Hương mùa hạ part 6
Đỗ Chấn Việt nhẹ mỉm cười, nhìn Phan Diên Hạ đang nhắm mắt hưởng thụ những cơn gió hạ êm dịu, gương mặt thật thanh thản như trút hết gánh nặng mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Nó như một bức tranh đẹp khiến Đỗ Chấn Việt dâng lên một cảm xúc xao xuyến khó tả, dường như tình cảm che giấu bao lâu đã trỗi dậy.
Nhẹ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Phan Diên Hạ, Phan Diên Hạ sững người mở mắt nhìn Đỗ Chấn Việt. Đỗ Chấn Việt rời khỏi đôi môi mềm mại kia nở nụ cười kéo cô tựa vào vai anh thì thầm bên tai cô.
- Hạ có biết năm đó hai gia đình đã nói gì với nhau không?
Phan Diên Hạ còn bị nụ hôn của Đỗ Chấn Việt làm cho chấn động vẫn chưa hoàn hồn lại bị hành động dịu dàng của anh làm cho u mê dâng lên một loạt cảm giác phức tạp vừa vui mừng vừa hồi hộp đan xen. Cảm giác bao năm cô dành cho anh có phải sắp được đáp lại phải không? Gió thổi mỗi lúc một lớn như thổi cả niềm hạnh phúc vào vào tim Phan Diên Hạ.
- Nói gì?
- Nói chúng ta rất xứng đôi!
Đỗ Chấn Việt đưa tay vuốt tóc cô, đôi mắt tỏa ra sự dịu dàng cùng một tình cảm dâng trào, anh đã định nói ra tình cảm của mình từ ba năm trước nhưng vì sợ khi nói xong do cách trở đường xa sẽ xảy ra những bất cập cùng nghi ngờ trong tình cảm, hơn nữa anh vẫn nghĩ đó chỉ là tình cảm bồng bột tuổi mới lớn nhất thời xao động vì thế chỉ có thể đến khi anh về sẽ nói. Nhưng anh vẫn đang nghĩ mình có phải là mạo hiểm quá rồi không nếu cô lỡ yêu một người nào đó thì anh sẽ làm sao? Nghĩ lại anh cảm thấy suy nghĩ của mình thật nông cạn, anh không biết vì sao xa cách cô ba năm mà tình cảm kia không hề giảm đi mà tăng lên không ngừng theo năm tháng, không có bất cứ cô gái nào thay thế hình ảnh cô trong anh. Hình ảnh đó vô cùng chân thật không phút nào bị anh lãng quên. Mỗi lần nói chuyện với cô qua tin nhắn, qua điện thoại hay qua webcam anh chỉ muốn bật thốt lên rằng anh muốn có cô bên cạnh, chỉ có thể nói anh rất nhớ cô mà thôi.
Ba năm anh đã trải qua nghìn nỗi nhớ nhung khôn siết, vừa gặp cô trên xe anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô vào lòng, vừa về nước anh định đến nhà cô nhưng nghe ba mẹ cô bảo cô sẽ lên xe về quê anh cũng vội vã chuẩn bị đồ để về quê, anh chợt nhớ nơi đó mới chính là nơi anh tạm biệt cô vì vậy anh cũng sẽ gặp lại cô nơi này nơi chất chứa bao kỉ niệm giữa anh và cô, nơi vun đắp tình cảm của hai người từ thuở bé. Nhớ những ngày cô cùng anh thu hoạch quả chín trong vườn, những ngày nắm tay trên cánh đồng hưởng những thứ bình dị của làng quê, cùng được gió hạ vun đắp cảm giác yêu quê.
Phan Diên Hạ chỉ im lặng nhìn về phía xa, đầu tựa vào vai anh thật yên bình đã bao lâu cô không được gần anh, dù cho mỗi ngày đều nhìn thấy anh thì sao cô vẫn không chạm đến được, khoảng cách ba năm quá dài nhưng nó không giết đi tình cảm cô dành cho anh, một tình cảm ngây thơ của tuổi học trò được mỗi hạ vun đắp ngày một lớn hơn.
Khi cô tốt nghiệp cấp ba, mấy đứa bạn vẫn hay hỏi cô cớ sao không có bạn trai, cô không nói gì chỉ mỉm cười. Cô đang đợi một người thực hiện lời hứa, chỉ một lời hứa thôi nhưng sao cô nhớ mãi. Ba mẹ cô thấy cô mỗi lần nói chuyện với Đỗ Chấn Việt xong đều buồn buồn họ chỉ mỉm cười còn hỏi cô có muốn qua đó học để được gần anh hay không nhưng cô chỉ lắc đầu, nếu đã không có tình cảm thì có qua cũng vô ích nếu có tình cảm thì thời gian và khoảng cách chẳng là vấn đề gì cả.
- Hạ có nhớ lời hứa của chúng ta không?
- Đợi đến khi Việt về Hạ mới được có bạn trai.
- Vậy Việt về rồi làm bạn trai của Hạ được không?
- Hạ không biết, chỉ biết Hạ đã từ chối rất nhiều người chỉ vì lời hứa đó.
Còn nhớ rất nhiều người con trai đến làm quen cô đều bị cô từ chối, chỉ duy nhất có một lần cô nhận một bó hoa của một người bạn cùng lớp, trong lúc nói chuyện qua webcam em cô đột nhiên nói ra còn giơ bó hoa lên trước mặt Đỗ Chấn Việt. Anh tức giận sa sầm mặt nói vài câu cụt ngũn rồi tắt máy, hôm đó làm cho Phan Diên Hạ ngay cả ngủ cũng ngủ không được cứ suy nghĩ về hành động của anh là có ý gì. Cô làm gan đi hỏi mẹ, mẹ cô mỉm cười ẩn ý nhìn cô bảo rằng Đỗ Chấn Việt " ghen". Lúc đó cô còn không tin ôm bụng cười liền bật máy nói chuyện với anh, anh chối bay chối biến nhưng nét mặt ngượng ngùng khiến cô rất vui, nhưng vẫn không hiểu vì sao anh không chịu ngỏ lời với cô.
Thậm chí có lần cô tự nghĩ rằng chỉ có cô nhớ đến anh chứ chẳng bao giờ anh nhớ cô, có lần ba mẹ anh gọi lớn có một bạn nữ đến tìm anh, anh chẳng nói gì chỉ nói có việc bận liền tắt máy. Cô nổi giận suốt mấy ngày liền, làm anh lo lắng gọi điện thoại suốt mặc dù múi giờ trái ngược nhau, cả chục cuộc điện thoại cô chẳng thèm bắt, Đỗ Chấn Việt liền gọi cho ba mẹ cô hỏi nguyên do cô cũng chẳng thèm đếm xỉa, bảo cô đợi trong khi anh lại có bạn gái thật uất ức. Cuối cùng Đỗ Chấn Việt phải gửi một món quà gồm một trăm lời xin lỗi bằng trái tim giấy mà anh tự xếp, còn có cả một bức thư kể rõ chi tiết giải thích với cô, phải nói không biết lúc đó cô đã vui đến thế nào. Cứ nghĩ một người con trai lại cặm cụi ngồi xếp trái tim cô cảm thấy xúc động vô cùng.
Cho dù là xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng anh vẫn không nói lời yêu cô hay tỏ bất cứ thái độ gì cứ như vậy hai người vẫn là bạn thân, vẫn tồn tại cái lời hứa ấy.
- Vậy Việt sẽ nắm tay Hạ đi tiếp cho những hạ năm sau và trọn đời này.
Hai người nhẹ mỉm cười nhìn nhau, Đỗ Chấn Viết bế bé Nu lên, một tay nắm lấy tay Phan Diên Hạ nhìn về phía xa nơi có một màu xanh hi vọng, nơi sẽ bắt đầu một chặng đường mới với bao nhiêu ước mơ cùng dự định cho tương lai. Nơi đó có anh và cô cùng nắm tay qua những mùa hạ yêu dấu.
Nhẹ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Phan Diên Hạ, Phan Diên Hạ sững người mở mắt nhìn Đỗ Chấn Việt. Đỗ Chấn Việt rời khỏi đôi môi mềm mại kia nở nụ cười kéo cô tựa vào vai anh thì thầm bên tai cô.
- Hạ có biết năm đó hai gia đình đã nói gì với nhau không?
Phan Diên Hạ còn bị nụ hôn của Đỗ Chấn Việt làm cho chấn động vẫn chưa hoàn hồn lại bị hành động dịu dàng của anh làm cho u mê dâng lên một loạt cảm giác phức tạp vừa vui mừng vừa hồi hộp đan xen. Cảm giác bao năm cô dành cho anh có phải sắp được đáp lại phải không? Gió thổi mỗi lúc một lớn như thổi cả niềm hạnh phúc vào vào tim Phan Diên Hạ.
- Nói gì?
- Nói chúng ta rất xứng đôi!
Đỗ Chấn Việt đưa tay vuốt tóc cô, đôi mắt tỏa ra sự dịu dàng cùng một tình cảm dâng trào, anh đã định nói ra tình cảm của mình từ ba năm trước nhưng vì sợ khi nói xong do cách trở đường xa sẽ xảy ra những bất cập cùng nghi ngờ trong tình cảm, hơn nữa anh vẫn nghĩ đó chỉ là tình cảm bồng bột tuổi mới lớn nhất thời xao động vì thế chỉ có thể đến khi anh về sẽ nói. Nhưng anh vẫn đang nghĩ mình có phải là mạo hiểm quá rồi không nếu cô lỡ yêu một người nào đó thì anh sẽ làm sao? Nghĩ lại anh cảm thấy suy nghĩ của mình thật nông cạn, anh không biết vì sao xa cách cô ba năm mà tình cảm kia không hề giảm đi mà tăng lên không ngừng theo năm tháng, không có bất cứ cô gái nào thay thế hình ảnh cô trong anh. Hình ảnh đó vô cùng chân thật không phút nào bị anh lãng quên. Mỗi lần nói chuyện với cô qua tin nhắn, qua điện thoại hay qua webcam anh chỉ muốn bật thốt lên rằng anh muốn có cô bên cạnh, chỉ có thể nói anh rất nhớ cô mà thôi.
Ba năm anh đã trải qua nghìn nỗi nhớ nhung khôn siết, vừa gặp cô trên xe anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô vào lòng, vừa về nước anh định đến nhà cô nhưng nghe ba mẹ cô bảo cô sẽ lên xe về quê anh cũng vội vã chuẩn bị đồ để về quê, anh chợt nhớ nơi đó mới chính là nơi anh tạm biệt cô vì vậy anh cũng sẽ gặp lại cô nơi này nơi chất chứa bao kỉ niệm giữa anh và cô, nơi vun đắp tình cảm của hai người từ thuở bé. Nhớ những ngày cô cùng anh thu hoạch quả chín trong vườn, những ngày nắm tay trên cánh đồng hưởng những thứ bình dị của làng quê, cùng được gió hạ vun đắp cảm giác yêu quê.
Phan Diên Hạ chỉ im lặng nhìn về phía xa, đầu tựa vào vai anh thật yên bình đã bao lâu cô không được gần anh, dù cho mỗi ngày đều nhìn thấy anh thì sao cô vẫn không chạm đến được, khoảng cách ba năm quá dài nhưng nó không giết đi tình cảm cô dành cho anh, một tình cảm ngây thơ của tuổi học trò được mỗi hạ vun đắp ngày một lớn hơn.
Khi cô tốt nghiệp cấp ba, mấy đứa bạn vẫn hay hỏi cô cớ sao không có bạn trai, cô không nói gì chỉ mỉm cười. Cô đang đợi một người thực hiện lời hứa, chỉ một lời hứa thôi nhưng sao cô nhớ mãi. Ba mẹ cô thấy cô mỗi lần nói chuyện với Đỗ Chấn Việt xong đều buồn buồn họ chỉ mỉm cười còn hỏi cô có muốn qua đó học để được gần anh hay không nhưng cô chỉ lắc đầu, nếu đã không có tình cảm thì có qua cũng vô ích nếu có tình cảm thì thời gian và khoảng cách chẳng là vấn đề gì cả.
- Hạ có nhớ lời hứa của chúng ta không?
- Đợi đến khi Việt về Hạ mới được có bạn trai.
- Vậy Việt về rồi làm bạn trai của Hạ được không?
- Hạ không biết, chỉ biết Hạ đã từ chối rất nhiều người chỉ vì lời hứa đó.
Còn nhớ rất nhiều người con trai đến làm quen cô đều bị cô từ chối, chỉ duy nhất có một lần cô nhận một bó hoa của một người bạn cùng lớp, trong lúc nói chuyện qua webcam em cô đột nhiên nói ra còn giơ bó hoa lên trước mặt Đỗ Chấn Việt. Anh tức giận sa sầm mặt nói vài câu cụt ngũn rồi tắt máy, hôm đó làm cho Phan Diên Hạ ngay cả ngủ cũng ngủ không được cứ suy nghĩ về hành động của anh là có ý gì. Cô làm gan đi hỏi mẹ, mẹ cô mỉm cười ẩn ý nhìn cô bảo rằng Đỗ Chấn Việt " ghen". Lúc đó cô còn không tin ôm bụng cười liền bật máy nói chuyện với anh, anh chối bay chối biến nhưng nét mặt ngượng ngùng khiến cô rất vui, nhưng vẫn không hiểu vì sao anh không chịu ngỏ lời với cô.
Thậm chí có lần cô tự nghĩ rằng chỉ có cô nhớ đến anh chứ chẳng bao giờ anh nhớ cô, có lần ba mẹ anh gọi lớn có một bạn nữ đến tìm anh, anh chẳng nói gì chỉ nói có việc bận liền tắt máy. Cô nổi giận suốt mấy ngày liền, làm anh lo lắng gọi điện thoại suốt mặc dù múi giờ trái ngược nhau, cả chục cuộc điện thoại cô chẳng thèm bắt, Đỗ Chấn Việt liền gọi cho ba mẹ cô hỏi nguyên do cô cũng chẳng thèm đếm xỉa, bảo cô đợi trong khi anh lại có bạn gái thật uất ức. Cuối cùng Đỗ Chấn Việt phải gửi một món quà gồm một trăm lời xin lỗi bằng trái tim giấy mà anh tự xếp, còn có cả một bức thư kể rõ chi tiết giải thích với cô, phải nói không biết lúc đó cô đã vui đến thế nào. Cứ nghĩ một người con trai lại cặm cụi ngồi xếp trái tim cô cảm thấy xúc động vô cùng.
Cho dù là xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng anh vẫn không nói lời yêu cô hay tỏ bất cứ thái độ gì cứ như vậy hai người vẫn là bạn thân, vẫn tồn tại cái lời hứa ấy.
- Vậy Việt sẽ nắm tay Hạ đi tiếp cho những hạ năm sau và trọn đời này.
Hai người nhẹ mỉm cười nhìn nhau, Đỗ Chấn Viết bế bé Nu lên, một tay nắm lấy tay Phan Diên Hạ nhìn về phía xa nơi có một màu xanh hi vọng, nơi sẽ bắt đầu một chặng đường mới với bao nhiêu ước mơ cùng dự định cho tương lai. Nơi đó có anh và cô cùng nắm tay qua những mùa hạ yêu dấu.