…

Đau đớn…

Tủi hờn…

Nhưng sao…nó lại lạ đến thế…???...

Tiếng sáo lạ lùng đã xoa dịu tâm hồn cô gái, vuốt nhẹ hai mi mắt tạm thời ngủ yên…

Anh hơi sững lại, nhưng vẫn tiếp túc “hát” cùng cây sáo trúc.

Mi mắt anh khép lại rồi nhanh chóng mở ra, nó như ùa về, vây kín tâm hồn đơn độc bên cạnh nỗi đau của cô gái nhỏ…

Nhẹ thôi…

Nụ cười ma mị, nó thật khó hiểu nở rộ trên bờ môi mỏng…

Hàm răng trắng đều lấp ló dưới bờ môi…

Gío vẫn hát…

Sóng vẫn rì rào…

Hoàng hôn vẫn lắng xuống…

Rặng dừa vẫn vui tươi…

Còn hai tâm hồn đang đọng lại…

Ngọt ngào trong vị mặn của biển xa…

Đọc tiếp Phần 2

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP