Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Chuyện tình nàng họa sĩ part 1







* Author (tác giả): Sally

* Category (thể loại): Tình cảm

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 15+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): không

* Casting (giới thiệu nhân vật): đọc trong truyện sẽ rõ ^^~

Phần 1: Chuyến xe buýt định mệnh

1. -Thông báo mới từ trạm khí tượng: 18h tối nay cơn bão số 3 sẽ đổ bộ xuống khu vực phía Bắc nước ta, theo dự tính bầu trời có thể xuất hiện…bla…bla…

Âm thanh thông báo về thời tiết tối nay không mấy tốt lành đang rêu rao từ chiếc ti vi nhỏ được đặt gọn lỏn cuối góc phòng.

Xem ra các thành viên trong bốn bức tường đang bù đầu với công việc không mấy quan tâm mớ thông tin đang réo inh ỏi ấy. Bằng chứng là không có một ý kiến nào được phát biểu ngoài tiếng gõ lách cách từ bàn phím máy và âm thanh giòn tan của snack.

Thường thì người duy nhất hứng thú với màn hình nhỏ ấy là cô bé Phụng Tiên nhỏ nhất phòng, được các anh chị ưu ái gọi bằng cái tên Hedy thân mật. Nhưng hôm nay chỗ ngồi ấy của cô bé được thế bằng bà chị Ái Loan luôn miệng kêu khổ với đống công việc ngập đầu. Lạ thật…

-Hedy này!-Chị Ái Loan miệng bỏm bẻm nhai snack gọi cô bé đang chăm chỉ làm việc ở góc phòng đối diện.

Mọi khi cứ đúng 17h20’ là chị Ái Loan lại “thân mật” gọi cô bé chạy ra đầu tòa soạn mua cốc cacao nóng hương dâu đem vào, có lẽ lần này cũng vậy…

Hedy vẫn chăm chỉ với cây bút và bức tranh sắp hoàn thành:
-Sorry chị Ái Loan! Hôm nay em bận rồi, không mua cacao cho chị được !

Chị Ái Loan đang nuốt miếng snack thì bị khựng lại, suýt nghẹn, ho sặc sụa:
-Khục…khục… cô nghĩ gì mà lại có ý bảo chị lợi dụng cô thế hả, Hedy?

Chị Lan đang bấm bấm gõ gõ gì đó trên bàn phím cũng dừng lại góp vui:
-Thường thì thế mà chị!

Cả phòng bỗng chốc rộ lên tiếng cười vui vẻ phá tan bầu không khí nặng nề chìm trong công việc.

Hedy cười:
-Em không có ý đó đâu!

Chị Ái Loan quẳng luôn miếng snack đang định bỏ miệng về phía chị Lan:
-Ai mướn cô đá đểu chị vậy hả?

Chị Lan nhún vai đáp bình thản:
-Em làm không công từ xưa mà, he! ^o^~

-Thôi mấy cô im đi cho anh tập trung làm việc!
Âm thanh ồm ồm phát ra từ đầu phòng làm chị Lan đang cười cũng nín bặt.

-Khó tính quá đi!-Chị Lan nửa đùa nửa thật.

-Vậy cô không định nhắc em nó về à Loan?-anh Đông- người có giọng nói ồm ồm ban nãy- nhắc nhở.

Chị Ái Loan như nhớ ra điều gì liền vỗ đầu cái bốp:
-Quên khuấy mất! Tại cô đấy Lan ạ!-Chị Loan bặm môi rồi quay sang Hedy-Cô không về à Hedy? Chị vừa nghe dự báo thời tiết sắp có bão đấy! Kẻo về không kịp!

-Đùa đấy!-anh Huy từ đâu bước vào chặn họng chị Ái Loan.

Hedy giật mình, cất vội đống bút màu vào chiếc balo to đùng, màu đen xì thay vì những chiếc túi xách hang hiệu long lanh của các chị trong phòng. Cô bé nhăn nhó:
-Chết em rồi! Chị Ái Loan không nhắc sớm!
-Chị nhắc cô rồi đó thôi!

Cô bé vội vã lao ra khỏi tòa soạn không quên chào:
-Chúc anh chị tối vui!-cùng cái nháy mắt ting nghịch.

Anh Huy đặt cốc café nóng lên bàn, gõ nhẹ mấy đầu ngón tay:
-Thất vọng quá!
Chị Ái Loan như nhớ ra điều gì, quay lại nháy mắt tinh nghịch với anh Huy:
-I win!
Anh Huy thở dài:
-Tôi bất tín vậy à?
Chị Ái Loan bỏ vào miệng miếng snack vàng óng:
-Mặc xác!

Xem ra cô bé Hedy tin tưởng chị Ái Loan hơn anh Huy sau vố lừa dại của anh Huy vào ngày cá tuần trước…


Trời đen lại, những đám mấy trắng đã bỏ đi từ lúc nào, thế chỗ cho mây đen, gió bắt đầu thổi, không mạnh nhưng đủ cuốn tung đám bụi đường dày đặc. Gío làm bay mái tóc dài buộc lệch của cô bé nhỏ đang vội vã chạy, tiếng giày thể thao đạp lên đám lá cuối Thu vỡ vụn, giòn tan.

Cô bé xốc nhẹ chiếc balô đen sau lưng, tiếp tục chạy, ánh đèn mờ ảo làm cô bé nhìn không rõ dưới đôi kính cận dày cộm.

Khí trời không mấy khi được mát mẻ thế này, đáng lẽ ra cô bé phải được đi lang thang trên con phố nhỏ, miệng nghêu ngao hát vu vơ kiếm tìm cảm xúc nghệ thuật thay vì in những dấu chân vội vã trong lòng đường mát lạnh. Vậy nên lúc này cô bé không dư giả thời gian để tận hưởng cảm giác ngọt ngào ấy nữa, cô bé luôn miệng khẩn cầu cho thời gian lê bước chậm lại để cô bé kịp giờ.

ÀO…!!!

Tiếng mưa rơi xối xả, lăn dài trên đám lá cây lười biếng, vội vã như đứa trẻ cố níu tay mẹ.

-Ôi trời!-Hedy nhíu mày, cô bé chạy ào vào trạm xe buýt.

-God ơi! Không lẽ trễ bus rồi !? Hic…hic… God đừng biến con thành thê thảm vậy chứ?- Hedy mếu máo như sắp khóc, gương mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng trên mi mắt dài ngấn nước.

Cô bé ngồi thụp xuống hàng ghế dài lạnh lẽo.

“Có những khi buồn em ngồi đây em hát
Ru những nỗi đau ngủ yên
Mây trắng bay về … “

Giai điệu chờ êm dịu đang ngân nga từ con dế yêu của Hedy. Cô bé vội vàng tìm chiếc điện thoại đang yên vị cùng mớ bút chì lộn xộn trong balô. Hedy chắc rằng giờ này bà Lan-mẹ cô bé- đang mong lắm.

-Dạ mẹ!?
-Phụng Tiên, sao con chưa về?- giọng nói yếu ớt như đang gồng mình chịu đựng những cơn đau thể xác phát ra từ đầu dây bên kia.
-Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có sao không?- Hedy như hét lên, giọt nước mỏng manh như pha lê đột ngột lăn dài trên gò má hồng hào dần chuyển sang tím tái của cô bé.
-Mẹ không sao! Con mau về đi! Thế nhé!-Giọng bà Lan thều thào rồi điện thoại kéo dài tiếng tút vô hồn…

Hedy khóc nức nở, đôi tay nhỏ bấu chặt dây đeo balô, cô bé sợ…sợ lắm…

-Mẹ ơi! Hu…hu…

Tiếng mưa vẫn rơi lộp bộp trên mái tôn, ánh đèn yếu ớt hắt vào trạm, không gian yên lặng đến rợn người, duy chỉ có tiếng khóc của Hedy là…ấm…

-Nín đi cô bé!

Hedy ngước đôi mắt nâu đẫm nước nhìn chàng trai cao gầy đang mỉm cười dịu dàng, những ngón tay dài nắm lấy chiếc kẹo nhỏ xíu đưa cho cô bé.

-Hic…oa…oa…-Hedy bỗng khóc to hơn.

Chàng trai kia không biết ngồi đó từ bao giờ, dáng dấp anh đậm chất của một người nghệ sĩ. Anh khoác lên mình một vỏ bọc hoàn hảo, đầu đội chiếc mũ vải che lấp mái tóc ngắn, anh mặc chiếc áo màu nâu cũ với quần kaki đen, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng tang bằng vải mềm. Gương mặt thanh tú, hiền hậu như một thiên thần, đôi mắt nheo lại dưới hàng mi dài, sống mũi cao, thanh cùng đôi môi mỏng. Anh như lấp liếm đi nỗi cô đơn dưới đôi kính dày, gọng trắng.

Chàng nghệ sĩ lung túng trước cô bé lạ hoắc đang…ăn vạ…
Anh gãi đầu không biết làm sao.

-Này cô bé! Này!
-Hic…Em không phải trẻ con….hức…-cô bé đang ca bài ca con cá bỗng dụi tay lau nước mắt.

Anh thở hắt, lo lắng cũng bớt đi phần nào, có lẽ đây là cô bé lạ nhất mà anh từng gặp.

-Cho em đấy! Không ăn được đâu!-Anh khẽ cười.

Hedy nấc:
-Hic…tại sao mà…người ta thì đưa khăn…con anh…hic…đưa…đưa kẹo???

Chàng nghệ sĩ kia khuôn mặt méo xẹo như vừa cắn phải lưỡi. Anh đặt cây kẹo vào lòng bàn tay cô bé:

-Tôi không biết cô bé là ai. Nhưng cô bé đừng khóc nữa, con gái khóc là xấu lắm!

Anh cũng không biết mình đang an ủi kiểu gì nữa…giống như là…đang dỗ trẻ vậy…

Hedy không khóc nữa, cô bé dụi mắt như đứa con nít, nhìn anh:
-Anh định bắt cóc em à?

Qụa…quạ…
Đàn quạ bay ngang đầu anh…

Anh hỏi:
-Sao cô bé lại nghĩ thế?

Hedy thành thật:
-Hic…thì em thấy trong phim người ta vẫn vậy mà, cho cái kẹo rồi bắt cóc…TT_TT

Chàng nghệ sĩ bó tay toàn tập.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng:
-Có lẽ thế…xe buýt đến rồi! Cô bé lên xe đi!


Hedy như nhớ ra mục đích tới đây không phải để ăn vạ, cô bé vội vàng chạy đi.

Đến cửa xe, cô bé quay lại cười với chàng nghệ sĩ:
-Cảm ơn anh!-Cô bé đung đưa cây kẹo trong không trung-Chúc anh an lành!

Bóng chiếc xe buýt đem theo cô gái nhỏ khuất xa dần trong làn nước trắng.

Anh gõ nhẹ vào đầu:
-Chết thật!

Có phải vì cô bé kỳ lạ ấy àm anh quên đi chuyến xe vừa bị lỡ…???

Con phố nhỏ về đêm ngập trong ánh đèn điện đủ màu, lênh láng chảy dài trên con đường mát lạnh, xuyên qua lòng những hạt mưa nhỏ li ti đang rơi nhẹ bẫng. Con phố nhỏ khoác lên mình vẻ đẹp vừa trong sáng, vừa ma mị đến khó nắm bắt. Gío thổi mạnh, đẩy làn nước mỏng táp mạnh vào ô cửa kính bus, nơi có cô bé nhỏ đang ánh lên nét thích thú trong đáy mắt nâu mềm mại, đôi môi khẽ nâng lên, nụ cười ngây dại, say mê với cơn mưa hiu hắt ngoài kia.

Cô bé chợt thở dài, không hiểu tại sao mỗi lần nghe tiếng mưa rơi tí tách, lòng cô bé lại dấy lên nỗi buồn vu vơ nào đó lướt khẽ qua tâm hồn non nớt.

17h50’…

Trên chuyến xe buýt mang theo Hedy quạnh hiu, hoặc là ngồi ngủ, hoặc là nhấm nháp ổ bánh mì đen lót dạ, còn Hedy tò mò hết nhìn mưa lại tìm hiểu xem những người kia có giống cô bé hay không, thơ thẩn và ngốc nghếch. Không hề, họ không lãng mạn như cô bé vẫn tưởng.

Ánh mắt Hedy quét khắp xe buýt, chợt ánh mắt cô bé khựng lại ở hàng ghế dài cuối xe, ánh mắt đen láy, tinh nghịch đang khẽ cười, mái tóc đen được nhuộm chút vàng phá cách trên ngọn tóc, chiếc áo thun màu vàng nhạt tô điểm làn da trắng hồng với jeans trắng và giày vải màu nâu cũ. Hedy như không tin vào mắt mình, trông cậu bé chừng 14-15 tuổi đó có vẻ giàu có nhưng lại ngồi một góc với chiếc điện thoại đắt tiền trên chiếc xe không mấy “sang” này. Dường như cậu nhóc ấy không hề biết đến sự tồn tại của đôi mắt nâu ánh lên sự mộng mị đang nhìn “chằm chằm” cậu bé như…ngáo ộp. Hedy lắng nghe giọng cậu nhóc, có vô duyên không nhỉ nhưng chất giọng trầm ấm của thằng nhóc chỉ mới 15, nội dung thì thật là khiến người ta phải…

-Cưng à! Anh xin lỗi! Lát anh sẽ online chat với cưng ngay!...À không! Anh đang bận thật mà…bla…bla…

Hedy không tin vào tai mình, đôi tay nhỏ xíu cố bụm chặt miệng để âm thanh từ cổ họng không phát ra quá vô duyên nhưng hình như thanh quản cô bé không nghe lời, Hedy cười sằng sặc như…bị ma ám.

-Ê! Bà chị kia!-Chất giọng mà 1’ trước đã khiến cô bé “say”.

Hedy chột dạ:
-Sao vậy nhóc?

-Bà chị trật tự cho tui nói chuyện điện thoại cái coi! Mặt xinh, dáng đẹp mà vô duyên quá!

Choảng!

Tảng đá to bự từ trên…nóc xe rơi thẳng vào mái tóc bù xù của cô bé.

Cô bé vẫn luôn được ông anh “yêu quý” bái phục về khoản “men lỳ” nhưng nay đến cả “con nít” cũng vậy thì thật là…

Hedy lè lưỡi:
-Vô duyên đấy!

Trẻ con bây giờ ghê gớm thật, mới tí tuổi đầu đã yêu với đương, cứ nghe nhóc kia nói chuyện thêm lúc nữa chắc cô bé chết vì nổi da gà mất…đối với cô bé thì nó quá ư là sướt mướt…

Thằng nhóc nhăn mặt rồi cũng không nói gì thêm, tiếp tục vào “công việc còn dang dở”.

Còn một đoạn đường ngắn nữa là về tới nhà. Hedy nóng lòng không yên, chưa khi nào cô bé lại có cảm giác bất an như thế này.

Dòng suy nghĩ của cô bé bị cắt đứt bởi một thanh niên mới lên xe. Cái tính tò mò của cô bé có đến chết cũng không thể “cai” được.

Hedy lại nhìn người ta một lượt từ đầu đến chân (bó cánh luôn @@~). Chiếc mũ lưỡi trai đen che lấp khuôn mặt và mái tóc của anh ta, áo pull đen, jeans đen và giày thể thao cũng đen luôn. Hedy chợt thấy có luồng gió lạnh thổi ngang sống lưng, cô bé luôn bị ám ảnh bới những tên sát thủ giết người trên bus mà cô bé vẫn xem. Nhưng tên sát thủ này…hình như rất đẹp trai. Dù lưỡi trai có kín thế nào cũng vẫn để lộ khuôn mặt nhỏ, thanh, trắng bóc của anh ta với đôi môi mỏng như cánh hoa, mềm mại, chính giữa là sống mũi thon dài, thẳng tắp. Hedy đôi lúc cũng không thể hiểu được bản thân cô bé đang nghĩ gì nữa, sao cô họa sĩ nhỏ lại có lúc vô duyên đến mức đi nhìn chằm chằm người ta không dứt như thế? Khổ thật.

Đột nhiên anh ta lướt ánh mắt qua con ngáo ộp đang nhìn mình như vật thể lạ- Hedy.

-Hơ!-Hedy giật mình.

Đôi mắt ấy, như nhìn thấu cả tâm can cô bé, sắc lạnh đến đau lòng. Mi mắt dài che giấu con người xanh trong hốc mắt sâu thẳm như không đáy. Rất nhanh và nhẹ nhàng tựa cơn gió lạ, anh ta ngoảnh mặt đi chỗ khác và dừng lại, ngồi bên người phụ nữ đang che chiếc mũ vải màu hoa hòe hoa sói ngủ ngon lành. Có lẽ Hedy đã suy nghĩ quá nhiều thì phải.

Nhưng đôi mắt Hedy chợt mở rộng khi cánh tay trắng muốt, những ngón tay thon, dài của chàng sát thủ hào hoa kia đang lần mò vào cái túi xách nâu bóng của người phụ nữ sang trọng ngồi bên.
Tiếp Part 2

0 Bình Luận "Chuyện tình nàng họa sĩ part 1"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP