Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - chap 2



Tên cầm đầu nằm lên người Dương, bàn tay dơ bẩn của hắn bắt đầu mơn trớn trên thân thể thể Dương, Dương không thể làm gì được hai lòng lệ cứ thế tuôn trào. Dương không kìm được cảm xúc tính cắn lưỡi tự vẩn thì “ Bốp” tên cầm đầu bị đá văng ra một bên, hàm răng của hắn đã bị rơi hết mấy chiếc, máu miệng và mũi cứ thế mà tuôn ra, hắn than khóc rất thảm thiết.





Tên giữ tay Dương nhanh chóng phải chung số phận, một cú đá ngay vào đầu làm hắn ngất xỉu ngay khi chạm đất. Thấy đồng bọn bị hạ gục nhanh chóng tên giữ chân liền thả chân Dương ra thủ thể chuẩn bị giao chiến. Dương lúc này như nữa tỉnh nữa mê chỉ hình thấy bóng dáng của một người đang đánh với một tên trong nhóm, cô định thần lại mới thấy người đàn ông vừa cứu cuộc đời mình chính là Long.





Tên cuối cùng nhanh chóng bị gục ngã trước Long, anh đi đến chổ Dương đang ngồi ngẩn ngơ “ em không sao chứ”, Long nhìn thấy Dương đang ngồi khóc nức nở trong lòng cảm thấy nổi lên cảm giác tội lổi, anh lấy chiếc áo khoác bên ngoài của mình khoác lên người của Dương “ mọi chuyện ổn cả rồi, mình về thôi”.





Long dìu Dương đi được một đoạn thì “ Phập” “ mày dám cướp con mồi của tao hả thằng khốn “ lời tên cầm đầu vừa dức con dao đã gim vào lưng Long. Tuy bị đâm nhưng Long vẩn kịp quay lại giáng cho hắn một đấm vào mặt tăng thêm độ biến dạng của khuôn mặt hắn, quá đau hắn ngất xỉu sau vài tiếng thét.





Từ vết thương máu bắt đầu ra nhiều ướt đẩm chiếc áo đang mặc, Dương vẩn như người mất hồn không biết chuyện gì chỉ khi Long gục xuống trước mặt cô mới bừng tỉnh, tiếng gọi của Dương như xé tan màn đêm “ anh Long” cô lao tới ôm Long vào lòng “ anh có sao không, tỉnh lại đi, tình lại nhìn em này, anh Long” tiếng nói hòa trung với tiếng khóc và nước mắt. Long mở mắt ra nhìn Dương chỉ khẻ cười, bàn tay Long khẻ vuốt lên mà Dương “ anh không sao, lần này anh bảo vệ được em rồi”. Lời vừa dức bàn tay Long đã dời khỏi má của Dương.





Tiếng còi cứu thương kêu inh ỏi trong đêm tối, vừa đến bệnh viện bệnh nhân nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu, người đó là Long, Dương đứng bên ngoài phòng đứng ngồi không yên, cấp cứu được 30 phút thì một y tá đi ra với vẻ vội vàng. Dương chạy theo hỏi “ anh ấy có sao không chị ?” y tá trả lời ngắn gọn nhất cho thể “ thiếu máu, cần truyển gấp”. Dương khưng lại một chút rồi lại đuổi theo y tá “ anh ấy loại máu gì vậy chị, em có thể cho được không”. Y tá nghe vậy liền dừng lại “ máu B”, Dương mừng rỡ “ em củng máu B” “ vậy cô theo tôi” cô ý tá dục Dương chạy theo.





Dương được đưa vào phòng cấp cứu của Long, các bác sĩ đang rất tập trung vào công việc của mình, cô nằm đối diện với Long, nhìn Long mà nước mắt cô lại rơi, những hình ảnh của quá khứ bổng quay trở về, từ những lúc gặp nhau đến những lúc cải nhau rồi đến lúc Long cứu cô. Máu của cô được truyền trực tiếp qua người Long, cô cứ nhìn Long đến khi ngất đi lúc nào không biết.





Khi Dương tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trên giường, như chợt nhớ chuyện hôm qua cô lao ngay ra khỏi phòng chạy tới phòng cấp cứu thì đèn cấp cứu đã tắt, cô chạy đến một y tá gần đó hỏi “ chị ơi cho em hỏi người thanh niên hôm qua cấp cứu ra sao rồi ạ?”. Câu trả lời của cô y tá như vết dao đâm vào tim của Dương “ chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng……” Dương ngất xỉu khi nghe chị y tá trả lời. Chị y tá lay Dương dậy “ này em, tỉnh lại đi, em hỏi bệnh nhân nào?”. Dương vẩn không nhúc nhích gì chị ý tá liền gọi mọi người đến đưa Dương vào nằm nghỉ chờ Dương tỉnh lại.





Một lần nữa Dương tỉnh dậy lại thấy mình nằm trên giường bệnh chỉ khác lần này cô không còn muốn ngồi dậy nữa, hai dòng lệ lại tiếp tục chạy xuống, cô tự nói chuyện với mình “ anh Long, tại sao chứ, tại sao lại như vậy, em chưa kịp nói cảm ơn anh mà, tại sao anh lại chết chứ”.





Dương chợt thấy tim mình như co thắt lại miệng run run “Anh từng nói với em mỗi người có con đường riêng của mình hà khắc chi phải đi theo con đường người khác đã chọn nhưng anh biết không, em chỉ muốn đi cùng anh trên con đường ấy dù là một đoạn ngắn thôi, em yêu anh”. Dương cũng tự hỏi bản thân mình có phải cô đã yêu Long rồi hay không nhưng chính lúc này đây cô cần anh hơn bao giờ hết.





Khi Dương bước ra khỏi phòng bệnh đồng hồ đã điểm 8h sáng, cô thở dài, tiếng thở chất chứa sự nặng nề trong đó. Do phòng Dương nằm gần phòng hồi sức sau cấp cứu nên khi cô đi ngang qua phòng số 2 cô thoáng thấy một dáng người thanh niên ngồi đọc cái gì đó, cô đi qua được khoảng được 1m thì chợt khựng lại như chợt nhìn thấy điều không tưởng. Dương đi giật lùi về phía phòng số 2 nhìn vào người thanh niên nay, giáng vẻ đang cầm đọc cuốn sách dầy cộm thật tao nhã, ánh nắng bên ngoài len qua tấm rèm cửa chiếu vào khuôn mặt làm nó cứ lung linh huyền ảo.





Dương nhìn chằm chằm vào người thanh niên này, đúng là Long, người mà cô vừa khóc thương đây mà, cô tưởng mình đang gặp ma nên đi vào từ từ tiến lại gần Long. Long nhìn thấy Dương liền ngước lên nhìn “ cô nhìn cái gì thế”. Dương dùng tay beo vào má Long làm Long hét toáng “ cô làm cái gì thế này, không biết đau à”.





Dương lúc này mới cảm nhận được Long đang tồn tại, mắt Dương ủng nước như muốn trực tràn tuôn ra, cô lao tới ôm Long thất chặt “ anh còn sống, anh còn sống thật rồi, em tưởng anh………..” cú ôm của Dương vô tình chạm vào vết thương của Long, Long tính hét lên nhưng khi anh nghe Dương nói “ em tưởng em mất anh rồi chứ, đừng rời xa em nhé” cuốn sách trên tay Long rời xuống đất, anh khẻ siết Dương vào lòng mình.





Chợt Dương nhận ra mình vừa nói ra điều ngu ngốc nhất nên liền bật dậy thoát khỏi vòng tay của Long, khuôn mặt của Dương lúc này nhìn thật khó coi, hai má ửng đỏ lúng tung, hai tay thì xua xua “ xin lỗi anh, lúc nãy tôi nhầm, anh hảy quên nhưng gì tôi vừa nói đi nhé” vừa nói xong Dương chạy ngay ra khỏi phòng nói vọng lại “ tôi đi mua cái gì đó cho anh ăn”.





Dương đi ra căn tin của bệnh viên mua cho Long một ít cháo thịt nhưng chợt nhớ rằng hôm qua đã bị bọn lưu manh lấy hết tiền và điện thoại. Đang không biết phải nói sao với người thu ngân, một giọng nói cất lên “ để cô trả cho”.





Dương quay lại thì đó là mẹ của Long, cô Lan. Cô Lan vừa đưa tiền cho thu ngân vửa hỏi “ Long đang nằm ở phòng nào thế cháu” giọng nói điềm tỉnh, dức khoát của cô Lan làm Dương thấy hơi lo lắng “ cháu xin lỗi cô, tất cả là do cháu cả”.





Cô Lan vẩn hỏi lại “ nó đang ở đâu rồi” giọng nói lần này chất chứa bên trong sự lo lắng và giận giữ, chắc co lẽ cô Lan đang rất lo lắng cho Long, điều đó cũng rất dễ hiểu vì Long là con trai độc nhất của nhà họ Nguyễn mà người sẽ kế thừa gia tài và cơ nghiệp mà, sự giận dữ chắc hẳn là giành cho Dương rồi vì cô đã làm cho viên ngọc yêu quý của họ bị như thế này.





Dương dẫn cô Lan đến phòng hồi sức số 2 gặp Long, nhìn thấy Dương đi cùng mẹ mình anh đưa đôi mắt dò xét vào Dương nhìn cô khép lép phía sau mẹ anh, anh phần nào hiểu được những gì vửa xảy ra. Cô Lan nói Dương “ cô cần nói chuyện riêng với Long, cháu có thể tránh đi một chút được không?”. Dương giật mình khi nghe như vậy chỉ biết “ Dạ, cháu xin phép” rồi đi ra ngoài.





Dương đi lang thang ngoài bệnh viện, cô thấy nơi đây thật ngột ngạt, chổ thì phát ra những âm thanh đau đớn của người bệnh, chổ thì thấy những ánh mắt lo lắng của những người thân, nơi thì những tiếng khóc của những đứa trè sơ sinh văng văng. Bệnh viên đúng là nơi hội tụ thiên thần và ác quỷ nơi đây.





Khi quay trờ lại phòng Long, cuộc trò chuyện giữa Long và mẹ đã kết thúc, cô Lan đi ra “ cháu đi theo cô, cô có chuyện muốn nói với cháu”. Dương ngoan ngoãn đi theo cô Lan ra ngoài, cả hai ngồi dưới một gốc cây đa lớn nhât của bệnh viện, tán cây rộng lớn che mát cả một góc sân của công viên. Cả hai đều im lặng đến khi cô Lan cất tiếng nói phá tan bầu không khí đang rất ngột ngạt “ hôm qua cháu không sao chứ” sự quan tâm bất ngờ của cô Lan làm Dương hơi lúng túng “ dạ, dạ, cháu không sao cả, tât cả là nhờ anh Long cả ạ”





Cô Lan quay sang Dương nở một nụ cười hiền diệu. Nụ cưới ấy làm Dương nhớ đến nụ cười của mẹ cô ở quê nhà, thật ấm áp “ từ ngày đó cô chưa bao giờ thấy Long nó quan tâm một cô gái như thế này, chắc có lẽ nó thích cháu rồi đấy”





Câu nói đó làm Dương thẹn thùng, hai má đỏ hồng nhìn rất giống hai trái cà chua chín mọng không nói được lời nào hai tay đan vào nhau nhưng câu nói tiếp theo của cô Lan làm cho Dương phải suy nghỉ “ cháu có thể đảm bảo với cô sẽ mãi yêu thương nó chứ, ta biết trong tim nó vẫn chưa quên được hình bóng của Thanh Thanh nhưng ta hi vọng cháu có thể…….”





Dương suy nghỉ rồi quay sang cô Lan, lấy hết dũng khí trả lời “ cháu không dám chắc sẽ làm anh Long quên đi hình bóng của chị Thanh Thanh vì đó là một kí ức đẹp của anh ấy nhưng cháu có thể hứa sẽ bên anh ấy không rời xa”. Cô Lan nhìn ánh mắt long lanh đầy quyết tâm của Dương liền nở một nụ cười mãn nguyện.





Dương và cô Lan quay trở lại phòng của Long thì thấy có hai chiến sĩ công an mặc cảnh phục đang nói chuyện với Long. Thấy Dương và mẹ quay lại Long chỉ tay về phía Dương nói gì đó với chiến sĩ công an. Một người đi đến chào cô Lan và Dương rồi dò hỏi về chuyện xảy ra hôm qua. Dương được đưa sang một phòng khác lấy lời khai về vụ việc, nhìn sang phía Long thì củng tương tự mình. Sau khi làm việc xong cả hai chào Dương và Long đi về và hẹn ngày hôm sau đến trụ sở để nhận lại tài sản. Các đối tượng hôm qua đều đã bị bắt.





Hai chiến sĩ đi được một lúc thì cô Lan cũng về do khách sản xảy ra sự cố, trước khi về cô Lan đưa cho Dương một ít tiền “cháu cầm lấy mua gì thì mua, đã hứa với cô thì phải làm tròn nghĩa vụ đấy nhé” may mà cô Lan nói nhỏ nên Long không nghe thấy nếu không chắc cô độn thổ mà trốn rồi.





Lúc này trong phòng chỉ còn có Long và Dương, Long vẩn cầm cuốn sách chăm chú đọc, Dương củng không biết nói gì chỉ ngồi im nhìn Long “ nhìn tôi giống quái vật lắm sao mà cô nhìn ghê vậy” Long nói làm Dương giật mình “ không, không có, à…à….không phải”.





Long đặt cuốn sách xuống giường nhìn thái độ lúng túng của Dương trông thật buồn cười “ hôm nay cô sao thế, bị ma nhập à, cô về đi, tôi tự lo được, người cô đang bốc mùi lên kìa”. Dương lúc này chợt nhớ rằng từ hôm qua tới giờ cô chưa tắm, cơ thể quả thật có hơi bốc mùi “ anh có cần nói như thế không”.





Không thèm quan tâm tới lời nói của Dương, Long dùng tay xua xua “ về đi, về đi, khi quay lại mua cho tôi cái gì đó ăn là được”. Dương không còn cách nào khác đành đi về.





Khi quay về phòng Dương phi ngay vào trong nhà tắm, kì cọ thật sạch không để lại dấu vết gì của ngày hôm qua,cô muốn trút bỏ cái mùi của bọn khốn khiếp đó. Bước ra khỏi nhà tắm cô cảm thấy như mình sống lại lần nữa, cảm giác sảng khoái đến không ngờ. Nhìn đồng hồ lúc này đã điểm 11h, cô nhanh chóng thay quần áo chạy đến bệnh viện, cô không quên mua cho Long một ít cháo.





Vừa bước vào phòng Dương đã thấy Nguyên đã đến từ lúc nào, cô chợt nhớ rằng Nguyên rất yêu Long, bây giờ cô yêu Long liệu tình bạn giữa hai người sẽ còn như xưa hay không?





Nguyên nhìn thấy Dương đang cầm đồ ăn mang vào cho Long trong lòng dấy lên lòng ghen tuông mặc dù chưa biết mối quan hệ giữa Long và Dương như thế nào, phải chăng khi yêu con người ta thường trở lên mù quáng hay là làm tăng thêm sự nhạy bén trong suy đoán.





Dương chậm dãi bước vào phòng chào Nguyên và Long “ chào Nguyên, bạn đến khi nào thế” cái cách nói chuyện khách sáo đó của Dương càng làm tăng sự nghi ngờ của Nguyên vì trước đây Dương và Nguyên nói chuyện không như thế.





Không khí trong phòng co vẻ đang rất căng thẳng, Long nhìn một người như con hổ đang muốn xông tới xé xác con mối còn một người như một con thỏ đang sẳn sàng chấp nhận cái chết “ cô này làm gì thế, có cần nhìn nhau như thế không, còn cô kia đồ ăn của tôi đâu đưa đây tôi đang đói đây”.





Nguyên không nói gì đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng, Dương thấy vậy đưa bịch cháo chó Long rồi nhanh chân đuổi theo Nguyên. Vừa bắt kịp Nguyên, Dương đã lãnh trọn một cái tát vào mặt “ Chát” “ mày nói đi, mày yêu anh Long phải không”. Dương không biết nói gì hơn chỉ biết im lặng “ trước đây mày nói với tao như thế nào, mày nhớ không, mày nhớ không”.





Tiếng nói và tiếng khóc của Nguyên làm ảnh hưởng tới trật tự bệnh viên nên nhanh chóng các bảo vệ đã có mặt “hai cô làm gì thế, đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ, xin các cô giữ trật tự giúp”. Được hai bao vệ nhắc nhở Nguyên và Dương dẫn nhau ra ngoài nói chuyện.





Nguyên ra ngồi đúng vào chiếc ghế mà lúc sáng Dương đã hùng hổ hứa với cô Lan sẽ bên Long và chăm sóc cho Long suốt đời. Dương ngồi kế bên Nguyên không nói gì chỉ chờ Nguyên nói gì đó. 5 phút trôi qua vẩn không thấy Nguyên nói gì Dương cất tiếng nói “ mình xin lỗi” như chỉ chờ có thế, một câu nói đã khẳng định tất cả những suy đoán và hoài nghi của Nguyên.





Dưới tán cây đa rộng lớn che mát cho một góc sân nhưng không thể làm mát được sức nóng trong người Nguyên “ mày…..mày…mày biết tao yêu anh Long như thế nào mà, tại sao mày lại như thế” Nguyên cầm cổ áo của Dương xiết mạnh như muốn bóp chết Dương ngay tức khắc.





Mọi việc đến với Dương quá nhanh làm cho cô không biết phải trả lời Nguyên như thế nào, sự thật cô chưa từng nghỉ đến việc sẽ yêu Long, chỉ khi anh mắt của Long , nụ cười của Long trước lúc ngất đi đã làm cho Dương thay đổi suy nghỉ đó. Một lần nữa cô chỉ biết nói “ mình xin lỗi”





Thấy Dương không thể cho mình câu trả lời thỏa đáng Nguyên càng hung hăng hơn, dùng tay túm tóc, cào xé Dương. Dương không phản kháng gì chì ngồi chịu trận, cuộc cấu xé chỉ dừng lại khi một lần nữa hai người bảo vệ đến can ngăn. Nguyên trước khi bỏ về còn quay lại nói “ mày hảy đợi đấy, mày sẽ phải trả giá cho việc này”





Phải chăng tình yêu có một ma lực làm cho con người thay đổi từ bạn thành thù nhanh như thế sao? Tình bạn mấy năm đại học, chia sẽ nhau từng chút một đỗ vỡ như thế sao? Để có được tình yêu liệu Dương có chấp nhận đánh đổi tình bạn mình đang có hay không? Trong đầu Dương lúc này hiện lên vô số những câu hỏi cần có lời giải đáp thỏa đáng. Một lần nữa nước mắt cô lại rơi xuống nhưng lần này chất chứa bên trong sự chua chát, nước mắt thấm vào khóe môi ngoài vị mặn còn một vị đăng đắng khác thường.

0 Bình Luận "em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé - chap 2"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP