Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Hương gió hạ part 3

- Dạ cháu là bạn trai Diên Hạ.

Phan Diên Hạ chưa kịp mở miệng thanh minh đã bị Đỗ Chấn Việt chắn ngang lời nói, Phan Diên Hạ giật mình đưa cặp mắt to tròn long lanh quan sát Đỗ Chấn Việt đang làm trò gì. Trong nắng hạ, nét mặt mang chút cương nghị nhưng ấm áp của Đỗ Chấn Việt hiện lên làm tim Phan Diên Hạ lệch nhịp. Đỗ Chấn Việt đưa tay khoát vai Phan Diên Hạ nhìn người đối diện cười tươi rồi lại đưa ánh mắt chứa đựng nét cười quan sát biểu hiện trên nét mặt của Phan Diên Hạ. Người kia chỉ nhìn hai người gật đầu cười ra vẻ khen ngợi rồi cũng theo đoàn người đến nông trại để làm việc.

Lúc này cả con đường làng thưa thớt người qua lại chỉ còn Đỗ Chấn Việt cùng Phan Diên Hạ đứng đó nhìn nhau không chớp mắt. Đỗ Chấn Việt nhíu mày nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Phan Diên Hạ đôi môi lại nở một nụ cười. Hạ cánh tay ra khỏi vai Phan Diên Hạ, bàn tay Đỗ Chấn Việt lại nắm lấy tay Phan Diên Hạ cũng không cho cô rút tay khỏi anh.

- Hạ không cần nhìn Việt như vậy, chúng ta đi thôi sắp đến nhà rồi.

Phan Diên Hạ vẫn còn đang suy nghĩ tại sao Đỗ Chấn Việt không giải thích lại còn dùng ngữ điệu rất chắc chắn như vậy là có ý gì. Là con gái dĩ nhiên Phan Diên Hạ sẽ suy nghĩ sâu xa câu nói của Đỗ Chấn Việt nó là có ý đùa cợt hay là thật lòng? Cứ theo quán tính mà Phan Diên Hạ để mặc cho Đỗ Chấn Việt nắm lấy tay mình đi trên con đường làng, cảm giác ấm áp cùng rung động len lỏi khắp tim Phan Diên Hạ.

--------------

Hàng rào bằng hoa quỳnh hiện ra trước mắt, bây giờ Phan Diên Hạ đã ý thức được đã đến nhà ngoại. Cái hàng rào vốn bằng tre vô cùng đơn giản đậm chất làng quê nhưng được trồng dọc theo hàng rào là hoa quỳnh lâu năm nó đã vây kín hàng rào tre nên chỉ có thể thấy hoa quỳnh mà thôi, chiếc lá dày xanh mướt dây leo tua tủa cùng mùi thơm thoang thoảng của hoa quỳnh vàng càng tăng thêm sức sống cho ngày hạ.

Căn nhà gỗ màu nâu hiện ra sau cánh cổng, trước hiên nhà chính là dáng bà ngoại Phan Diên Hạ đang ngồi cùng đứa em họ của Phan Diên Hạ. Phan Diên Hạ vui mừng nở một nụ cười trong sáng như nắng mùa hạ bất giác tim Đỗ Chấn Việt cũng theo đó mà đập liên hồi, từ bao giờ anh có cảm giác này với Phan Diên Hạ? Đã rất lâu anh mong nhớ được ở bên cô có lẽ từ khi không còn ở cạnh Phan Diên Hạ anh mới nhận ra điều đó.

Phan Diên Hạ buông tay Đỗ Chấn Việt nắm lấy cánh cổng khẽ cất tiếng gọi:

- Bà ngoại, Diên Hạ về thăm bà nè!

Bàn tay vừa buông sao tim Đỗ Chấn Việt có cảm giác trỗng rỗng, mơ hồ trong nhất thời còn có sự hụt hẫng, trong tiềm thức của anh chẳng phải hai người chỉ là bạn thôi sao nhưng câu nói năm đó của anh đã nhắc nhở anh rằng tình cảm của hai người đã vượt xa tình bạn từ lâu rồi, bây giờ anh lại có cảm giác này phải chăng thời gian xa cách quá lâu khiến anh không muốn rời xa cô.

Bà ngoại Phan Diên Hạ nghe tiếng cô gọi liền đứng dậy nở một nụ cười hiền hậu chan chứa tình thương, trước khi Phan Diên Hạ đến ba mẹ cô có đánh điện về báo rằng năm nay cô xuống một mình nên từ sáng đến giờ bà vẫn ngồi đây trông ngóng không biết cô có thể về đến nơi hay không. Bà đi nhanh ra cổng theo ánh cười mà những nếp nhăn xô đẩy vào nhau, sự già nua không ngừng tăng theo năm tháng.

Vừa mở cổng, Phan Diên Hạ liền nhào vào lòng bà cười tít mắt, cô ước gì ngày nào cũng được ở bên bà nhưng rất tiếc bà không chịu lên thành phố để sinh sống chỉ thích cuộc sống dung dị đời thường của vùng quê nên đã ở lại cùng dì Lệ. Bà còn muốn ở lại để trông nom vườn tượt cùng căn nhà do ông ngoại gầy dựng, nghĩ thôi cũng đủ biết bà thương ông đến nhường nào.

Bà ôm lấy Phan Diên Hạ vỗ về như đứa cháu bé bỏng ngày nào, mỗi năm cô về thăm bà được chừng ba lần hay bốn lần gì thôi nên thời gian ngắn như vậy làm sao để bà có thể truyền hết tình thương cho cô.

Ôm Phan Diên Hạ không lâu bà liền nghe phía trước có tiếng nói trầm thấp của người con trai:

- Dạ cháu chào bà!

- Cháu...không phải là Việt sao? Đã cao chừng này rồi sao, năm nay cũng về thăm bà hả?

- Dạ gia đình cháu mới về nước không lâu nên hè này về thăm bà nội.

- Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

- Cảm ơn bà đã quan tâm ba mẹ cháu vẫn khỏe.

Bất giác bà ngoại Phan Diên Hạ nhìn đến trên tay Đỗ Chấn Việt còn có cái ba lô của Phan Diên Hạ bà nở một nụ cười hiền hậu.

- Hai đứa về cùng nhau sao?

- Dạ tụi cháu đi cùng một chuyến xe_Đỗ Chấn Việt cũng chẳng nói gì thêm chỉ cười nhẹ đưa mắt nhìn Phan Diên Hạ.

- Nghĩ lại thật trùng hợp đấy bà tụi cháu không hẹn mà lại đi cùng một chuyến xe._Phan Diên Hạ ôm tay bà cất giọng lanh lảnh kèm theo vài phần hứng thú.

- Thôi vào nhà đi rồi hẳn nói tiếp._bà nhỏ nhẹ cất giọng từ tốn nhìn hai người đầy yêu thương.

- Dạ thôi cháu về thăm bà nội trước rồi sang chơi sau dù sao cũng chỉ cách vài bước là đến.

Đỗ Chấn Việt trao lại ba lô cho Phan Diên Hạ, cúi đầu chào bà một cách lễ phép rồi mới bước đi. Khi thấy bóng Đỗ Chấn Việt trải dài, dáng người cao ráo mà tuấn tú trong lòng Phan Diên Hạ dâng lên một cảm xúc kì lạ. Đã là bạn bao lâu tại sao Phan Diên Hạ không hề nhận ra Đỗ Chấn Việt có thể khiến cho cảm xúc của cô rối loạn, ba năm trước khi kì nghỉ hè kết thúc vừa nghe Đỗ Chấn Việt phải đi xa một thời gian dài mới quay lại cô cũng có cảm giác hụt hẫng man mác buồn nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng đó là một thói quen mỗi hè mỗi tết đều nhìn thấy Đỗ Chấn Việt trong nhất thời khó chấp nhận mà thôi. Nhưng cô không thể quên lời hứa mà cô đã hứa với anh.

Vào đến nhà, Phan Diên Hạ liền bỏ ba lô xuống ôm bé Nu-con dì Lệ lên mà véo má cưng nựng, con bé mới bốn tuổi nhưng khôn ngoan lanh lợi khiến ai cũng phải thương. Hè nào, tết nào Phan Diên Hạ cũng về mà mỗi lần về liền có quà nên con bé cứ hễ thấy Phan Diên Hạ bám riết không buông, được ôm con bé cười tít mắt.

- Bé Nu dạo này có ngoan không?

- Chị Hạ, bé Nu rất ngoan vậy chị có mua quà cho bé Nu không?

- Ngoan vậy sao? Vậy kể cho chị Hạ nghe xem em làm được gì giúp bà ngoại? Kể xong chị Hạ sẽ lấy quà ra cho.

- Bé Nu giúp bà trông nhà, không đi lung tung còn quét nhà nữa, quà đây chị Hạ.

Phan Diên Hạ bật cười vì điệu bộ của con bé thật ra nghe sơ qua cũng biết nó toàn lật ngược tình thế. Thay vì bà phải ở nhà trông nó cho dì dượng đi làm thì nó lại đổi thành trông nhà, chạy loạn khắp nơi lại đổi thành không đi lung tung tiện tay cầm chổi kéo lê trong nhà thì gọi là quét nhà. Bà ngoại Phan Diên Hạ lắc đầu cười khổ nhưng trên môi vẫn là nụ cười hiền hậu đậm chất yêu thương.

Phan Diên Hạ đặt con bé xuống, cầm cả một hộp kẹo và một con búp bê bằng vải đưa cho bé Nu, con bé vui sướng hôn chụt chụt lên má Phan Diên Hạ. Phan Diên Hạ xoa đầu con bé rồi đi ra phía sau rửa mặt cho mát mẻ, hất tung những giọt nước lên mặt như cảm nhận được cả sự tươi mát của con sông thôn quê. Cuộc sống đô thành bon chen, những kiến thức học tập như một tảng đá đè nặng Phan Diên Hạ cô ước gì có thể buông lỏng mà bỏ lại tất cả để về quê sinh sống cùng bà nhưng nghĩ lại nghĩ như vậy thật không có chí hướng, huống hồ ba mẹ cô làm việc vất vả phải rời quê cũng vì muốn cô học hành đến nơi đến chốn để không phải cực nhọc làm nông họ mà biết cô có ý nghĩ này còn không băm vằm cô ra sao. Mới nghĩ thôi mà Phan Diên Hạ còn sợ nói chi đến việc nói ra trước mặt ba mẹ cô.

Phan Diên Hạ được bà giục đi tắm cho khỏe người, cô cũng nghe lời bà làm sạch mồ hôi trên cơ thể sau một quãng đường dài. Mái tóc dài ướt sũng mang theo hương thơm buông thả bên vai Phan Diên Hạ tạo nên nét đẹp thuần khiết, bà bảo cô ngồi xuống đưa lược từ từ chải lên mái tóc mềm mượt, bàn tay bà dịu dàng tuy có thô ráp cho phải vất vả với ruộng vườn nhưng làm tim Phan Diên Hạ cảm thấy vô cùng ấm áp. Làn da đôi môi gân nổi chi chít biểu hiện của sự già nua, nhìn thấy đôi tay bà sao Phan Diên Hạ cảm thấy bà dường như đang dần rời xa cô, lúc đó cô không biết cảm giác mình sẽ thế nào nhưng chắc rằng cô muốn thời gian ngừng lại đừng mãi chạy như thế để bà ở bên cô lâu hơn.

- Cháu bà đã xinh đẹp hơn rồi nhỉ thế đã có bạn trai chưa?_nhẹ đưa tay vuốt tóc Phan Diên Hạ bà hỏi với giọng vui vẻ.

- Cháu còn đang đi học mà bà._Phan Diên Hạ nhăn mặt nũng nịu nhìn bà nhưng thật ra vừa nghe nhắc đến hai từ "bạn trai" trong đầu cô lập tức hiện lên nụ cười của Đỗ Chấn Việt, khẽ lắc đầ xua đi nhưng mãi không được.

- Ba mẹ cô không biết làm trò gì mà cứ để con gái học miết, ở chỗ này con gái từng tuổi cô đã có chồng thậm chí có con để những thân già có cái để mà bồng bế. Cháu nói sao chứ bà thấy thằng Việt rất được hai đứa lại thân nhau từ nhỏ.

Phan Diên Hạ khẽ thở dài, cũng chẳng trách bà được bà không sống theo lối tân thời nên không thích con gái học hành nhiều, bà quan niệm rằng con gái sớm muộn gì cũng theo chồng vì thế học chi cho lắm cứ tìm một người ưng ý gã đi là xong. Phan Diên Hạ biết bà suy nghĩ lạc hậu nhưng cũng chẳng dám phản bác chỉ khẽ cười, cô biết bà chính là lo sợ bản thân gần đất xa trời không thể tận mắt chứng kiến đứa cháu có nơi nương tựa đàng hoàng sẽ không an lòng.

Bà sinh được hai đứa con gái, một là mẹ Phan Diên Hạ một phụ nữ vô cùng có chí hướng là phó giám đốc của công ty chuyên về chế biến nông phẩm dĩ nhiên giám đốc là ba cô. Lúc nhỏ mẹ Phan Diên Hạ được ông ngoại khích lệ phải cố gắng học nên mẹ cô rất có ý chí phấn đấu, học hành giỏi dang mẹ cô lại để ý nông phẩm thôn quê chỉ thu hoạch rồi đem bán với giá rẻ cảm thấy quá hoang phí, nên khi gặp ba cô là một người đàn ông lịch thiệp chủ của cả một nông trường rộng lớn- nơi mà mẹ cô khi ra trường đã đến đó thực tập hai người không biết cơ duyên gì lại đem lòng yêu nhau liền cùng một tâm niệm thành lập một công ty chuyên chế biến nông phẩm của thôn quê mình.

Nhớ về những lời nói của mẹ mà Phan Diên Hạ bất giác mỉm cười nhưng cũng phải nể phục mẹ cô. Nhưng cũng chính vì bà quá tài giỏi nên yêu cầu đối với cô rất cao khiến cô vô cùng áp lực suốt năm chỉ vùi đầu vào đèn sách, mỗi năm chỉ có ngày tết ngày hè cô mới được thư giản. Lại nhớ đến lời nói năm xưa của ba mẹ Phan Diên Hạ cùng ba mẹ Đỗ Chấn Việt vào một ngày tết cách đây năm năm, hai đứa đùa giỡn với nhau một cách thản nhiên cũng không biết những người già nói cái gì với nhau liền phá lên cười làm không khí ngày tết rộn ràng hẳn lên. Phan Diên Hạ có hỏi nhưng không ai chịu nói chỉ nhìn cô và Đỗ Chấn Việt cười ẩn ý.

Cô đoán chắc Đỗ Chấn Việt đã nghe được chuyện hôm đó nên mặt mới đỏ có chút ngượng ngùng nhưng là chuyện gì thì cô không được biết, sau đó cô có hỏi anh nhưng anh không nói chỉ cười véo má cô bảo là khi cô và anh học xong cấp ba sẽ nói nhưng cho đến giờ chẳng thấy tin tức chắc anh quên rồi. Càng nghĩ đến Đỗ Chấn Việt sao cô càng cảm thấy bứt rứt trong người muốn thấy anh ngay tức khắc.

Mãi chìm trong suy nghĩ của riêng cô, từ phía cửa chợt vang lên tiếng bé Nu hô hoán đầy vẻ phấn khích:

- A, mẹ về!

Phan Diên Hạ theo đó mà cũng chạy ra đón dì, người con thứ hai của bà ngoại Phan Diên Hạ cũng là em gái của mẹ cô, dì Lệ dịu dàng hơn mẹ cô nhưng không có chí lớn như mẹ cô, dì là một kĩ sư nông nghiệp sau khi tốt nghiệp liền xin việc tại một viện nghiên cứu gần đây quen được dượng cũng từ đấy. Dì Lệ còn rất trẻ tính ra cũng không lớn hơn cô là bao cùng lắm hơn mười tuổi nếu cô cùng dì ra ngoài không chừng còn được đánh giá là hai chị em. Mẹ cô dĩ nhiên già hơn dì Lệ đến gần mười tuổi vì thế khi dì Lệ học đại học thì mẹ cô đã có việc làm ổn định nên tiền nông đều do mẹ cô một tay lo toan, gia đình mặc dù có vườn tượt đất đai nhưng mẹ cô muốn để lại cho dì Lệ sau này nên không đá động đến.

- A, dì Lệ xinh đẹp con nhớ dì quá!

- Thôi đi cô đừng có nịnh, tôi đã ba mươi còn trẻ trung xinh đẹp gì.

Dì Lệ vừa đi vào liền bế bé Nu trên tay đi vào nhà, nhìn cô cười trìu mến.

- Con nói thật mà nếu đi ra đường không khéo họ lại lầm dì là chị con ấy chứ._Phan Diên Hạ cười khì khì ôm tay dì Lệ, lại quay sang bé Nu hỏi dồn- mẹ Lệ rất xinh đẹp đúng không bé Nu?

- Đúng vậy, mẹ là xinh đẹp nhất!_bé Nu chẳng cần suy nghĩ liền giơ ngón tay bé tí lên tán thưởng làm cả nhà bật cười.

Ngẫm lại Phan Diên Hạ có phải là đã hỏi thừa rồi không trong lòng những đứa trẻ mẹ chúng bao giờ mà chẳng đẹp nhất chính cô cũng nghĩ mẹ mình là người đẹp nhất kia mà.

- Thế con đã ăn uống gì chưa?_dì Lệ đặt bé Nu xuống nhìn Phan Diên Hạ ân cần hỏi han.

- Con chờ dì về ăn chung cho vui, sao con không thấy dượng về chung hả dì?

- Dượng con bận một số việc ở viện nghiên cứu nên ăn trưa ở đấy luôn.

Vậy là Phan Diên Hạ dùng bữa trưa bốn người, những món ăn miền quê do dì Lệ chế biến đều rất ngon mỗi lần về quê Phan Diên Hạ không thể không thưởng thức mà thưởng thức rồi sẽ rất khó quên.
Part 4

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP