Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - chap 3

Sau khi Nguyên bỏ đi Dương không quay về phòng của Long và đi về nhà vì quần áo đã bị dơ bẩn, không ngờ trong vòng vài tiếng đồng hồ Dương phải đi tắm đến hai lần nhưng không lần nào giống nhau được cả. Lần này Dương thật sự không biết mình cần rửa sạch điều gì hay trút bỏ đi thứ gì nữa. Tâm trí Dương lúc này rất rối bời, cô cần tỉnh tâm để suy nghỉ nhưng đời không như là mơ.

          “ Cậu có nhà không vậy? tớ vào được không” giọng của Nhật phía bên ngoài vọng vào. Dương nói vọng ra “ chờ mình một chút, mình ra ngay đây”. Dương lau người thay đồ bước ra ngoài mở cửa cho Nhật.

          Vừa nhìn thấy Dương, Nhật đã nở một nụ cười quen thuộc như bao lần gặp nhau chỉ khác hôm nay Nhật mang cho Dương một bó hoa hồng thật đẹp “ tặng cậu này, chúc mừng sinh nhật nhé”.

          Thật bất ngờ Dương chỉ biết đưa tay lên cầm bó bông “ cảm ơn cậu, mình còn không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình nữa”. “ Sinh nhật ai chứ sinh nhật cậu thì tớ không bao giờ quên được” Nhật trả lời. Dương chỉ biết nói thêm “ Cảm ơn”. Nhật thấy Dương hơi bất thường gặng hỏi “ hôm nay cậu làm sao thế, tớ thấy cậu hơi lạ”, Nhật nhìn thấy một vết sây xát trên cô càng tỏ ra lo lắng hơn “ câu làm sao, làm sao mà bị thương thế này”.

          Bao nhiều dồn nét lúc nãy bổng vỡ òa Dương bật khóc, Nhật lúng túng không biết làm gì chỉ biết kéo Dương vào lòng nói “ khóc đi, khóc đi rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn”. Dương khóc, nước mắt, nước mũi chảy trần ra chiếc áo của Nhật, nhìn thấy Dương như thế trong lòng Nhật thấy lòng mình chua xót.

          Dương khóc xong Nhật mở lời “ cậu đi rửa mặt đi, tờ mời cậu dùng cơm coi như mừng sinh nhật cậu”. Nhắc đến cơm cái bụng của Dương liền biểu tình từ tối hôm qua tới giờ Dương chưa ăn gì cả, “ chờ tớ một chút nhé” Dương vừa vào nhà vừa nói với Nhật.

          Vào nhà tắm Dương hất nước vào mặt mát lạnh, lau hết nhưng giọt nước mắt còn vương trên mi. Dương nhìn mình trong gương tự tươi cười “ nhẹ lòng rồi, sẳn sàng đón đầu với thử thách thôi nào”. Dương ra ngoài bàn trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp đó là vẻ đẹp của sự giản dị, thanh khiết.

          Nhìn thấy Dương bước ra Nhật đã ồ lên một tiếng “ Wao, nhìn cậu thật đep”. Vẫn hồn nhiên như nhưng ngày tháng trước đây Dương hất mặt lên “ tớ mà lị, đẹp nhất quả đất”. Thấy Dương vui vẻ trở lại Nhật củng yên lòng “ thôi mình đi thôi nào”.

          Cả hai đến một nhà hàng của Pháp gần đó, Dươn vừa nhìn vào đã thấy nó quá hoành tráng “ thôi thôi, mình đi quán khác đi cậu, quán này mắc lắm”. Nhật luôn giữ nụ cười trên môi với Dương “ tớ mời mà cậu yên tâm” rồi kéo tay Dương vào trong quán.

          Hình như Nhật đã đặt chổ từ trước nên vừa vào đã được hướng dẫn đến chổ ngồi, Nhật lịch sự kéo ghế cho Dương ngồi xuống rồi với về chổ ngồi của mình. Nhà hàng này được thiết kế rất hài hòa, việc trang trí nhưng vật dụng rất hợp lý, từ nhưng bức tranh, bình hoa cho đến các bóng đèn.

          Ngồi thừ người Nhật liền xua tay trước mặt Dương “ này, này, làm gì mà cậu thừ người ra thế, cậu ăn gì gọi món đi chứ”. Nhật cầm menu chỉ chỉ gọi vài món gì đó, Dương nhìn Nhật mới phát hiện ra rằng sau nhiều năm không gặp Nhật đã trưởng thành rất nhiều, chính chắn hơn.

          Dương lật menu nhìn các món ăn, nhìn thì rất ngon nhưng khi nhìn sang bảng báo giá thì lại thôi. Đoán được cô bạn mình đang lúng túng không biết gọi gì, Nhật lại chỉ vào menu nói gì đó với bồi bàn rồi gấp menu đưa cho người này rồi quay sang nói với Dương “ tớ gọi choi cậu rồi, hi vọng khẩu vị cậu không khác xưa”.

          Những biểu hiện vừa rồi của Nhật cho Dương thấy tình cảm của Nhật đối với mình không còn như xưa nữa, không đơn thuần là tình bạn nữa rồi. Dương không muốn làm cho Nhật buồn “ Nhật à, thật ra mình không tốt như cậu nghỉ đâu, mình…..mình…. có người yêu rồi, mình xin lỗi”.

          Nhật vẫn giữ được trên môi nụ cười nhưng lần này nó có phần gượng gạo “ đúng là chỉ có cậu mới hiểu tớ đang nghỉ gì và muốn làm gì, cậu vẫn không thay đổi gì cả, rất mạnh mẻ và quyết đoán trong quyết định của mình. Nhưng tớ vẫn sẽ chờ cậu”

          Quả thật bạn bè bao nhiêu năm dù cách xa một thời gian nhưng những thói quen, biểu hiện của nhau không hề thay đổi được “ cậu đừng chờ tớ, cậu…….” Dương đang nói thì Nhật cắt ngang “ cậu có thể không chấp nhận tình yêu của tớ nhưng không thể ngăn được tình cảm của tớ đối với cậu”. Bồi bàn lúc này mang đồ ăn ra, hai người im lặng không nói gì nữa chú tâm vào ăn.

          Tại bệnh viên “ chú mày làm thế nào mà ra nông nổi này hả” giọng Hùng trách móc Long. Long vẫn cầm cuốn sách đọc không quan tâm nhiều đến lời Hùng, Hùng được nước làm tới “ chắc chú mày lại chết vì cô nào rồi chứ gì, anh hùng khó qua được ải mĩ nhân mà”, Như nói trúng tim đen Long ném cuốn sách về phìa Hùng “ mày có im đi cho tao nhờ không hả”. Cuốn sách được Hùng chụp lại ném trả lại cho Long “ tao nói thì cấm sai, chú mày chỉ có thế”

          Hùng và Long đang nói chuyện thì mẹ của Long đến “ con trai khỏe rồi à, mẹ làm thủ tục xuất viện rồi, chúng ta về thôi”. Quả thật Long thấy mình đã hoàn toàn khỏe, chỉ thấy đau đau ở chổ đâm ngoài ra không có gì nghiêm trọng với lại Long vốn không thích nằm viên là mấy “ con khỏe rồi, Hùng đưa tao về nào”. Hùng chưa kịp trả lời thì mẹ Long đã lên tiếng “ không cần đâu, mẹ cho xe đến đưa còn về rồi”.

          Vừa về tới nhà Long  vươn vai “ về nhà rồi, nhà là nhất quả đất” rồi phi vào trong phòng chiến game. Mẹ Long có việc phải đi ra ngoài “ mẹ đi ra ngoài có chút việc, có gì thì gọi cho mẹ nhé”. Long chú tâm vào game nên trả lời ngắn gọn “ dạ”.

          Sau bửa cơm Nhật đưa Dương về lại phòng trọ rồi đi về, Dương vừa làm tổn thương người bạn thân nhất của mình nhưng cô nghỉ như thế là tốt cho cả hai. Dương nhìn lên đồng hồ đã 5h chiều, Dương thay đồ rửa mặt rồi nhanh chân chạy tới bệnh viện, cô vẩn không quên mua cho Long một ít đồ ăn.

          Oan gia ngỏ hẹp, vừa đến bệnh viện thì Dương lại gặp Nguyên củng vừa tới, cả hai không nói gì với nhau đi đến phòng của Long thì không thấy Long đâu hai người đứng nhìn nhau. Một bác sĩ đi vào thì bị hai cô gái hỏi ngay “ bệnh nhân phòng nay đâu rồi bác sĩ” một câu hỏi được hai cô gái nói cùng một lúc làm cho bác sĩ này thấy ngạc nhiên “ xuất viện rồi, anh chàng đó đúng là đào hoa”.

          Nhận được câu trả lời hai cô gái nhanh chân dời khỏi bệnh viên và một mục tiêu duy nhất “ nhà của Long”. Vừa đến nơi  cả hai đã thấy có nhiều người chạy ra khỏi khách sạn, mẹ của Long đang đứng ở ngoài. Dương và Nguyên chạy tới hỏi “ có chuyện gì vậy cô”. Cô Lan nói lăp bắp “ thằng Long….thằng Long đang còn trong đó”, cô Lan chỉ ngón tay về phía lầu 5 đang bốc cháy”. Dương cố trấn an Cô Lan “ anh Long không sao đâu, cô yên tâm”. Cô Lan nói ngẹn ngào hơn “ nó, nó sợ lửa lắm”. Như có sét đánh ngang tai Dương liền chạy vào trong khách sạn.

          Ngọn lửa càng ngày càng lớn khi lên được tới lầu 5 Dương giường như mất hết sức lực, ngọn lửa đang bốc lên nghi ngút Dương cất tiếng gọi Long “ anh Long, anh đang ở đâu trả lời em đi”. Không nghe thấy tiếng trả lời Dương bắt đầu cảm thấy lo lắng. Khi đi ngang qua một phòng Dương cảm giác được Long đang trong phòng này nên xông vào trong.

          Đúng như cảm nhận của mình, Dương thấy Long đang ngồi trong một góc nhà, ánh mặt toát lên một sự sợ hải cực độ. Có lẽ vụ việc trước đã ảnh hưởng rất lớn đến Long “ anh Long, mình đi thôi nào” Dương kéo tay Long đi nhưng Long lại rút lại ngồi co ro như củ “ anh làm sao thế mình đi thôi”. Dương kéo mãi không thấy thể nay chuyển được Long, cô bực tức tát cho Long một nhát “ bốp, thế nào, tỉnh lại chưa, ta đi thôi nào”.

          Long như bừng tỉnh trong cơn mê anh nhìn  Dương nhưng trong mắt anh lúc này không phải là Dương mà là Thanh Thanh, hình bóng hai người thật thật ảo ảo xen kẻ với nhau làm anh nhớ lại chuyện quá khứ.

          Ngày ấy.

          “ Anh này em lại tăng cân rồi, buồn quá anh à” giọng một người con gái trong trẻo đang nói với Long đó là Thanh Thanh, anh khẻ cười xoa đầu cô gái “ em cứ ăn thỏa thích đi, khi nào em muốn mình đẹp thật đẹp thì a sẽ giúp em”.

          Nhận được một câu trả lời ngọt ngào từ người mình yêu Thanh Thanh vô cùng vui ngã đầu vào lòng của Long “ Anh à, tại sao anh yêu em”. Long ôm Thanh Thanh  khẻ siết lại “Em à, anh yêu em không phải vì em đẹp hay tính em hiền, nếu anh yêu em vì những điều đó thì tình yêu chỉ là sự lợi dụng. Anh yêu em vì anh nghe theo tiếng nói của con tim mình mặc dù đôi lúc nó thật khờ dại và ngu ngốc”.

          Quả thật Long yêu Thanh Thanh là một điều không tưởng đối với mình, cô mập, lùn như một chiếc nấm mối di động nhưng mất cái kia thì được cái này, quy luật bù trừ không thể chối bỏ, Thanh Thanh có một khuôn mặt xinh xắn, thánh thiện như một thiên thần, giọng nói nhẹ nhàng và một tính cách hiền lành, chân thật.

          Long gặp Thanh Thanh và yêu cô lúc đang ra tay cứu một đứa con nít bị một đám du côn, nhìn ánh mắt kiên quyết của Thanh Thanh lúc ấy anh đã biết người phụ nữ là một nữa của mình. Long xông tới đánh cho bọn du côn chạy tan tác pháo. Thanh Thanh nhìn Long lúc ấy cũng đem lòng ngưỡng mộ và thầm yêu. Thế rồi chuyện tình của cả hai bắt đầu từ đó nhẹ nhàng và êm ái nhưng những bi thương của họ còn chờ cả hai rất nhiều phía trước.

          Ngày Long dẫn Thanh Thanh về gia đình đã nhận được một sự phản đối vô cùng kịch liệt của gia đình. Đơn giản vì gia đình danh gia vọng tộc họ Nguyễn không thể chấp nhận một người con gái nghèo khổ như nhà Thanh Thanh và càng không thể chấp nhận một cô gái vừa mập vừa lùn như cô, sẽ làm mất đi hình tượng của gia đình họ.

          “ Anh, em muốn mình xinh đẹp” giọng Thanh Thanh kiên quyết nói với Long. Long cười nhẹ “ em muốn xinh đẹp rồi hả, như thế phải nghe theo mọi hướng dẫn của anh nhé”. Thanh Thanh trả lời dức khoát “ Được”.

          Nói thì vô cùng dễ dàng nhưng làm được nó quả là một cực hình không thể nào tưởng tượng đối với cô. Còn nổi thống khổ nào hơn khi trước mặt mình là món ăn mình ưa thích mà không được sờ tới không trong khi đó vừa phải chạy maraton cả cây số chỉ được ăn vài cộng rau “ Anh thả em ra, em muốn ăn, em muốn ăn nó, anh đừng cản em”. Hình ảnh Thanh Thanh phi tới đĩa đồ ăn làm Long rất buồn cười, anh vừa cười vừa kéo Thanh Thanh lại “ thôi mà em, vì sự nghiệp sắc đẹp phải cố lên chứ, em hứa với anh rồi mà”.

          Cuộc tra tấn kéo dài 3 tháng của Long đã làm cho Thanh Thanh hoàn toàn lột xác, cô biến thanh một cô gái vô cùng xinh đẹp đến nổi mẹ của Long gặp lần hai phải thốt lên “ cháu đẹp quá”. Đẹp là một điều kiện cần thiết còn điều kiện đủ nữa đề Thanh Thanh đường đường chính chính bước chân vào gia đình họ Nguyễn. Nhưng với Thanh Thanh và gia đình cô điều kiện đủ này vô cùng khó khăn.

          Cho đến một ngày.

          “ Cháy, cháy rồi bà con ơi” giọng nói phát ra từ một tầng của khách sạn nhà Long, mọi người nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, dẩm đạp lên nhau để thoát thân. Long và Thanh Thanh đi ăn về thấy nhà mình đang chạy liền chạy tới hỏi quản gia “ mẹ tôi đâu rồi”. Giọng nói của quản gia già “ bà chủ hình như còn kẹt trong đó”.

          Như nghe được hung tin Long phi thẳng về phía ngồi nhà đang cháy dữ dội, Thanh Thanh thấy thế cũng lao theo Long. Cả hai nhanh chóng tìm lên đường lên phòng của mẹ Long, Long thấy mẹ nằm bất tỉnh dưới nên nhà liền cùng Thanh Thanh đở mẹ dậy. “ mẹ, mẹ có sao không, tỉnh dậy đi mẹ” giọng Long lo lắng cho mẹ biểu hiện rất rõ.

          Ngọn lửa trong căn nhà càng ngày càng bốc lên dữ dội, mọi thứ xung quanh như bị nó nuốt trọn bắt đầu đổ xập xuống, khó khăn lắm Long và Thanh Thanh mới xuống được tầng trệt ra ngoài. Tưởng trừng như mọi chuyện đã êm đẹp Long và Thanh Thanh nhìn nhau cười, nhưng khi vừa gần ra đến cửa thì một khối bê tông đổ sập xuống. Long đang dìu mẹ nên chỉ biết đứng như bất động thì Thanh Thanh đã đẩy Long và mẹ thoát khỏi vị trí đó, một cây sắt trong khối bê tông đã rạch một đường dài trên khuôn mặt của mẹ Long còn khối bê tông chính đè nên nữa người của Thanh Thanh. Cô chỉ biết thét lên “ Á á á”

          Long và mẹ được đẩy ra phía ngoài ngôi nhà thì củng là lúc ngôi nhà bắt đầu đổ sụp xuống. Long gáo thét muốn xông vào cứu Thanh Thanh người con gái mà anh yêu nhưng mọi người cản lại, anh chỉ biết nhìn vào trong tuyệt vọng. Các anh lính cứu hỏa lúc này mới đến dập tắt ngọn lửa hung tàn vừa cướp đi mạng sống người con gái anh yêu.

          Các người lính cứu hỏa đưa thi thể của Thanh Thanh ra khỏi đống đổ nát, Long không thể kìm được nước mắt, hai dòng lệ cứ thế chảy dài trên má. Nữa thân dưới của Thanh Thanh đã dập nát, rất may ngọn lửa không làm cháy đen phân trên của cô. Hai người lính đưa xác cô lên xe cứu thương chuẩn bị đưa đến nhà xác thì “ Cô ấy còn sống, cô ấy con sống”.

          Không chậm chân một bước nào Long chạy hết sức có thể đến ngay xe cứu thương, bàn tay Thanh Thanh khẻ động đậy. Chiếc xe cứu thương chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện, trên đường đi Thanh Thanh thều thào gì đó Long ghé sát tai mình vào để nghe.

          “Em…sắp…đi…rồi, anh…hảy…hứa….với….em….hảy…sống…thật …tốt nhé…Em….yêu….anh”. Giọng Thanh Thanh vừa dức chiếc xe cũng vừa đến bệnh viện nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Thanh Thanh đã đi, đi thật xa, bỏ lại tình yêu, ước mơ và một tương lai rộng mở phía trước.

          Bầu trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa rất to như than khóc cho một thiên thần vừa chết đi, trời khóc, Long khóc nhưng bây giờ nước mắt anh không còn rơi nữa mà trái tim anh như đang khóc nó co thắt lại làm anh quạnh thắt. Anh gào lên như muốn xóa tan mọi thứ.

          Xác của Thanh Thanh nhanh chóng được đưa đến nhà xác, Long nghỉ bây giờ làm sao mà báo tin cho gia đình cô ấy đây. Long bắt một chiếc xe taxi đến nhà của Thanh Thanh để thông báo tin nhưng chuyện không ngờ đến đã xảy ra.

          “ Cháu chào cô ạ” giọng Long lễ phép chào mẹ của Thanh Thanh, người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn Long “ sao cháu đến đây giờ này, nhìn cháu ta thấy không ổn lắm, có chuyện gì xảy ra với Thanh Thanh rồi sao”

          Linh cảm của một người mẹ thật phi thường, có thể cảm nhận được những thứ không cần nhìn thấy, một phép màu mà người ta thường nói là tình mẫu tử “ dạ…dạ” giọng Long ngập ngùng đã tố cáo tất cả người phụ nữ gục xuống khóc “ cô biết mà, cô biết mà, lúc nảy cô đã cảm nhận được điều gì đó rồi”. “ Làm sao, làm sao cô ăn nói với ông chủ và bà chủ đây”.

          Vừa nghe đến ông chủ và bà chủ Long sửng người “ cô nói vậy là sao, cháu không hiểu”. Người phụ nữ lau nước mắt, tiếng khóc đã giảm bớt “ cô chỉ là vú nuôi của Thanh Thanh thôi, Thanh Thanh là tiểu thư của tập đoàn công ty X của miền Trung, cô ấy không muốn dựa vào gia đình nên……” vừa dức lời người phụ nữ lại tiếp tục òa khóc.

          Sự thật quả là quá trái ngang, Long tự nghỉ thật ra mình đã hiểu Thanh Thanh được bao nhiêu, yêu cô ấy nhiều như thế nhưng ngay đến thân phận thật sự của cô mà anh còn không biết rõ. Anh bước chân nặng nề rời khỏi căn hộ cấp 4 nơi Thanh Thanh ở mà trong lòng có vô vàn câu hỏi cần được giải đáp.

          Sáng hôm sau gia đình tập đoàn công ty X của miền Trung đã có mặt tại bệnh viện. Một người đàn ông sang trọng và một người phụ nữ quý phái cầu kì bước ra từ chiếc xe ô tô Audi đắt tiền. Long nhìn họ bình thản trước sự việc một cách lạ lùng, cả hai đến nhà xác nhìn thi thể Thanh Thanh rồi nhanh chóng bước ra phòng làm thủ tục nhận xác rồi rời đi. Tính cách của hai người quả thật Long không thể tưởng tượng được hoàn toàn khác xa với Thanh Thanh mà anh biết.

          Sau sự việc với Thanh Thanh mẹ của Long thay đổi tính tình hoàn toàn, bà không còn khắc khẻ hay khinh thường người khác như xưa nữa. Nhiều lúc Long thấy mẹ sờ lên vết sẹo dài trên mặt mà nước mắt chảy xuống. Có lẽ bà ấy đã hiểu ra không nên đánh giá một con người quả vẻ bề ngoài, vẻ đẹp bên trong mới đáng giá và thiêng liêng nhất mà không có tài sản nào sánh bằng.

          Bức tranh quá khứ tua lại thật nhanh, Long quay trở lại hiện tại thấy Dương đang khoanh tay trước ngực “ tôi hỏi lần lại tỉnh lại chưa? Chúng ta đi nào”. Bất chợt Long đứng lên ôm chầm lấy Dương “ anh, anh làm cái gì thế”. “ Làm người yêu anh nhé” Long nói rất dức khoát, mặt Dương đỏ lên chống chế “ anh đang nói lung tung gì thế, mình đi khỏi đây thôi”.

          Long buông Dương ra mặt Long và Dương lúc này một đoạn rất ngắn Long ngắc lại câu nói vừa rồi “ Làm người yêu anh nhé”. Dương chưa kịp nói gì môi Long đã chạm vào môi Dương, cô tròn mắt ngạc nhiên rồi dần dần nhắm mắt lại, đôi tay trước ngực cũng buông ra vòng ra sau cô Long. Nụ hôn đầu tiên của Dương liệu cũng là nụ hôn cuối không? Cô không quan tâm nữa cô chỉ biết tận hưởng những phút giây hạnh phúc của mình. Khung cảnh hai người hôn nhau giữa một đống hổn độn đang bốc cháy khắp nơi giống thật đẹp nhưng cũng thật bi thương.

          Hai con người đang quấn lấy nhau thì “ bốp” một cục gạch nhỏ ném trúng đầu của Long, anh buông Dương ra than “ ui da”. Một người lính cứu hỏa đang đứng bên ngoài cửa sổ của phòng nói vọng vào “ hai cô cậu muốn chết ở đây hay sao mà còn đứng đó hôn nhau, nhanh lên đi thôi nào”.

          Dương nghe xong hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ, mắt cúi xuống đất bước đi ra cùng Long ra ngoài nơi anh lính cứu hỏa đang đợi. Chỉ sau 2 phút Long và Dương đã được đưa xuống mặt đất an toàn. Cô Lan vui mừng ra ôm lấy con trai sờ nắn khắp nơi hỏi han “ có sao không con, có bị thương chổ nào không” rồi lôi Long ra một xe cứu thương đậu gần đó nói với ý tá điều gì đó.

          Nhìn cảnh Long bị mẹ lôi đi Dương nhìn kẻ cười nhẹ, Long cũng quay lại cười với cô. Nguyên từ từ bước tới chổ Dương, mặt Dương trùng xuống “ cậu có thể ra ngoài kia nói chuyện với tớ một chút được chứ” Nguyên nói. Dương không nói gì chỉ khẻ gật đầu rồi bước đi theo Nguyên, Long nhìn thấy vậy nhướng người bước đến thì Dương đưa tay ra hiệu Long cứ ở đó.

          Cả hai đi ra bờ sông gần đó cách khách sạn nhà Long chỉ khoảng 20m, gió lúc này bắt đầu thổi mạnh Dương cảm thấy hơi lạnh nên khẻ rùng mình. Nguyên dừng bước quay lại nhìn Dương “ mình đã thua, thua cậu thật rồi, mình cứ nghỉ mình yêu anh Long, yêu thật sự nhưng đứng trước sự lựa chọn sự sống và cái chết tớ đã có một sự lực chọn có lợi cho mình thôi, cậu thì khác tình yêu của cậu là một sự hi sinh cho người mình yêu, chúc cậu hạnh phúc”.

          Nhưng câu nói của Nguyên là những gì cô ấy muốn nói với Dương ngay khi cô thấy Dương lao vào trong ngôi nhà đang bốc cháy, nơi mà tình yêu đích thực được thử thách. Nguyên không khóc nữa, cô đã hiểu tình yêu của mình chưa đủ lớn, phải chăng đó cũng là một sự cảm khích đối với Long vì đã giúp cô được sinh đẹp hơn. Nguyên cự ngộ nhận đó là tình yêu rồi cuối cùng đánh mất một tình bạn đã gắn bó với mình từ lâu.

          Dương cười, vẩn nụ cưới đó những lần Nguyên là Dương đi chơi cùng nhau, đùa nghịch, quậy phá “ mình mãi mãi vẩn là bạn tốt của nhau chứ Nguyên?”. Tình yêu và tình bạn hai thứ “ tình” vô cùng quan trọng với một con người nhưng một người muốn phân biệt và nhận biết được ranh giới của hai thứ “tình” này vốn dĩ trên đời này có mấy ai làm được.

          Không một lời nói nào được nói ra nữa Nguyên chạy tới ôm lấy Dương, hai người con gái ôm nhau nhìn cảnh tượng không khác gì hai đứa đồng tính làm mọi người đi ngang đều liếc nhìn. Thấy mọi người đi ngang đều liếc nhìn hai cô gái hiểu ra điều gì đó buông nhau ra, Dương lên tiêng trước “ bạn bè, mãi mãi sẽ là bạn bè, thà để bạn bè bán đứng, chứ không bao giờ bán đứng bạn bè” “ Được” Nguyên đưa ngón tay út móc vào ngón tay út của Dương đã đưa lên từ trước.

          Cả hai sải bước đi quay trở lại chổ của Long, Nguyên nhìn Long rồi quay sang nhìn Dương, tay phải Nguyên cầm lấy tay Long, tay trái Nguyên cầm lấy tay Dương rồi đặt bàn tay của hai người chồng lên nhau “ anh phải hứa với em phải chăm sóc người bạn thân nhất của em thật tử tế, anh mà làm cho cô ấy tổn thương em sẽ không tha cho anh đâu”

          Nụ cười xuất hiện trên môi của Long và Dương, Long kéo Dương vào lòng “ em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho cô nàng xấu xí và cứng đầu này suốt đời”. Vừa nghe hai chữ “ xấu xí” và “ cứng đầu” Dương nhéo vào hông Long làm anh hét lên “ Á á á á”. Cả ba người cười phá lên trong đêm tối.
Chap 4

0 Bình Luận "em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - chap 3"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP