Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Tình Yêu Online - Chương 2

Phần 2

Gần 1 tháng trời, tối nào học bài xong tôi cũng đều đặn leo lên giường, bật lap và “tám” cùng chàng trai có nick Joker Guy. Nó đều đặn đến nỗi tôi tưởng đó chính là thói quen của tôi. Càng ngày tôi càng quý chàng trai đó hơn và sự tò mò trỗi dậy trong tôi. Không biết chàng trai đó mặt mũi như thế nào nhỉ? Dù tôi cũng đã thấy ảnh anh ta qua nhưng anh ta cắt, ghép, chèn mấy hình khác vào nên tôi cũng chẳng nhận ra nổi.

Đã thế, cái hình bé xíu xiu, có muốn “zoom” cũng chẳng được. Mà theo kinh nghiệm của mấy người đi trước là người hay giấu diếm ảnh thật của mình thì người đó rất xấu trai.

Ơ, ăn nói dễ thương vui vẻ thế kia thì làm sao mà xấu trai được nhỉ?

Một hôm, tôi đánh liều, hẹn gặp anh ta ngoài đời thật. Tưởng anh chàng sẽ một mực từ chối nhưng anh ấy nhận lời cái rụp.

[ Okie, hẹn em ở quán Heaven Love nhé. ] 

[ Quá Heaven Love là ở đâu ạ?] 

Hình mặt cười siêu cute xuất hiện trên màn hình lap.

[ Em ngốc quá, gần đây thôi. Ở đường xxx, hẻm zzz. Mai gặp nhe. Ngủ sớm]

Tôi yêu nhất cái cách anh ấy nhắc nhở tôi đi ngủ sớm. Có khi anh thâu cả một bài hát gửi qua cho tôi để tôi dễ ngủ hơn. Giọng anh trầm, ấm, rất dịu dàng. Tôi đổ anh mất rồi.

Em thích anh mất rồi Joker Guy ạ! >.<



Sáng hôm nay, tôi dậy sớm hơm bình thường. Đứng trước gương, tôi thử cười xem thử mình dễ thương đến mức nào. Nào là cười mỉm, cười toe, cười dịu dàng,… tôi cười mãi muốn mỏi cả hàm mà chẳng lựa được kiểu nào. Ôi thôi không cười nữa, kẻo người ta tưởng mình vừa mới trốn trại mất. Thế là tôi lại quay sang chải chuốt cho mái tóc của mình. Tóc tôi cũng không hẳn là đẹp lắm, nhưng nó cũng thuộc dạng khá. Nó dài đến vai và mềm. Đó là điểm duy nhất tôi thấy tự hào trên cơ thể này. Bữa nay tôi sẽ không cột cao nữa, mà tôi sẽ thả ra. Không biết liệu nó có tăng thêm tính duyên dáng cho tôi không nhỉ?


....
Vừa đến lớp, đám bạn tôi đã há hốc ra nhìn. Có đứa còn đánh rơi cả cặp kính cận vì quá sửng sốt. Có lẽ hôm nay tôi nữ tính quá chăng?

Tôi nhẹ nhàng kéo ghế lại gần và ung dung ngồi xuống. Bọn bạn thân của tôi thấy thế xúm lại hỏi han tôi hệt như tôi vừa mới xuất viện ra vậy.

- Trông mày hôm nay lạ à nghen. Bộ trúng gió hả. – Giọng con Du lanh lảnh, lúc nào nó cũng đá xoáy tôi được hết trơn.

Lại thêm cái mỏ ( đáng yêu) của con Lệ chen vô:

- Trời, mấy bữa trước Thảo bà chằn lắm mà. Tóc cột cao, quần áo như tomboy á. Sao giờ nữ tính dạ.

Dù hơi chột dạ nhưng tôi vẫn giữ bình tình. - Chứ nếu là bình thường thì tụi này chết với tôi - Không là bao nhiêu công sức tạo dáng nãy giờ đổ sông đổ biển. Tôi hắng giọng, ra vẻ kiểu cách:

- Tất nhiên, hôm nay tao có hẹn. Và tao nói tụi mày nhớ nhá, tao không phải là Thảo An của ngày xưa. Tao bây giờ là một Thảo An hoàn toàn mới.

- Xí. Hẹn với trai chắc rồi – hai đứa bạn chí cốt của tôi đồng thanh làm tôi muốn nổ cả cái đầu. Chúng nó cứ thích chọc tức tôi để tôi rượt tụi nó chạy lòng vòng đây mà. Nhưng….. không đâu. Chẳng việc gì tôi phải động chân rượt tụi nó cho mệt thân nữa. Trời ban cho mình đôi tay thì phải tận dụng chứ.

Tôi mỉm cười ma quái rồi hạ giọng xuống:

- Đúng rồi đó tụi bay. Tao đi với trai đó. Trai đẹp đàng hoàng.

Tiếp đó. Tôi từ từ đứng dậy, đồng thời giơ hai tay lên ngang ngực ( giống tập thể dục quá vậy nè) rồi thình lình chọc lấy chọc để vào cái khe giữa tay của chúng nó. Chúng nó chỉ biết kêu ré lên và chạy đi khắp lớp, còn tôi thì cười khoái trá.

Hê hê hê, còn muốn chọc bà nữa hay không?

Cuối cùng năm tiết học mà theo tôi thì cũng thú vị, mà theo chúng bạn lớp tôi thì cực kỳ nhàm chán này cũng kết thúc một cách êm đẹp. Các thầy cô giáo yêu quý không hề cắt xén bất cứ giây phút nào để dạy thêm hay chỉ bảo gì hết. Nói chung là các thầy cô rất tận tâm, đúng lúc đúng chỗ. Vì thế, tôi đã không bị trễ hẹn với Hoàng – Joker Guy.

Ngay khi tiếng chuông tan trường đầu tiên vừa cất lên, tôi đã cầm cặp phóng như bay xuống nhà để xe rồi hì hục đạp đến quán Heaven Love. Thú thật là trong lòng tôi háo hức và hào hứng đến độ chỉ muốn có đôi cánh hay cửa thần kỳ của Doraemon để đi thật nhanh đến chỗ hẹn. Tôi nóng lòng lắm rồi.



Cảm nhận đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi bước vào quán là…. Nó rất đẹp. Mặc dù không nằm ở trung tâm thành phố nhưng quán vẫn rất đông khách. Quán nhỏ,cỡ chừng hai lớp học của tôi ghép vào. Quán xây trong một khu vườn xanh ngát, có cả hồ cá nho nhỏ nữa.

Tất cả khách trong quán đều là những cặp tình nhân. Cũng dễ nhận thấy thôi, họ đang nắm tay và có vài đôi còn đang hôn nhau nữa cơ. Bắt gặp cảnh đó, tôi đỏ mặt quay đi. Run thật! Không biết anh Hoàng ngồi ở đâu nhỉ? Tôi vừa mừng vừa lo. Chân tôi cứ ríu hết cả lại. Cảm giác như mình là người không thuộc ở chốn này thì phải. Ngại quá!

Bỗng, cái điện thoại chết tiệt trong túi của tôi reo ầm hết cả lên. Tôi luống cuống móc nó ra và vội lẻn vào một góc, thầm hy vọng mọi người cứ say đắm tình yêu đi, đừng chú ý đến con nhỏ ngơ ngác như tôi.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện tin nhắn của Hoàng.

[ Bàn thứ ba, gần chỗ cửa sổ ấy. Từ trên đếm xuống] 

Tôi lật đật dò theo, tìm bàn của anh Hoàng theo tin nhắn. Bàn thứ ba…. Gần cửa chỗ…. Kia rồi!
Chân tôi dính hết cả vào nhau nhưng tôi vẫn cố tách chúng ra để đi đến nơi cần đến. Tình yêu của em ơi….. em đến rồi.

Đang ngồi ở bàn đấy là một người mặc áo thung đen, dáng người cao ráo, chân vắt lên, mắt đưa về hướng vườn cây. Tôi tiến lại gần và rụt rè hỏi:

- À, anh có phải anh Hoàng không ạ?

Anh ta quay đầu lại. Đó là một khuôn mặt cực cực cực kỳ hút hồn. Làn da trắng không tỳ vết, chắc là búng ra sữa được. Đặc biệc nhất đó là đôi mắt màu xám tro, buồn và có vẻ chứa điều gì đấy rất sâu sắc mà một con nhóc mười tám tuổi rưỡi tôi không thể hiểu được. Một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Tôi nói thật. Từ trước giờ tôi chưa bị bất kỳ một đứa con trai nào làm cho mê hoặc, cho đến khi gặp anh Hoàng. ( người ta nói tôi lãnh cảm với con trai)

Khi có anh chàng nào đó làm cho tôi mê mẩn thì chắc chắn là một người có gương mặt đẹp nhất. Tôi đứng ngơ ngẩn đến vài phút sau đó lại bị giật mình khi anh ấy cất tiếng. Trông tôi cứ như con robot bị hết pin ấy. Tệ không chịu được.

- Ngồi xuống đi.

- Dạ. – Tôi vụng về ngồi xuống, mém nữa là té cái rầm rồi.

- Uống gì?

- Dạ… gì cũng được?

- Cà phê?

- Yaourt ạ.

Rồi anh ấy giơ tay lên ngoắc ngoắc anh chàng bồi bàn. Tôi đỏ mặt nhìn xung quanh. Cốc ca fe của anh ấy đã cạn đi mất hai phần ba, hẳn là Joker Guy của tôi đã phải đợi rất lâu rồi. Tôi buột miệng hỏi , giọng đầy xấu hổ:

- Anh đợi em lâu rồi hả?

- Không hẳn.

- Àm ừm…..

Tôi cũng không hỏi gì thêm. Thật khó để bắt chuyện khi anh ấy cứ trả lời cộc lốc như vậy. Không khí bỗng nhiên chùng xuống, nặng nề và khó chịu. Anh ấy khác hẳn với trên mạng là một người vui vẻ, dễ thương. Nhưng sao ngoài đời lại khác nhiều đến thế nhỉ? Hay là anh ấy …ngại?

Ngại mà như thế? 


- ưm. Em tên là Thảo An!

Giọng anh ta lạnh tanh:

- Biết rồi.

Tôi đang định hé môi bắt chuyện thì anh ấy chen ngang:

- Tôi không phải Hoàng. Tôi đến để xem cô thế nào thôi. Thằng Hoàng nó ở kia kìa. Nó nhờ tôi gặp cô.

Ngón trỏ của anh ta chỉ chỉ về hướng phía cuối dãy bàn, nơi mà có một tên đeo mắt kính, bịt khẩu trang và mặc đồ như bị sốt rét ngồi đó.

Tôi nhếch môi cười ngượng ngạo lúc anh ta đứng dậy trả tiền nước rồi quay mông đi về. Tôi sững người, chết đứng. Trời ạ. Đẹp trai mà vô duyên quá vậy nè? Người đi trước nói đố có sai. Chả có ai là hoàn hảo cả. Nhưng tôi không tài nào mà giận nổi với anh ta. Anh ta cũng chỉ là một “người vô tội” bị tên chết tiệt mắc dịch điều khiển. Người tôi giận là cái tên biến thái ngồi cuối cùng kia đang đưa tay lên vẫy vẫy chào tôi. 

0 Bình Luận "Tình Yêu Online - Chương 2"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP