Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ là ảo - chương 17





Ngày hôm sau…

Oanh và Định cùng nhau đến công ty, nhưng cô giao anh lại cho Trần Huy và vào phòng làm việc trước để tránh những cái nhìn soi mói của mọi người.

- Xin giới thiệu với mọi người đây là anh Trần Quốc Định, từ nay anh ấy sẽ đảm nhận vị trí Giám đốc Mar của VNP. Trần Huy chỉnh chu thông báo.

Định trong bộ cam lê hàng hiệu lịch lãm cuối đầu: Chào tất cả mọi người! Tôi hi vọng chúng ta sẽ hợp tác với nhau thật tốt.

Được thông báo từ trước nhưng mọi người thật sự ngỡ ngàng khi vị giám đốc tin đồn lại là người yêu mỗi ngày đưa đón Oanh. Những lời xì xào được phát ra, những ánh mắt tò mò pha lẫn sự khó chịu. Cùng lúc đó, Hoàng Nam bước vào.

- Chào giám đốc.

Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía anh. Hoàng Nam là một vị giám đốc cái tài và có tâm nên mọi người ở phòng Mar đều lấy làm tiếc khi không được cộng tác cùng anh nữa. Định nhìn Hoàng Nam trong lòng dâng lên một nỗi bức xúc khó tả nhưng anh vẫn tươi cười tiến lại:

- Chào giám đốc điều hành, hi vọng anh sẽ chỉ bảo cho tôi nhiều hơn trong công việc.

Hoàng Nam vỗ nhẹ vai Định: Tôi và toàn thể lãnh đạo công ty đặt rất nhiều hi vọng vào anh. Mong anh không làm chúng tôi thất vọng.

Anh quay lại nhìn mọi người: - Mọi người tiếp tục làm việc đi. Giám đốc Định cần gặp tôi để bàn giao công việc, không có thời gian giao lưu với mọi người nhiều hơn. Khi khác mọi người sẽ giao lưu cùng anh ấy nhiều hơn.

Định trở thành Giám đốc Mar của VNP một cách nhanh chóng nhưng anh đang ở trong 3 tháng tập sự và cần một khóa học SEO nữa anh mới có thể được hoàn toàn đứng vững ở vị trí đấy.



Sau giờ tan sở, họ - Oanh và Định, cùng nhau về nhà. Lâu lắm rồi Oanh chưa về thăm nhà dù họ ở không quá xa nhau. Oanh chuyển vào nội thành để sống cho thuận tiện khi cô bắt đầu đi làm. Ba mẹ cô vẫn ở ngôi nhà ngoài ngoại ô thành phố.






- Mẹ ơi tụi con đã về rồi nè... Oanh vẫn nhõng nhẽo như vậy mỗi khi về nhà bố mẹ.

Hôm nay mọi người có mặt đông đủ- bố mẹ của cả hai người. Họ chuẩn bị một bữa tiệc gia đình để chúc mừng cậu con trai giỏi giang của mình.

- Con thật là ganh tị với anh ấy. Mới ra trường là được làm Sếp của con. Con chẳng phục xíu nào! Ngồi vào bàn ăn Oanh nũng nịu với mẹ Định.

- Sắp cưới rồi mà vẫn hệt cái tính trẻ con như vậy là không được. Bố Oanh lên tiếng.

- Bố… Sao lúc nào bố cũng không chịu đứng về phía con hết vậy.

Định từ trên phòng đi xuống: - Oanh à, em đừng buồn, em có trẻ con hơn vậy nữa anh vẫn yêu em.

Cả căn phòng vui vẻ tiếng nói cười sau ngày đi làm đầu tiên của Định.Và họ còn luôn miệng nhắc về việc định ngày đám cưới cho cô.

Oanh cười mãn nguyện trong hạnh phúc mà cô đang nắm giữ, một gia đình yên ấm, một tình yêu đẹp và một công việc tốt. Cuộc sống cô hệt như một bức tranh vẽ hoàn hảo mà tạo hóa đã ưu ái dành cho cô.

Trong khi đó, tại nhà của Hoàng Nam, ông Thành đang tức tối:

- Anh xem anh năm nay đã bao nhiêu tuổi mà không chịu lập gia đình hả? Anh muốn dòng họ này tuyệt tự đấy à?

Mẹ anh cuống quýt: - Thôi mà ông, từ từ cũng được, con nó lo công việc quá thôi mà!

Anh im lặng, đó vẫn là câu trả lời anh dành cho gia đình mình. Từ sau đỗ vỡ trong tình yêu trước đó anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình trong khi anh sắp bước qua tuổi 30. Anh lên phòng, mở máy tính và nhắn tin cho Oanh. Lâu lắm rồi anh mới làm điều đó.

- Hey em, em dạo này khỏe chứ? Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, chẳng còn thời gian để nói chuyện cùng em. Khi nào Online nhắn tin cho anh nhé, anh muốn biết thông tin về em: Gia đình, tình yêu và công việc. Bey em, gặp sau nhé, cô bé má lúm đồng tiền!

Anh ngồi thừ người nhớ lại những nụ cười của Oanh khi cô kề bên Định. Nhói- anh cảm nhận được cảm giác đấy nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tự trấn áp mình: Mình phải nên vui mừng khi cô ấy hạnh phúc chứ? Ngớ ngẩn và ích kỷ thật.

Cũng từ giây phút ấy anh chấp nhận rằng mình sẽ mãi là người bạn ảo, kề bên và chia sẽ với cô mỗi khi cô cần. Chỉ vậy thôi, không đi quá xa nữa, vì vốn dĩ cô sinh ra là không dành cho anh. Anh miểm cười và chắp tay nguyện chúa ban phước lành cho người con gái anh yêu thương. Anh muốn cô luôn hồn nhiên như cái cách mà mỗi ngày cô vẫn thể hiện, một cô gái ương bướng nhưng đáng yêu.






Còn sau bữa ăn, tại nhà Định.

- Bố mẹ, con có chuyện muốn nói!

Nhìn vẻ mặt rất hình sự của Định bố mẹ anh không khỏi ngạc nhiên:

- Có chuyện gì? Con nói đi…

- Bố mẹ tìm cách nói giúp với hai bác con có khóa học bên Ý mất một năm nữa. Nên chúng ta đừng định ngày cưới vội.

- Là sao con? Mới đây hai đứa vừa xin cưới giờ lại hoãn lại là sao chứ?

Hai ông bà hoảng hốt

Định lúng túng: Tại công ty có yêu cầu đi học. Con cũng có muốn vậy đâu.

Bà Hồng thở dài ngao ngán: Mẹ muốn có cháu để bế như bà Lan lắm rồi.

Không khí nặng nề bao phủ, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình, không ai nói gì với ai cũng không muốn nhìn mặt ai.



Chiều thứ bảy, Sài Gòn mưa bụi. Vẫn với thói quen cũ, Oanh và Định lại vòng vào quán cafe quen thuộc sau khi tan sở, nhưng hôm nay cô thấy lạ. Hình như Định đang gặp rắc rối nào đó. Anh im lặng một quãng đường dài và bây giờ anh mắt lơ đễnh của anh vẫn đang dành cho một suy nghĩ nào đó.

Oanh bỗng chết lặng, cô chưa bao giờ thấy anh xa lạ như vậy… Cố dùng hết lý trí, Oanh phá bỏ sự im lặng bằng một câu hỏi: Chúng ta về thôi anh!

Định giật mình: Sao vậy em? Sao lại về?

-Oanh nhíu mày: Em ngồi đây một mình thì em về ngủ sẽ tốt hơn.

Định liền vội vàng chạy sang ngồi bên cạnh Oanh âu yếm: Thôi mà em, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Ah! Em đợi anh một lát.

Định chạy vội đi đâu đó cũng là lúc cô bắt gặp Hoàng Nam từ ngoài bước vào. Họ nhìn nhau, không nói gì, vẫn như hai người xa lạ, chỉ khẽ cuối đầu chào nhau. Nam vẫn như thường lệ, một ly cà phê đen không đường, có lẽ đó là cách anh thư giãn sau một ngày làm việc căn thằng. Rồi có những lúc vô tình họ vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau- ngại ngùng, lúng túng là cảm giác của cả hai. Oanh tuy không hề có cảm tình với giám đốc của mình nhưng cô luôn cảm thấy gần gũi như đã gắn bó với anh từ rất lâu- một người bạn thân cũ chẳng hạn…



Một lúc sau…

Bỗng từ đâu, một kẻ nào đó ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện với cô. Oanh dùng thái độ khó chịu và vẻ mặt trân tráo ngước lên với ý định cho kẻ vô duyên kia một trận ra trò. Nhưng cô hoàn toàn câm lặng khi tháo chiếc mặt nạ thì người đàn ông vô duyên ngồi trước mặt cô lại là Định.



- Thưa quý cô, cô có thể cho tôi ngồi cùng được chứ.

Oanh khoái chí cười vang: Anh hề thật, cho em xin. Trò mới gì nữa đây anh?

Suỵt, chưa hết đâu… Định ra ám hiệu. Oanh tò mò

Teng teng teng… Một trò ảo thuật và sau vài cái huơ tay là một bó hoa hồng xanh được bó thành hình trái tim được anh bất ngờ mang ra và quỳ gối tặng cô. Hành động lạ khiến mọi người trong quán- kể cả Hoàng Nam, đều chú ý, khiến Oanh ngại ngùng.

- Anh…. Cô ngại ngùng đỡ lấy bó hoa và quay mặt đi hướng khác để che giấu khuôn mặt ửng đỏ của mình.






Oanh bất ngờ về Định, anh thay đổi rất nhiều sau 5 năm đi du học. Cô hạnh phúc nhiều hơn và mơ màng về một ngày hạnh phúc được cùng anh vào thánh đường.

- Em nè. Tiếng Định cất lên khiến Oanh giật mình

- Em đang suy nghĩ gì đấy?

Oanh cười: Có gì đâu! Anh muốn nói gì?

Định vội vàng nắm chặt lấy tay cô: - Anh có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng em phải hứa là không được giận anh.

Đôi mắt long lanh vì hạnh phúc, cô nhìn anh: - Em sẽ không giận, anh nói đi. Anh mà không nói là em giận thật đấy.

- Anh… anh… Thái độ lấp lửng của Định khiến Oanh bối rối

- Anh nói đi, em đợi nè.

- Chúng ta hoãn đám cưới lại được không em?

Trống ngực thì cứ đập liên hồi, việc hít thở đối với cô bây giờ cũng là một điều khó khăn. Cô sắp không giấu được những giọt nước mắt.

- Tại sao… tại…? Oanh lấp lửng.

Định ngồi bên cạnh, vỗ về: - Anh biết em sẽ buồn nhưng công ty yêu cầu anh phải hoàn thành khóa học SEO tại Ý một năm. Anh chỉ đi một năm thôi và anh sẽ về ở bên em mãi.

Cô cố dặn lòng không được khóc. Cô cười:

- Em tưởng anh chán em chứ, anh đi học để thăng tiến mà, anh đi đi, em sẽ đợi.

Vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng thật sự Oanh rất buồn. Định yêu cô nhưng anh luôn vì lý tưởng và công việc mà để cô lại một mình. Cô thấy xót … Anh ngồi đó, trước mặt cô, cô đang cố gắng nhìn anh thật kỹ càng, ngắm anh cho thoả nỗi nhớ mong hàng đêm khi anh sắp sửa rời xa cô thêm một thời gian nữa. Một năm là khá lâu cho những kẻ đang yêu.

- Anh nè! Cô cố tỏ ra vẻ thật vui

- Gì vậy em?

- Anh nhắm mắt lại đi. Em có một món quá tặng cho anh…

Định vui vẻ làm theo, mắt anh khép lại cũng là lúc Oanh đứng dậy, cầm theo bó hoa và đi ra khỏi quán. Khi đã kịp tìm cho mình một chổ ấn nấu đủ kín đáo cô nhắn cho anh một tin nhắn:

- Anh đã bị lừa rồi đấy, em đã bỏ rơi anh rồi, em muốn đi tản bộ một chút xíu. Anh về trước đi.

Định biết cô đang cần yên tĩnh nên im lặng ra về. Còn Oanh, cô lang thang trên từng con phố, cô đang nhảy múa tung tăng trên phố hệt như một cô gái yêu đời và ngập tràn hạnh phúc. Cô sà vào các quán ăn vặt ven đường, cô ghé vào khu vui chơi dành cho trẻ con và năn nỉ một chiếc vé đu quay dành cho mình…

Mọi người xung quanh nhìn cô và thì thầm bảo nhau: Cô bé dễ thương thật!...

Nhưng…. Ở phía xa, có một ánh mắt đang dõi theo cô. Anh đã đi theo cô từ khi cô bước ra khỏi quán nhưng Oanh không hề hay biết. Có lẽ chỉ có người đàn ông đó mới hiểu những niềm riêng cô đang cất giấu sau nụ cười dán mác trên khuôn mặt kia.

10 giờ hơn Oanh mới lững thững về đến nhà. Ngay lập tức cô nhận được điện thoại của Định. Cô đã tắt máy và Định vô cùng lo lắng cho cô. Cô vờ như không có chuyện gì và hẹn anh ngày mai sẽ gặp ở công ty.

Nhưng…
Đọc tiếp Chương 18

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP