Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Hương mùa hạ part 4

Xong bữa trưa cả nhà cùng bé Nu chìm vào giấc ngủ, nhưng Phan Diên Hạ lại ngủ không được cô đi ra vườn phía sau nhà để tản bộ sẵn tiện hóng gió. Ngoài vườn nhiều tán cây, xum xuê trĩu quả nhưng cô một chút cũng không muốn ăn nhìn thấy thích mắt thế thôi chứ cô không có tâm tư đê ăn.

Trong đầu cô hiện giờ vẫn còn nhớ đến câu nói của Đỗ Chấn Việt và cả lời hứa năm xưa liệu có liên hệ với nhau không?

Phan Diên Hạ gương mặt buồn so vừa đi vừa đá đám lá cây dưới chân, khẽ thở dài một cái cô làm sao vậy ba năm qua cô chẳng phải vẫn thấy mặt của Đỗ Chấn Việt sao, nhưng chỉ là không chạm vào được mà thôi hôm nay bàn tay cô được bàn tay anh nắm lấy lại dâng lên cảm xúc khác thường thật khó lí giải.

Liếc mắt qua khu vườn bên cạnh, đó là khu vườn của nhà bà Đỗ Chấn Việt cũng rộng lớn không kém. Hai khu vườn được ngăn cách bởi hàng rào để phân rõ diện tích nhưng vẫn có làm một cánh cổng để hai gia đình có thể qua lại dễ dàng. Tuy nhà cách xa nhau nhưng vườn lại sát mí nên phải phân rõ ranh giới như vậy nhưng xưa nay giao tình hai nhà rất tốt nên cũng không câu nệ nhiều lắm.

Đi đến cảnh cổng, Phan Diên Hạ khẽ liếc mắt nhìn bên kia hàng rào liền thấy một cái võng đung đưa được cột dưới tán cây rất mát mẻ đúng là nơi thích hợp để ngủ. Phan Diên Hạ nhìn chăm chú vào cái người nằm trên võng mới "à" ra một tiếng chợt biết được đó là ai, nhẹ đẩy cửa cổng sang một bên bước đến bên cái võng tiếng gót giầy chạm lá khô nghe xào xạc Đỗ Chấn Việt cảm nhận được có người bước tới nhưng cũng không vội mở mắt.

Phan Diên Hạ bứt một cọng cỏ xanh gần đó, đôi môi nở nụ cười tinh nghịch đưa cỏ đến ngoe nguẩy trước mũi Đỗ Chấn Việt. Đỗ Chấn Việt không mở mắt cũng biết đó là ai, cái trò này Phan Diên Hạ đã chơi từ nhỏ đến bây giờ vẫn không chán. Đỗ Chấn Việt đưa tay bắt lấy cổ tay Phan Diên Hạ kéo thật mạnh xuống đôi môi nhếch lên một nụ cười. Phan Diên Hạ bị kéo mạnh nên ngã lên người Đỗ Chấn Việt có chút bất ngờ.

- Việt chơi ăn gian rõ ràng không có ngủ.

- Vậy sao? Đã lâu rồi cũng không bỏ trò này thích chọc phá giấc ngủ của Việt.

Mặt đối mặt làm cho Phan Diên Hạ có chút ngượng khi nhìn vào gương mặt của Đỗ Chấn Việt. Đỗ Chấn Việt chỉ mỉm cười nheo nheo mắt nhìn cô, đã lâu rồi không thấy Phan Diên Hạ chọc phá giấc ngủ của anh cũng có chút nhớ.

Phan Diên Hạ định đứng dậy nhưng liền bị Đỗ Chấn Việt vòng tay ôm lấy khóa chặt cả hai tay, cả thân người Phan Diên Hạ cứng đờ bị hành động này của anh làm cho đầu óc cũng ngừng hoạt động.

- Thả Hạ ra đi!

- Phá giấc ngủ của Việt rồi định bỏ chạy sao?

- Thế Việt định làm gì Hạ lại véo má giống như lúc nhỏ sao, rất đau!

- Vậy không véo nữa sẽ có cách khác nhắm mắt lại đi!

Đỗ Chấn Việt nở một nụ cười gian nhìn Phan Diên Hạ, Phan Diên Hạ nheo nheo mắt nhìn anh đầy nghi hoặc nhưng không biết anh định làm cái gì.

- Thật không đau chứ?

- Chắc chắn không đau.

Phan Diên Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ đợi hình phạt của Đỗ Chấn Việt, trong đầu Phan Diên Hạ cảm thấy có ánh mắt cứ chăm chú nhìn mình, khuôn mặt liền một lúc một nóng lên. Lúc nhỏ hai người tiếp xúc gần như thế này không phải ít nhưng khi lớn lên cảm xúc sẽ rất khác lúc nhỏ.

Trong đầu Phan Diên Hạ còn đang nghĩ lung tung thì một nụ hôn ấm áp rơi trên trán, theo phản xạ Phan Diện Hạ mở mắt nhìn Đỗ Chấn Việt liền bắt gặp một ánh mắt vô cùng dịu dàng.

- Đây là hình phạt dành cho họ Hạ có gì không phục?

Phan Diên Hạ cúi gằm mặt lí nhí trong miệng, cô biết thứ rơi trên trán lúc nãy chính là đôi môi anh cảm giác tim đập mãnh liệt như muốn nhảy ra ngay lập tức sao có thể như vậy?
Part 5

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP