Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Hương mùa hạ part 5

Phan Diên Hạ còn chưa kịp định thần sẽ trả lời Đỗ Chấn Việt thế nào liền nghe tiếng nói lanh lảnh của bé Nu:

- A ,chị Hạ xấu hổ quá đi!

Thì ra bé Nu ngủ không được liền bò xuống giường đi chơi, định tìm Phan Diên Hạ đưa ra vườn chơi nhưng không thấy liền ra vườn xem thử lại bắt gặp cảnh Đỗ Chấn Việt đang ôm Phan Diên Hạ trên võng cảnh tượng thật ám mụi, vừa cười vừa che mặt đôi bàn tay bé nhỏ trông thật đáng yêu, thật ra mấy ngón tay chừa ra kẻ hở hé mắt nhìn trộm. Phan Diên Hạ ngẩng mặt nở một nụ cười trừ liếc nhìn Đỗ Chấn Việt đang mỉm cười.

- Thả Hạ ra đi!

- Không thả.

Đỗ Chấn Việt nhìn bé Nu tiến lại gần hai người mỉm cười dịu dàng nhìn con bé. Con bé vẫn còn lấy tay che mặt nghiêng nghiêng khuôn mặt bé nhỏ sau đó mở tay ra nhìn vào khuôn mặt của Đỗ Chấn Việt như nhìn món đồ cổ quý hiếm.

- Anh đẹp trai này là bạn trai chị Hạ sao?

- Không...không phải em đừng nói bậy._Phan Diên Hạ đưa tay che miệng con bé lại, cố giãy giụa ra khỏi vòng tay Đỗ Chấn Việt.

- Bé nói đúng rồi anh là bạn trai của chị Hạ, bé là Nu đúng không?

Đỗ Chấn Việt bây giờ mới buông Phan Diên Hạ ra, mỉm cười ẩn ý nhìn cô. Phan Diên Hạ liền bật dậy như lò xo.

- Anh đẹp trai biết bé Nu sao?

Trong trí nhớ của con bé hình như nó chỉ gặp anh phớt qua lúc ở cửa cổng. Đỗ Chấn Việt ngồi dậy kéo con bé lại gần véo mũi một cái.

- Bé Nu không nhớ anh Việt sao?

- Anh Việt, anh Việt...

Bé Nu đưa tay gãi gãi đầu ra chiều suy nghĩ mặt nhăn nhó trông đến khổ sở. Đỗ Chấn Việt nheo mắt nhìn con bé suy nghĩ.

- Không nhớ!

Sau một hồi suy nghĩ con bé buông một câu thẳng thừng, sắc mặt Đỗ Chấn Việt sa sầm xuống. Nhưng anh cũng không thể trách con bé được, khi anh đi con bé chỉ có một tuổi làm sao mà nhớ được bây giờ bắt đầu óc con bé nhớ một chuyện không thể nhớ chi bằng nói thẳng ra còn có ý nghĩa hơn. Phan Diên Hạ cười khúc khích vô cùng đắc ý, anh liếc cô một cái khẽ ho một tiếng.

- Không nhớ cũng không sao, bây giờ nhớ cũng được anh tên Việt sẵn nhớ luôn anh là bạn trai chị Hạ thì càng tốt.

Đỗ Chấn Việt nở nụ cười dịu dàng xoa đầu con bé lại nhìn Phan Diên Hạ mặt biến sắc vì tức giận đây đã là câu nói thứ ba trong ngày anh nhắc đến hai từ "bạn trai" như vậy là có ý gì chứ ?

- Được Nu sẽ nhớ thật kĩ thế bạn trai chị Hạ cõng bé Nu đi chơi đi!

Phan Diên Hạ thật đúng là không còn gì để nói chị nó ở đây nó chưa hỏi ý liền lấy lời người kia nói là thật mà gọi mãi, nếu đi vào nhà nó vẫn gọi như thế cô biết để mặt mũi ở đâu. Nhưng có điều cô không thể trách bé Nu được vì trẻ con chỉ nhớ vế sau mà thôi, Đỗ Chấn Việt rất biết cách dạy trẻ con đi một vòng lớn cuối cùng chốt lại ở vế sau đó cũng là câu quan trọng nhất.

Đỗ Chấn Việt chẳng thèm quan tâm Phan Diên Hạ nghĩ gì liền rời khỏi võng hạ thấp người để con bé leo lên lưng.

- Đi thôi, anh đưa bé Nu đi hái trái cây.

- Bạn trai chị Hạ thật tốt nha!_con bé bám chặt lấy Đỗ Chấn Việt cười tít mắt.

Phan Diên Hạ bực tức trong lòng thật không biết phải làm sao, không kìm được mà chạy theo hỏi cho rõ.

- Sao Việt lại dạy bé Nu nói bậy bạ thế hả?

- Có gì mà bậy bạ?

Đỗ Chấn Việt thản nhiên cõng bé Nu trên lưng nói với giọng vô cùng bình tỉnh. Phan Diên Hạ thì không cảm thấy bình thường chút nào.

- Thì...thì sao nói Việt là bạn trai Hạ?

- Thì Việt là con trai không phải bạn trai chẳng lẽ bạn gái.

Nói xong Đỗ Chấn Việt nhếch môi cười vô tội, điều anh nói đúng là không sai nhưng ở thôn quê người ta sẽ không nghĩ đơn giản như vậy, ngay cả Phan Diên Hạ còn nghĩ lệch nữa là huống chi là họ. A, trời ơi Phan Diên Hạ thật tức quá đi lần nào cô nói chuyện cũng đều thua Đỗ Chấn Việt.

- Hay là Hạ nghĩ bậy bạ?

Đỗ Chấn Việt rất rõ Phan Diên Hạ đang nghĩ gì nên còn nói càng cảm thấy thú vị, thật ra anh định nói ra ý mà cô đang nghĩ nhưng không biết vì sao mới đến cổ họng đã nghẹn ứ lại có lẽ vẫn chưa đến lúc nói với cô.

- Không...không có._Phan Diên Hạ cúi gằm mặt đi bên cạnh cũng không muốn nói nữa.

- Bạn trai chị Hạ hái cho em quả kia đi!_giọng bé Nu lại lanh lảnh vang lên.

Phan Diên Hạ sa sầm mặt, cái con bé này có tên sao nó không gọi thật là bực.

- Không được gọi nữa, gọi là anh Việt thì được rồi._Phan Diên Hạ liếc Đỗ Chấn Việt đang cười đắc ý, hôm nay có khi nào cô bị hai người này chọc cho tức chết.

- Anh Việt hái chùm này đi!

Con bé Nu nhìn sắc mặt như sáp giết người của Phan Diên Hạ cười hì hì liền đổi cách xưng hô. Đi khắp nơi trong vườn, rất nhiều trái cây bé Nu hết đòi hái cái này đến hái cái kia nhưng cũng đem đến niềm vui cho Đỗ Chấn Việt và Phan Diên Hạ.

Đi đến cuối khu vườn, không gian mở ra vô cùng rộng lớn đó là cả một cánh đồng xanh mướt gió thổi từng cơn dịu nhẹ mang theo hơi thở của ruộng đồng. Đỗ Chấn Việt thả bé Nu xuống con bé chạy quanh vô cùng thích thú.

- Mát thật chị Hạ ơi!

- Ừm._Phan Diên Hạ nhẹ mỉm cười xoa đầu con bé, rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ.

Ánh mắt Phan Diên Hạ hướng về phía cánh đồng xa một màu xanh ngắt của lúa mạ cùng vườn cây, vườn rẫy mọi thứ thật dịu êm nhẹ nhàng. Hít thật sâu gió mùa hạ, đối với Phan Diên Hạ nó mang một tư vị hết sức đặc biệt và thiêng liêng không thể nào quên được.

Nơi đây mang đến cho Phan Diên Hạ lòng yêu quê, lòng yêu gia đình và còn...có một tình cảm sâu lắng mà cô luôn mong đợi.
Part 6

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP