Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Chuyện tình nàng Họa Sỹ Part 2




Đêm đen đặc, lạnh ngắt và có vị đắng như ly café đen đá, gió heo hút thổi, con đường rộng ngập trong ánh đèn điện lung linh sắc màu.

Đám đông hỗn độn kia đủ các loại xe trong lòng đường thành phố, có chiếc bus đỏ đem theo cô gái kia.

Giọt mồ hôi nặng trịch, lăn dài trên gò má ửng hồng của cô gái nhỏ, tuổi đôi mươi tràn đầy nhiệt huyết.

Cuối Thu, trời cũng đã se lại, một phần nhỏ do cơn mưa lạ ngoài kia, vậy mà gương mặt trắng xanh vốn có giờ lại đỏ ửng lên vì…nóng, tim loạn nhịp, đôi chân thon nhỏ gõ nhẹ theo theo tim, bàn tay run rẩy còn lem vệt amù vẽ bấu chặt mép áo.

Hedy vẫn luôn cố chấp không tin vào cái khái niệm:”Trái Đất sẽ có lúc quay vòng quanh một ai đó” nhưng có lẽ bây giờ khái niệm non nớt ấy đang dần bị trí óc cô bé đè bẹp.

Đôi mắt nâu dưới hàng mi dài chăm chú nhìn, khối óc cũng không ngừng “co rúm”. Hedy đang xoay vòng trong cảnh tên sát thủ kia sẽ giết người phụ nữ bằng lưỡi dao sắc ngọt mang dấu ấn của hận thù đã bị nỗi sợ hãi làm chai sạn giống trong phim.

Cô bé sẽ hét lên? Có thể không? Hắn sẽ chuyển mục tiêu sang “kẻ phá rối”? Không thể. Hay “xông xáo” ra khuyên tay sát thủ kia không nên làm bậy rồi vào tù bóc lịch? Ngớ ngẩn!

Lắc mạnh đầu.

Thật khó khăn!

Cô bé không nghĩ sẽ có lúc mình bị đặt vào hoàn cảnh này.

Cô bé vẫn còn yêu cuộc sống này lắm lắm!!!!

Chợt một tia sáng chạy nhanh qua dòng suy nghĩ của cô bé.

Phái! Có lẽ kĩ năng ném tạ hồi cấp 3 chưa ai vượt được sẽ giúp cô bé trong hoàn cảnh này.

“Quyết định vậy đi!”-Hedy thầm nghĩ

Lau nhẹ giọt mồ hôi rịn trên trán.

Cô bé mím chặt môi cầu nguyện, nhẹ nhàng rút chiếc giày vải trắng đang mang.

Mục tiêu kia rồi!

Nhắm!

Đưa giày lên từ từ…

Vèooooooooooooooo!!!!

Bộp!

Bịch!

Loạt hành động diễn ra trong giấy lát làm nhịp tim Hedy khựng lại một tích tắc nào đó ngắn ngủi. Chưa kịp thích ứng “hoàn cảnh” và nhận ra hành động mình vừa làm thì Hedy giật bắn vì tiếng hét…

-AAAAAAAAAAAAA! CỨU TÔI VỚI! CHỘM! CHỘM! BẮT LẤY HẮN!AAAAAAAAAAAAAAAAAA- người phụ nữ hét toàng lên nhưng hình như trên gương mặt tròn trĩnh, phúc hậu ấy không tỏ ra chút gì là sợ hãi, dù là trong đáy mắt…

Tất cả mọi người đang trong trạng thái “gật gù” thì đột ngột bị tra tấn lỗ tai quá đáng như thế cũng không chịu nổi mà nhăn nhó bừng tỉnh.

Ánh mắt sắc lẻm của ai đó quăng thẳng vào cô bé lọ còn ngây ngô bất động sau khi làm được một việc, không biết việc này có tốt với hắn không nhỉ?

Cánh cửa vội mở toang làm gió lạnh hắt vào và trong nháy mắt, tên sát thủ biến mất.

Qúa nhanh!

Sau tiếng hét kinh hoàng của người phụ nữ, chưa ai kịp nhận dạng tên sát thủ thì hắn đã bỏ đi từ bao giờ.

Cơ mà nghĩ cô bé sẽ run lên vì sợ hay vui vì vừa giúp được người khác, đại loại là như thế nhưng…ai ngờ đôi môi mỏng manh kia lại thốt lên những lời nhỏ nhẹ tựa sương mai:
-Oh My God! Kid!?

May mắn là không ai nghe rõ tiếng “lầm bầm” của cô bé, nếu không người ta sẽ nghĩ cô bé “mát” mất….lòng người khó lường!

-Cảm ơn cháu! Nếu không nhờ cháu chắc ta bị mất “chiếc vì đáng iu” này rồi!-người phụ nữ suýt xoa mà không để ý rằng mình vừa dung…ngôn ngữ teen.

Mọi người bụm miệng cười.

Còn cô bé kia bừng tỉnh, gượng gạo gãi gãi đầu:
-Dạ, không có gì ạ!

Bốp! Bốp!...

Tiếng vỗ tay vang lên giòn dã xen lần những tiếng huyên náo than phục.

-Cô bé giỏi quá!
-Giỏi thật!
-Tuổi trẻ tài cao!
-Bla…bla…

Hedy cười mà gương mặt cứ đỏ ửng lên hay cô bé còn tưởng mũi mình sắp nổ tung vì hạnh phúc rồi cơ đấy. Bảo sao không vui cho được, ngoài ông anh chuyên gia “khen đểu” thì có ai “dám” khen cô nhóc hậu đậu này nữa đâu.

-Cảm ơn mọi người ạ!-Cô bé cười toe.

Tiếng vỗ tay lắng dần.

Bốp!Bốp!

Tiếng vỗ tay đơn độc của ai đó vang lên thu hút mọi ánh nhìn.

-Chúc mừng bà chị! Tui không ngờ bà chị cũng “Cáo già” ghê nha! HEHE!-Là thằng nhóc búng mặt ra sữa ban nãy, nó còn tinh nghịch nháy mắt với cô bé như…true ngươi.

Hedy mặt méo xẹo như đứa trẻ bị cướp mất…cây kẹo.”Thằng bé đang khen hay đang c.h.ử.i vào mặt mình vậy trời? Thằng nhóc lươn lẹo!”-Hedy hằn học nghĩ.
Nhưng biết sao được, cô bé vẫn phải “giả nai” mà mỉm cười đáp lại thôi.

Cô bé in những dấu chân nặng nhọc trên con đường vắng ngắt, đá tung những vệt nước trắng xóa, lăn dài trong lòng đường.

“Phải nhanh lên mới được!”

Cô bé nghĩ thầm rồi bầu chặt quai đeo balô mà tăng tốc.

Dưới ánh đèn điện yếu ớt phản chiếu lại, cô bé thấy một cái bóng đen, cao gầy, đổ dài ở phía trước.

Nhưng mặc kệ!

Hedy mím chặt môi và đôi mắt nhắm tịt, cứ thế mà lao đi như…gió bão.

Rầm!

-A! Đau quá!-cô bé nhăn nhó, xoa xoa đầu gối, chỗ cơ thể vừa “kiss” đất.

-Ya! Cái con nhỏ kia! Đi không nhìn hả? Đui cũng phải thấy mờ mờ chứ!-Cái giọng oang oang phát ra từ phía sau lưng cô bé.

Hedy nhanh nhảu cúi đầu tạ lỗi:

-Tôi xin lỗi! Tại tôi vội quá! Tôi thành thật xin lỗi ông!

“Ông” mặt ngạc nhiên như ngáo ộp đứng trước mặt cô bé, hai tay chống hông và dù có sao thì đôi lông mày rậm kia cũng buộc phải nhíu chặt lại vì khó hiểu. “Ông” bắt đầu “dạy bảo” cô bé:

-Này cô kia! Cô có biết cô gọi như thế là xúc phạm…ừm…tuổi tác của tôi không hả?-thấy cô bé cứ cúi gằm mãi, “ông” cáu-Này cái cô kia! Ngẩng lên nhìn cho rõ rồi gọi lại cho chuẩn nhé!

Từ từ ngẩng…

Từ từ hé mắt…

Một tiếng hét kinh hoàng vang lên.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!- Cô bé hét toáng lên rồi co cẳng chạy.

Nhưng hình như hôm nay chân cẳng của cô bé phản chủ hoặc là nó yếu xìu đi vì chưa được nạp năng lượng, hiện tại là dù có cố gắng thế nào thì hình như…cô bé vẫn đứng im tại chỗ.

-Này!-cái giọng oang oang hồi nãy quay ngoắt 180 độ sang chất giọng lạnh lùng đến rợn ngợp.

-Huhu…tôi biết lỗi rồi! Xin anh đừng giết tôi mà! Huhu…-cô bé la oai oái lên.

-Ưm…ưm…

Thật là oan gia ngõ hẹp. “ông” không ai khác lại là tên sát thủ trên bus vừa rồi, cái người mà cô bé không bao giờ muốn gặp lại.

Hắn đã nhanh chóng bịt cái “loa làng” đang ăn vạ kia.

-Cô có im không hả?

Vẫn ưm…ưm…

-Im không hả?-hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ưm…huhu…

-Im ngay!-hắn quát.

Nín bặt.

Kể ra cô bé con này cũng gan đấy chứ.

Hắn xoay người cô bé lại.

Lau giọt mồ hôi còn vương trên trán.

Hắn nhìn cô bé như một sinh vật lạ.

Thình thịch…thình thịch…

Tim cô bé đập loạn xạ vì…sợ.

Có lẽ nào hắn sẽ giết cô bé? Oh no! Never! Điều đó không thể xảy ra!

Thôi thì đằng nào cũng chết, cô bé sẽ đánh cược với số phận một lần.

Hedy hít một hơi thật sâu rồi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn đầy thách thức (ghê thật @@~):

-Anh muốn gì !?

Hắn trố mắt nhìn cái cô bé vừa nãy còn run bần bật vì sợ mà bây giờ đã ăn gan hùm gan báo gì rồi mà dám nhìn hắn bằng cái đôi mắt ấy chứ !?

-Cô có ý gì hả?-Hắn hỏi lại.

-Tôi đụng anh, tôi cũng đã xin lỗi rồi, vậy mà anh còn muốn gì hả?

-Cô gan nhỉ? Không sợ tôi sẽ giết cô hả?-hắn nhếch môi cười.

Hedy chột dạ, nói thật là về khoản đánh đấm cô bé chẳng có tí kinh nghiệm gì cả (mặc dù vẫn giở võ “karate xé đùi gà” ra đánh nhau với ông anh :D)

Tuy hơi run nhưng cô bé vẫn ương bướng cãi:

-Anh cứ thử xem! Tôi sẽ cho anh vào tù bóc lịch cả đời đấy!

Hắn thích thú huýt sáo một cái rồi tiến lại gần cô bé, gần, gần, thật gần, nhẹ tựa gió.

Đáng ghét! Cô bé có thể cảm nhận được cả mùi hương nam tính toát ra từ con người xấu xa kia, gò má ửng lên không biết vì sợ hay vì lí do khác…tim cô bé đánh rơi một nhịp khi chạm mặt hắn, khuôn mặt thanh tú của hắn kề sát gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Hedy run rẩy:

-Anh…anh…anh đừng có mà…giở trò…đấy!-giọt mồ hôi nhỏ xíu lăn dài trên khóe mi.

Hắn nhếch môi cười thích thú, gương mặt hắn lộ rõ bản chất của…một con ác quỷ.

Hắn ghì chặt bàn tay cô bé làm cô bé khẽ nhăn mặt vì đau. Hắn gằn giọng:

-Không phải việc của cô thì đừng có đụng vào!

Hedy biết hắn đang ám chỉ việc gì.

Nói rồi hắn giật mạnh cánh tay đáng thương của cô bé xuống không trung rồi xoay bước bỏ đi. Nhưng…

-Này! Này! Anh kia!- cô bé gọi với theo.

Hắn dừng bước nhưng không quay lại.

-Anh có thể gỡ cái áo của anh ra khỏi…cái khuy áo của tôi không vậy?-Hedy mặt đỏ bừng, giọng nói lí nhí.

-Aizz-Hắn vỗ đầu cái bốp.

Thật ngờ ngẩn, cái lúc hắn cầm tay cô bé lên đã vô tình mắc mép áo vào chiếc khuy nhỏ ở vạt áo của cô bé. Thật xấu hổ!

-Cô đúng là cái đồ rắc rối- hắn vừa gỡ vừa gầm ghè.

Cũng may là hắn và cô bé cùng mặc áo thun không thì…chắc áo bị rách toạc khi hắn vùng vằng bỏ đi rồi cũng nên.

Gỡ gỡ một hồi mà không được.

Hedy nhăn nhó:

-Không được sao?

-Cô đứng yên!-hắn nói rồi rút con dao nhỏ từ trong túi quần ra.

-Anh…anh…-Hedy lắp bắp.

-Tôi không them giết cô đâu!-hắn lạnh lùng.

Rẹt!

Cái áo của hắn bị rách một mảng nhỏ xíu và cái mảng nhỏ ấy đang “ôm” chặt khuy áo của cô bé.

Hắn không nói không rằng, quay người bỏ đi thẳng, trong đầu hắn vẫn giữ chặt suy nghĩ:”cái con nhỏ rắc rối!”.

Còn cô bé vẫn đứng đó, nhìn cái bóng người lạ lùng kia. “Thực ra anh ta bị làm sao vậy? cứ thay đổi tính cách như thời tiết vậy?”-Hedy nhăn mặt nghĩ rồi cô bé lại chạy thật nhanh, đạp lên một vùng kí ức…

Nhưng sẽ có một ngày không ai trong ba người họ sẽ ngờ rằng định mệnh đã kéo chặt họ lại với nhau…trong cơn mưa…trên chuyến xe buýt lạ lùng ấy…

Gío thổi…cuốn tung chiếc lá vàng nhỏ, liệng trong không khí, âm thanh trong vắt như một khối nước vô hình đọng lại…

0 Bình Luận "Chuyện tình nàng Họa Sỹ Part 2"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP