Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

người con gái của biển(p4.2)- end

4.2.

Cát Hải mơ hồ, thấy đầu mình nặng trịch, cả cơ thể như rã rời, mi mắt nặng nề gắng gượng nhưng dù cố thế nào nó vẫn không chịu nghe lời hé mở. Cảm giác như cô đã ngủ từ lâu lắm rồi.

Chợt.

Cảm giác đau đớn, xót xa ùa về, không phải cô gái thấy đau lòng khi nhớ lại phút giây Hải Đăng phú nhận tình cảm với cô, chính xác hơn là vùng não bộ của cô nó chưa thể nhớ ra được điều gì ngoài cảm giác khó chịu nơi lồng ngực, cảm giác ấy rất thật, rất chính xác…trong trái tim. Làn da hồng hào thường ngày bỗng trở lên xanh xao, trắng bệch, bờ môi tê tái, run rẩy, khô khốc. Mùi thuốc sát trùng sực vào cánh mũi. Cát Hải gắng gượng tìm lại vùng kí ức đã bị bỏ quên. Nước mắt lạnh lùng, mặn đắng chợt lăn dài trên khóe mắt, tan vào màu trắng xóa của chiếc gối êm. Hình ảnh Hải Đăng, cô gái ngoại quốc và bó hoa hồng vàng giày vò, xoay quanh và xé nát trái tim Cát Hải. Cô mím chặt môi theo thói quen để giấu đi tếng nấc trong cổ họng. Nhưng dường như trái tim đang đập trong lồng ngực cô cũng như run rẩy, yếu ớt theo tiếng nghẹn. Nó đập từng nhịp nặng nề, mệt mỏi.

Những chuyện sau đó, cô gái không thể nào nhớ được. Đã có chuyện gì xảy ra với cô? Đây là đâu?

Cát Hải cố gắng nâng đôi mi mệt mỏi. Đôi mắt màu hoa khói khựng lại. Một màu trắng toát bao trùm không gian. Cố gắng để giữ cho lòng bình tĩnh. Đọng lại trong đáy mắt cô là hình ảnh những chiếc máy trắng vô hồn, chai nước biển treo trên giá và cảm giác nhói một vùng da thịt trên tay. Chỉ riêng có bộ trang phục cô đang mang là màu xanh nhạt. Hi vọng, hi vọng vào cái gì?

Đầu nặng trịch, cô muốn lịm đi trong tiếng khóc.

Cạch!

Cánh cửa phòng bật mở.

Cát Hải thất kinh nhìn người đàn ông vừa bước vào, dấu hiệu của sự mệt mỏi còn in đậm trên gương mặt nhăn nheo, gầy gò vương màu của nắng.

Giọng cô run run:

-Ba…

Ba cô hoảng hốt chạy lại, đặt hộp đồ ăn bằng nhựa màu vàng nhạt trên bàn, giọng ông bồi hồi, đôi mắt bạc màu vì gió biển rưng rưng xúc động, bàn tay gầy gò, chai sạn nắm lấy bàn tay trắng bệch của cô gái nhỏ.

-Con gái ngoan! Con tỉnh rồi sao? Con thấy trong người thế nào?

Sự tò mò của cô gái đã lấp đi sự lo lắng của người ba, giọng cô yếu ớt bật ra từng con chữ:

-Ba à! Con không sao! Ba về bao giờ vậy? Sao không báo trước với con? Mà đây là đâu vậy ba? – cô ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đôi tay gầy guộc vuốt ve những lọn tóc đượm mùi biển mặn, ông mỉm cười chua xót, giọng trấn an con gái:

-Con cứ nằm nghỉ đi! Bao giờ con khỏe ba sẽ dẫn con đến một nơi!

Cát Hải nhíu mày không hiểu nhưng cô cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo lời ba, phần vì trái tim cô đã mệt mỏi, phần vì cô không quen làm khó ba, nếu ông đã không muốn nói thì sẽ rất khổ tâm, còn nếu muốn ông đã nói ngay từ đầu…

Cô chìm dần vào giấc ngủ, một giấc mơ không có ngọn hải đăng trắng ngoài xa…

------------------------------

Vài tuần sau.

Cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mềm mại, nắm chặt đôi tay nhăn nhúm của người ba, đôi chân trần dợm đều trên cát biển.

Nắng vẫn lung linh, mặn mà như thế. Ngọn hải đăng trắng ngoài xa vẫn cô độc, lạnh lùng như thế. Còn cát biển, nó vẫn đẹp như một buổi chiều. Ngoài khơi xa, Cát Hải thấy cánh chim đơn độc bay, nó liệng một mình trên bầu trời rộng lớn rồi tự mình rơi tự do xuống đáy biển nặng nề. Cô gái nhỏ bất chợt thấy có chút nghẹn ngào, xót xa và cả cô độc dâng lên trong trái tim. Cô thương cánh chim ngoài kia? Hay đang tự an ủi chính bản thân mình? Đắng ngắt…

Hôm nay đã là ngày thứ 5 cô ra viện, sức khỏe đã dần trở về quỹ đạo trước kia, dẫu rằng cô không hay biết lý do tại sao cô phải nằm viện lâu như thế, ba cô cũng kín miệng không nói một lời, chỉ thấy đôi mắt màu sương gió có chút buồn cay đắng đọng lại thật lâu. Như lời hứa trong viện, ba sẽ dẫn cô đến một nơi. Cát Hải chỉ im lặng, không nói. Cô thấy có sự đau lòng, quặn thắt nào đó trong đáy mắt bạc màu của ba nên cũng thôi không hỏi.

Bước chân cô vẫn dợm đều và đôi mắt tro tàn không ngừng kinh ngạc, xót xa khi những cảnh vật quen thuộc xung quanh in vào đáy mắt. Vẫn là biển và rặng dừa như thế nhưng từng bước ba cô dẫn đi lại càng rơi sâu vào kí ức, ngày đầu tiên cô gặp chàng trai có làn da thơm mùi biển…

Rồi bỗng nhiên trái tim cô ngừng đập, cả cơ thể run lên, đầu óc tê liệt hoàn toàn, ngỡ ngàng…xót xa…đớn đau…hối hận…

Ngôi mộ nhỏ nằm cạnh tảng đá lớn dưới gốc dừa già. Gương mặt chàng trai trong bức ảnh đang mỉm cười với gió, đặt bên là bó hoa dại đã bị biển xô nhàu.

Vị muối mặn bao trùm không gian. Mọi thứ như ngưng và đóng chặt lại.

Bà Cát Hải giọng xót xa kể…

Đôi tai cô gái lùng bùng không nghe rõ bởi tiếng nấc đã át đi từ bao giờ. Thứ nước trong vắt, mặn mà, đắng ngắt lại bị khóe mắt đâyra, trườn mình trên hai gò má trắng xanh, tê tái.

Trái tim Cát Hải như thắt lại, nó đang rỉ máu…đắng lòng…tanh tưởi… khi từng chữ từ miệng ba cô nặng nề rơi vào tai.

Thì ra từ trước Hải Đăng đã biết cô bị bệnh tim giai đoạn cuối, thật sự nghiêm trọng và cách duy nhất để cứu sống cô là…thay một trái tim mới. Cát Hải cứ ngỡ rằng cô giấu anh để có được những tháng ngày cuối đời hạnh phúc bên anh rồi sẽ âm thầm ra đi thì không còn gì để hối tiếc, nhưng những cơn đau giày vò cô lúc đang nằm bên cạnh anh trên bãi cát cũng không thể giấu đi trong con người đen láy kia, anh đã lờ mờ nhận ra sựkhác biệt khi môi cô trắng bệch, cơ thể co rúm lại. Hải Đăng đã đau lòng biết bao khi ôm người con gái sắp hóa thành ngôi sao thứ 1000 trên bầu trời cao kia, tan biến như gió biển, đọng lại chút muộn màng, cay đắng trong tim anh. Anh đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, trong thời đại bây giờ, người ta ham sống sợ chết thì ai có thể “tặng” Cát Hải một trái tim khỏe mạnh? Hão huyền. Anh chợt cười mong cô gái anh yêu thương sẽ sống thật tốt bằng trái tim của mình và gìn giữ tình yêu đầu tiên trong trái tim anh cho đến mãi sau này, không nhạt nhòa năm tháng, còn anh ở một nơi rất đẹp trên bầu trời kia sẽ luôn nhìn mãi bóng hình người con gái mảnh khảnh cô đơn vững những bước đi trên dòng đời xuôi ngược. Ngày gặp Anna cũng là ngày anh muốn Cát Hải quên anh, chông vào góc nhỏ của quá khứ.

“Cát Hải…

Người con gái của biển…

Khi em đọc được những dòng chữ này của tôi thì tôi biết chắc giờ này em đang ổn. Hãy đọc và làm theo những gì tôi viết cho em – cô gái nhỏ.

Em đừng cho rằng tôi đau lòng và em là người có tội khi tôi được sống trong một thế giới tươi đẹp hơn trên bầu trời cao kia. Đó là nơi bình yên không ồn ào xô đẩy. Tôi thích nơi đó tuy nhiều lần tôi nghĩ rằng sẽ phát điên lên vì không có em.

Em hãy nhớ trái tim đang đập trong lồng ngực em là món nợ em cần phải trả cho tôi bằng mọi giá!

Cách duy nhất để em trả nợ là hãy sống thật tốt, cười thật nhiều, hạnh phúc đến cuối cuộc đời này và sống cả phần của tôi nữa. Tôi hi vọng sẽ có một chàng trai mạnh mẽ, có đủ sức bảo vệ em hơn tôi luôn ở bên cạnh và che chở cho em, nếu có thể, tôi sẽ tìm một thiên thần đến để thay tôi chăm sóc em…

Em cũng đừng bao giờ đến hòn đá to dưới gốc dừa già nữa bởi ở đấy là địa ngục chứ không phải thiên đường của em!

Bó hoa dại tôi xin giữ lại!

Dù sao tôi cũng xin lỗi em khi đi theo biển, gặp mẹ em, hạnh phúc một mình mà không cho em theo cùng. Nhưng em hãy nhớ, tôi và mẹ em luôn ở tại một ngăn kín trong trái tim!

Hãy hứa với tôi phải khóa chặt cái ngăn ấy và mỉm cười với đời nhiều hơn!

Hãy quên ngọn hải đăng trắng và thằng con trai ích kỷ như tôi đi! Tôi không xứng với một nguwoif con gái tốt bụng như em!

Nhớ nhé!

Tôi…yêu em, Cát Hải!”

*-*-*

Cô gái nhỏ khép hờ mi mắt để những giọt nước trong suốt, lung linh trong nắng lăn trên hai gò má, tan vào cát biển.

Hình ảnh chàng trai có làn da nâu sạm nắng, nụ cười như ngàn ánh sáng ấm áp dội vào trái tim cô và bó hoa dại bên nấm mộ mới đắp.

Nỗi đau này cô sẽ không bao giờ quên!

Tình yêu này cô xin giữ cho riêng mình cô thôi nhé!

Ở trên cao, Hải Đăng đang mỉm cười.

Ở trên cát, Cảt Hải nhớ về anh.

Hãy cho em được làm cơn gió để cuốn anh theo những tháng ngày…

Hãy cho em được làm nắng để thổi trôi những nỗi buồn trong anh…

Hãy cho em làm tiếng sáo để xoa dịu trái tim đang thổn thức của anh…

Hải Đăng…Cát Hải…

Dù em không còn ở bên anh nữa.

Dù Mặt Trời và Mặt Trăng chẳng thể ở gần nhau.

Dù vòng tròn có tan theo sóng biển.

Dù đèn biển không ôm được cát kia.

Thế nhưng anh vẫn đứng đó, tại ngọn đèn biển kia, dõi theo từng bước em đi, ngậm nắng vàng hôn lên cát biển.

Dù em sẽ không bao giờ được nghe tiếng sáo trầm mặc ấy nữa. Nhưng trái time m vẫn thổn thức gọi tên anh.

Cát Hải mỉm cười, nụ cười hòa vào nắng và nước mắt, cô nheo mắt nhìn lên bầu trời cao, hét thật to tan vào gió biển:

“Ở nơi đó anh cũng đang mỉm cười nhìn em, phải không Hải Đăng?”

Cô thấy rõ một nụ cười ấm áp in lên nắng biển.

Nhẹ nhàng thôi những giữ chặt trong tim…

-----------------------------------------

Em gọi anh là gió, để suốt đời biển sống không lặng yên.
Em để anh bay đi, để những con sóng sau lưng cậu còn vỗ.
Em để anh rời xa em, vì gió mãi mãi là vật thể tự do.
Em gọi anh là gió... vì trái tim em yêu sự dịu dàng trong những cơn gió biển khơi, những vệt gió nhẹ nhàng chúng ta đã từng nếm say vị muối.
Gió... vẫn sẽ bình yên dù không có em, phải không anh?
(Furin)





"Hãy yêu thương và yêu thương hết lòng, dù tình yêu ấy nó không vẹn nguyên, tròn vành như một bức tranh thì hãy luôn tin rằng người bạn yêu đang ở một nơi rất đẹp, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn thiệt trong tình yêu bởi chỉ có những người yêu nhau thì trái tim họ mới thật lòng trao hết cho nhau, đậm sâu và nồng nàn"

-The end-

Home

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP