Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi (Phần 21)




Không nói quá tí nào với danh hiệu sinh viên hạng A tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng của Đức. Định thật sự khiến cả công ty ngỡ ngàng vì những gì anh đã đạt được.





Sau ba tháng tiến hành công việc. VNP đã xuất hiện đầy trên các trang báo với các tiêu đề nóng. " Sự lột xác ngoạn mục của Doanh Nghiệp Việt ", " Tài Năng trẻ và cơ hội thăng tiến tại VNP" ,... VNP vốn dĩ đã là một doanh nghiệp lớn mạnh và có tiếng tăm nhưng hình ảnh của một công ty lớn chưa được chú trọng đúng tầm. Một hình ảnh quá cũ kỹ so với thời đại này nên đầu tư hình ảnh sẽ là một cầu nối quan trọng giữa Doanh nghiệp và khách hàng, giữa Doanh nghiệp và đối tác. Định đã nắm bắt được điều đó và cụ thể hóa nó bằng một kế hoạch hay. Thành công anh đạt được là điều không ai có thể phủ nhận.





- Đây là buổi dạ hội mừng thành công của VNP trong thời gian qua. Qua đây Hội đồng quản trị đề nghị khen thưởng cho hai nhân vật có tầm quan trọng đặc biệt trong dự án lần này. Anh Trần Quốc Định và cô Trịnh Thúy Hằng! Ông Thành bố của Hoàng Nam tuyên bố dõng dạc.





Tiếng vỗ tay ầm ĩ, Định khoát tay Hằng tiến về khán đài. Oanh đứng bên dưới không giấu được niềm vui của mình qua ánh mắt và nụ cười.


- Anh thấy chồng tui đẳng cấp chưa kìa. Oanh thì thầm vào tai Trần Huy.


Cốc... Huy cốc cô một cái rõ đau.


Oanh nhăn nhó: Đùa một tí thôi làm gì khó chịu thế hả?


- Ai nói với cô là tôi khó chịu chứ?


- Vậy sao anh cốc đầu tui? Oanh vênh mặt lên nhìn Huy chầm chầm.


- Thì chưa cưới còn chưa biết là chồng ai đâu nhé. Dạo này tôi thấy " Chồng" cô thân mật với Siêu mẫu của công ty chúng ta lắm. Có tin lá cải rồi đấy.





Oanh tức giận thật sự, cô không ngồi bên Trần Huy nữa, cô đứng lên , hầm hầm rời khỏi bàn.











Ầm...


A... Cái cô này, đi đứng kiểu gì đấy? Một người thanh niên "bụi bặm" khá lạ, hình như cô chưa gặp bao giờ.





Oanh hoảng hốt ngước nhìn: - Xin lỗi, xin lỗi. Tại tôi sơ ý. Anh không sao chứ?





Á xì, lần này thì không sao. Lầu sau thì chú ý đừng có cuối mặt xuống đất mà đi như vậy nữa. Vừa nói anh ta vừa béo má cô một cái rồi đi thằng.





Cô ra ngoài đi dạo. Không phải là Trần Huy khiến cô bức xúc, nhưng do tâm trạng bất ổn bấy lâu khiến cô mệt mỏi như vậy.





Hoàng Nam ngồi bàn kế bên thấy vụ lộn xộn bèn quay sang Trần Huy.


- Có chuyện gì với Thục Oanh vậy?


- Em cũng không hiểu nữa. Đang yên ổn bỗng cô ấy đùng đùng nổi giận với em rồi bỏ đi như vậy.


- Tôi đi ra ngoài, có việc gì cậu alo cho tôi ngay nhé.


- Dạ vâng.





Hoàng Nam đi ra dạo một lượt để tìm Oanh và anh giả vờ như vô tình chạm mặt để Oanh không nghi ngờ.





- Mọi người đang ở trong đại sảnh, sao cô ra ngoài?


- Thì anh cũng vậy? Sao hỏi tôi?


- Tại trong đó ngột ngạt quá, tôi muốn đi đổi gió.


- Tôi cũng vậy.


- Cà phê hay nước gì không? Ghé qua căn tin đi. Tôi mời cô.


Oanh cười: Sếp nói đấy nhé, tôi không khách sáo đâu.





Làm việc với nhau khá lâu nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô và Hoàng Nam mời nhau ra căn tin ngồi uống nước nói chuyện như vậy.





- Cô vào công ty cũng hơn 2 năm rồi đó nhỉ?


- Hai năm 1 tháng.


- Trí nhớ của cô không tệ lắm.


- Vậy nên anh đừng dở trò xấu xa với tôi không thì có chết tôi cũng về tìm anh đó.


Hoàng Nam im lặng.


Anh sợ rồi chứ gì? Vậy thôi không nói chuyện nữa. Chúng ta vào trong đi.





Cô vội vàng đứng dậy và vấp ngã.





- Oanh, cô không sao chứ? Sao không cẩn thận tí nào vậy?


Cô cười. -Còn đi được mà anh yên tâm.





Nam đang đỡ cô đứng lên cũng là lúc Định xuất hiện. Oanh bối rối gỡ tay Nam ra khỏi người mình. - Giám đốc vào trước đi. Tôi có anh Định rồi.


Chưa nói dứt lời cái chân đau khiến cô khuỵu xuống. Nam kịp thời đỡ lấy, bất giác, anh ôm siết lấy cô. Một cái ôm thật chặt bỏ qua mọi ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh kể cả Định. Không có một suy nghĩ nào trong đầu anh ngoài ý nghĩ phải bảo vệ người con gái này, người con gái đã chiếm trọn trái tim anh.











Định phẫn nộ: - Giao cô ấy cho tôi. Anh vào trong trước đi.





Nam im lặng buông tay ra và đi vào. Chỉ còn Oanh đứng đấy, nhìn Định bối rối: Anh... anh... Khi nãy... là vì....


Định lấy ngón tay đặt khẽ lên môi Oanh: Em không cần nói gì đâu. Là anh không tốt. Chân em thế nào? Đau lắm không?





Nam vào buổi tiệc và ngồi bên cạnh Trần Huy.


- Đi lâu vậy anh? Cũng may, nãy giờ không có chuyện gì. Nhưng đến tiệc khiêu vũ rồi đấy, anh chọn bạn nhảy đi.


- Cậu lo cho mình trước đi.


Nhung chen vào: Giám đốc yên tâm, anh Huy có em lo rồi.


Huy cười: Anh thấy chưa? Còn mỗi anh là bơ vơ thôi đó.





Định cũng dìu Oanh tiến vào.





- Oanh, cô sao thế? Huy ngạc nhiên.


Có tiếng vọng từ phía sau: Thì tại bất cẩn nữa rồi chứ gì?


Mọi người đổ dồn ánh mắt về người con trai vừa lên tiếng.


- Em quen người đó à? Định hỏi.


- Đâu có, khi nãy em sơ ý đụng phải hắn ta nên hắn ta ghét em đấy!





Biết cô thân thiết với Trần Huy nên Định gửi gắm Oanh cho anh vì hôm nay Định là nhân vật then chốt nên anh còn nhiều việc khác để lo không thể rời khỏi vị trí quá lâu.


- Em ngồi nghĩ ngơi nhé!


Oanh gật đầu.


Ba mươi phút sau. Căn phòng được lột xác với ánh đèn mờ ảo cùng những làn khói hệt sương mù trên đỉnh Langbiang.


Tiếp theo đó....Bức rèm sân khấu được mở ra. Nhân vật nữa chính là Thúy Hằng trong bộ trang phục công nương Châu âu cổ điển quý phái. Và người con trai trong trang phục công tước đi bên cạnh không ai khác chính là Định. Bao cặp mắt như dán chặt về phía sân khấu. Sự đầu tư công phu, mới lạ khiến ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Bên cạnh đó cũng không ít lời khen:


- Đúng là trai tài gái sắc.








Tiếng nhạc vang lên. Điệu tango nhanh và mạnh mẽ mà hầu hết ai cũng am hiểu nên mọi người bắt đầu rủ nhau lên sân khấu để hòa cùng điệu nhạc. Oanh thì ngồi bên dưới mải miết nhìn Định điêu luyện qua từng bước nhảy, cô cũng bắt gặp được ánh mắt đầy tình ý của Hằng dành cho anh nhưng cô không hề để tâm. Cô tin Định và cô cũng tin Hằng. Vì thời gian gần đây Hằng rất thân thiết với cô, Định và cả gia đình của hai người.





Mải miết nhìn về phía sân khấu, cô không biết rằng ở một vài bàn kế bên cô có người đang chăm chú nhìn cô.





Điệu tango vừa dứt, âm nhạc lại vang lên. Lần này là một bản Walt dịu nhẹ. Mọi người tìm đôi cho mình rồi bắt đầu khiêu vũ. Thức ăn ngon, âm nhạc uyển chuyển đúng là một không gian lý tưởng để thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Mọi người đều say sưa theo điệu nhạc chỉ có cô là ngồi thần người ra mà nhìn ngắm.





- Cô gì ơi, nhảy cùng tôi được chứ?


Bàn tay của Hoàng được chìa ra và chờ đợi. Oanh chưa biết xử lý tình huống như thế nào thì Hoàng đã nắm lấy tay kéo cô lên sàn nhảy. Điệu nhạc du dương, uyển chuyển, cô lắc lư người và hòa mình trong vũ điệu. Làn váy trắng cuộc tròn theo từng cú xoay người. Hoàng thật sự ngỡ ngàng vì không biết rằng cô gái bất cẩn kia lại nhảy đẹp đến thế. Anh ghé vào tai Oanh.





- Em nhìn vậy nhưng cũng thật là quyến rũ và thú vị đấy!





Oanh buông ta người con trai lạ. Và bực bội toan bước xuống.





Bỗng... Hoàng Nam xuất hiện. Anh nắm vội lấy tay cô, xoay vòng lại xoay vòng. Những bước nhảy quá hoàn hảo như thôi miên mọi người xung quanh. Nhân vật chính lộng lẫy không còn được thu hút sự chú ý mà chính Oanh và Hoàng Nam lại tạo một sức hút cho buổi nhạc. Tiếng vỗ tay và lời tán thưởng không ngớt. Ông Thành khá thích thú khi nhìn cảnh tượng này vì từ lâu lắm rồi ông không thấy ánh mắt đầy si mê của đứa con trai mình. Định khá bất ngờ, Hằng cười khẩy trong tức tối, còn Hoàng thì cay cú rời khỏi sân khấu và mất hẳn khỏi căn phòng đầy tiếng nhạc.
 Đọc tiếp Chương 22

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP