Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Hương gió hạ part 2

Một câu nói của Đỗ Chấn Việt như làm cho Phan Diên Hạ bừng tỉnh khỏi cơn mê trở về với thực tại, người thiếu niên trước mặt đã ba năm Phan Diên Hạ không gặp đã cao to đẹp trai thế này sao, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến nhưng mà cô khẳng định rằng cô không thể quên người này cho dù mỗi năm hai người chỉ gặp nhau qua kì nghỉ hè và mấy ngày tết tại quê ngoại.

- A, là Việt thật sao?

Phan Diên Hạ nhìn thỏa mãn liền nở một nụ cười tươi rói như nắng ban mai, đôi mắt chớp chớp long lanh nhìn chằm chằm Đỗ Chấn Việt hàm chứa sự hạnh phúc. Không nghĩ tới là có thể gặp lại Đỗ Chấn Việt sau ba năm không ở cạnh cô còn ngồi cùng một chuyến xe, bất giác cảm giác an toàn lan khắp cơ thể Phan Diên Hạ cô không phải sợ " móc túi" hay "biến thái" nữa.

- Chứ không Hạ nghĩ là ai?

Đỗ Chấn Việt chỉnh chu lại tư thế ngồi, giọng nói êm ái nhìn Phan Diên Hạ mỉm cười, đã lâu như vậy mà tính tình dò xét người khác của Phan Diên Hạ vẫn không bỏ. Ba năm trước ba mẹ Đỗ Chấn Việt được cử sang nước ngoài công tác nên anh cũng theo sang đó du học, bây giờ cả nhà anh lại về nước nên anh mới có cơ hội về quê nội thật không may khi ba mẹ Đỗ Chấn Việt lại bận công việc không về cùng. Trên đường về khuôn mặt Phan Diên Hạ không ngừng hiện hữu trong tâm trí anh cũng không biết vì sao. Cũng không biết do trùng hợp hay tạo hóa sắp đặt mà Đỗ Chấn Việt và Phan Diên Hạ lại ngồi cùng một chuyến xe và ngồi chung một băng ghế.

- Hạ đã nghĩ Việt là tên móc túi nha!_nói xong Phan Diên Hạ cười hì hì chớp mắt vô tội nhìn Đỗ Chấn Việt.

Trong khi khuôn mặt của Đỗ Chấn Việt tối sầm lại, biểu hiện nào của anh cho thấy anh là tên móc túi chỉ là che đi khuôn mặt lúc ngủ mà cũng bị tình nghi là tên móc túi nhưng bất giác khóe môi Đỗ Chấn Việt lại vẽ nên một đường cong nữa như tán thưởng nữa như đùa cợt cho ý nghĩ táo bạo của Phan Diên Hạ.

- Thế Hạ đã bao giờ thấy tên móc túi nào đẹp trai như Việt chưa?

- Cái này thì chưa._Phan Diên Hạ lại nở một nụ cười tươi như hoa mùa hạ

Cả hai lại cùng bật cười, trong tâm trí hai người bây giờ cũng không còn nghĩ nơi này là trên xe cứ vậy mà nói chuyện. Phan Diên Hạ vốn thích luyên thuyên nên cứ hỏi về cuộc sống ba năm ở nước ngoài của Đỗ Chấn Việt mặc dù thường xuyên nói chuyện nhưng cô vẫn thích nghe anh kể lại, hè ba năm nay lúc về quê lúc nào cô cũng muốn gặp Đỗ Chấn Việt nhưng anh chưa về. Ba năm Phan Diên Hạ và Đỗ Chấn Việt chỉ có những cuộc nói chuyện ngắn ngủi qua điện thoại, nhìn nhau qua webcam nhưng làm sao bằng thấy tận mắt.

Ba của Đỗ Chấn Việt và mẹ của Phan Diên Hạ là hàng xóm và cũng là bạn thân từ nhỏ nhưng đến khi lập gia đình mỗi người một nơi công tác ở hai thành phố khác nhau họ chỉ gặp nhau trò chuyện trong những ngày lễ tết hoặc những ngày hè khi Đỗ Chấn Việt và Phan Diên Hạ được nghỉ. Chính vì vậy mà hai người cũng chỉ gặp nhau vào những dịp như thế này thôi nhưng đã biết nhau từ nhỏ cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.

- Sao Việt về mà không nói cho Hạ biết?

- Ba mẹ Việt muốn cho gia đình Hạ một bất ngờ định ngày nào đó sang tận nhà để thăm.

Quả thật hai gia đình rất thân nhưng vì sống ở hai thành phố quá xa xôi nên thời khắc họp mắt cũng rất ít. Chỉ có kì nghỉ hè kéo dài hơn một tháng là thời gian lâu nhất phải chăng vì vậy mà Phan Diên Hạ rất yêu mùa hạ?

Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoát đã ba năm, lúc trước hai người vẫn là những đứa trẻ nghịch ngợm bây giờ đều đã bước vào tuổi trưởng thành nên cũng có đôi chút ngượng ngùng khi nhìn vào ánh mắt của nhau.

Cả hai người tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi thời gian đến quê còn khá lâu, những làn gió họ mơn trớn da thịt nhẹ thổi những sợi tóc đen tuyền của Phan Diên Hạ, trong những phút trầm mặc không nói chuyện Phan Diên Hạ không tự chủ được khép mi mắt thanh tú chìm vào giấc ngủ, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười một cái.

Đỗ Chấn Việt lơ đãng nhìn bên ngoài, đôi môi cũng khẽ mỉm cười khi nhớ về những ngày ấy cùng Phan Diên Hạ vui đùa định quay lại nói với Phan Diên Hạ điều gì đó thì đã thấy cô chìm vào giấc đầu nghiêng một bên mái tóc dài xỏa hai bên vai trông thật hồn nhiên. Đỗ Chấn Việt đưa tay kéo Phan Diên Hạ tựa đầu vào vai mình, tay cũng theo đà mà vòng qua ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Phan Diên Hạ rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe vẫn chạy nhanh trên đường, một quãng đường dài mang theo bao hương vị của cuộc sống, đẩy lùi dần cuộc sống nơi đô thành dần vẽ ra một bức tranh miền quê vô cùng xinh đẹp với những cánh đồng lúa xanh mướt thẳng tắp, những bãi mía, bãi ngô cả những vườn trái cây đa chủng loại đang vào mùa cho quả.

Gió hạ không ngừng theo tốc độ của xe mà thổi, rít nhè nhẹ bên tai Đỗ Chấn Việt làm anh choàng tỉnh mở mắt liếc nhìn quê hương đã ba năm không về nó không khác xưa là mấy vẫn một màu xanh bát ngát nhưng xem ra đông vui nhộn nhịp hơn trước và mọc nhiều trang trại hơn. Nhẹ xoay mặt liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phan Diên Hạ, sâu trong đôi mắt của Đỗ Chấn Việt hiện lên một tia ấm áp khó tả.

Chiếc xe vào đến vùng quê có nhiều ổ gà liền lắc lư khiến Phan Diên Hạ tỉnh giấc, một giấc ngủ dài mấy tiếng đầy bình yên trên một bờ vai và một vòng tay ấm áp. Khẽ chớp mắt nhìn lên liền thấy Đỗ Chấn Việt đang nhìn mình chăm chú, bất ngờ tim có chút lỗi nhịp mặt cũng nóng dần đến vành tai.

Phan Diên Hạ ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay của Đỗ Chấn Việt, nhìn thấy biểu hiện này của Phan Diên Hạ anh nở một nụ cười ấm áp như nắng hạ vàng rượm hai bên đường. Nhẹ đưa tay vén vài sợi tóc vướng trên mặt Phan Diên Hạ, giọng nói vô cùng dễ nghe thoảng theo gió.

- Hạ ngủ ngon không?

- Cảm ơn Hạ ngủ rất ngon, Việt không ngủ sao?_Phan Diên Hạ nở một nụ cười đôi mắt linh động chớp chớp chứa đôi chút tia nghi vấn.

- Có ngủ hơn nữa được Hạ tựa vào nên ngủ rất ngon._Đỗ Chấn Việt nghiêng nghiêng đầu giọng nói đùa cợt.

- A, Hạ không làm Việt mỏi chứ ?

- Không có.._Đỗ Chấn Việt nói xong liền hướng tia nhìn ra bên ngoài xe nhìn cảnh vật đang lùi dần về phía sau- Nếu đã thức thì ngắm cảnh quê một chút đi!

- Cảnh quê thật đẹp và yên bình._ Phan Diên Hạ cũng theo tia nhìn của Đỗ Chấn Việt hướng ra ngoài mà ngắm phong cảnh.

Đỗ Chấn Việt không nói gì chỉ gật đầu mà say sưa ngắm cảnh, Phan Diên Hạ cũng im lặng không biết trong bao lâu đã đến đầu làng, con đường làng chật hẹp xe không thể tiến vào. Hai người chỉ còn cách xuống xe ở đầu làng rồi đi bộ vào nhà. Con đường ngập tràn ánh nắng, mang theo cái dịu nhẹ cùng yên bình của màu xanh bãi đậu, đồng lúa.

Bước chân Đỗ Chấn Việt thoăn thoắt trên đường làng, anh đang mong nhớ nơi này kể cả người bà già nua của anh. Phan Diên Hạ đi cạnh Đỗ Chấn Việt cũng chìm vào trầm mặc khẽ hát vài câu vu vơ của đồng quê mà hạ nào cô cũng nghe mấy đứa trẻ ở đây hát nó mang hương vị mộc mạc chân chất của những người nông dân lam lũ.

Đỗ Chấn Việt chỉ nhìn cô khẽ cười, tính ra cả hai đã bước vào tuổi trưởng thành nhưng sao anh vẫn cảm thấy Phan Diên Hạ còn rất bé, anh và cô bằng tuổi thế mà luôn có cảm giác anh lớn hơn cô chừng hai ba tuổi gì đấy. Đỗ Chấn Việt dừng bước lấy ba lô trên vai Phan Diên Hạ mang lên người mà ung dung bước đi, sải chân anh dài cô phải chạy theo mới kịp.

- Việt à để Hạ đeo nó được rồi như thế nặng lắm.

- Không nặng, Việt rất khỏe mà Việt cũng không muốn nhìn Hạ xách đồ nặng.

Đi sắp đến nhà, cả hai gặp rất nhiều người quen liền cúi đầu chào không ngớt. Họ vốn là những người nông dân lam lũ có nụ cười vô cùng hiền hậu. Vì hè nào cũng thấy Phan Diên Hạ về quê ngoại chơi nên họ cũng đã quen với gương mặt cô, còn Đỗ Chấn Việt đã ba năm không về ít nhiều cũng có thay đổi có một số người nhận ra cũng có một số người nhận không ra liền đưa mắt hàm ý nhìn Phan Diên Hạ.

- A, Diên Hạ đưa bạn trai về thăm ngoại sao?

Phan Diên Hạ ngạc nhiên lẫn sửng sốt trước câu hỏi này không biết nên đáp trả thế nào, trong tim nhất thời rung động không thôi. Nếu từ trước đến giờ Phan Diên Hạ không hề nghĩ đến nó thì có gì khó để trả lời nhưng có lẽ nó đã ăn sâu trong tiềm thức nên cô không hề biết mà thôi nay được khơi gợi như đánh thẳng vào trái tim của Phan Diên Hạ vốn tĩnh lặng lại trở nên rối loạn. Câu nói năm ấy của Đỗ Chấn Việt lại hiện về.

- Dạ, đây là...
Part 3

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP