Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi (Phần 20)



Lại một ngày làm việc trôi qua… Nam mệt mỏi mở máy tính check mail và xem tin nhắn từ Yahoo của mình.

Tin nhắn của Oanh, một tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến anh run rẩy.

- Chẳng nhẽ cô ấy đã biết được điều gì rồi?– Anh bối rối.



Nhưng rồi anh tự trấn an bằng suy nghĩ: - Chắc là không sao đâu! Làm gì mà Oanh biết được kia chứ? Không thể nào!



Điện thoại của Trần Huy đến rất đúng lúc.



- Bar không ông anh? Em đang đi với nhóm bạn!

- Không! Nam mệt mỏi

- Vậy thôi! Hẹn mai gặp anh ở công ty.

- Khoan, tôi hỏi cậu chuyện này.

- Có chuyện gì vậy anh?

- Cậu…. cậu có nói gì với …

Nam ngập ngừng không dám hỏi hết câu, vì anh sợ câu trả lời anh sẽ nhận được.

- Với ai? Sao anh không nói tiếp?

Hít một hơi thật dài Hoàng Nam can đảm hỏi lại:- Oanh! Cậu không có nói gì với cô ấy chứ?

Huy cười phá lên: - Gan em đâu có to, anh yên tâm. Thôi em đi, mai nói chuyện tiếp nhé “anh zai”.



Huy gát máy. Nam tần ngần trước khung chát chưa biết phải trả lời Oanh như thế nào thì tin nhắn đến.

- Buzz! Hôm nay online sớm vậy anh?

- Ừ hôm nay chẳng có chuyện gì làm nên anh lên mạng xem tin tức.

- Hay là chúng ta gặp nhau cà phê đi. Em nhớ là chúng ta cùng sống chung một thành phố đấy! A! Mà đừng nói là anh dọn đi nơi khác mà không thông báo gì hết nha.

Icon mặt cười được anh gửi cho cô kèm với một lời nhắn: Vẫn ở đây, chung một thành phố với em! Em chắc chắn muốn gặp anh chứ?

Hehe là tin nhắn cô gửi cho anh ngay sau đó!

Câu trả lời này là như thế nào đây?

- Em sẽ gặp anh, nhưng không phải là hôm nay. Lát nữa em và anh Định đi mua sắm. Em trêu anh tí mà.

- Cái cô này, hôm nay dám trêu anh nữa cơ đấy!

- À mà anh nè! Anh thấy thú vị không? Tên anh giống hệt với tên giám đốc của em- Hoàng Nam. Hehe. Mong là anh không giống anh ta!

- Em có ác cảm với người đó à?

Lốc cốc trên bàn phím, cô trả lời: Hichic. Giám đốc độc thân, đẹp trai mà em không thể cảm tình với anh ta được. Em cứ thấy sao sao ấy!

Thôi, em chuẩn bị đi mua sắm. Nói chuyện với anh sau.






Có hai cái máy tính được Turn Off một lượt. Nhưng một người nằm dài trên giường và một người là sắp sửa được đi hóng mát. Một người buồn còn một người hạnh phúc.

- Anh à! Mình đi ăn cái gì đi, em đói quá à! – Oanh nũng nịu

- Được rồi, đi ăn hủ tiếu Nam Vang đi anh, lâu lắm rồi em chưa ăn món này.

Đôi tình nhân dắt nhau vào quán Hủ tiếu nằm ở một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm.



Cô ơi, cho một suất hai người. – Nam bất ngờ khi chạm trán với Hằng.

Anh đến đây cùng với ai? Oanh à? Bạn ấy ở đâu rồi. Em đến với mấy người thân trong gia đình. Họ ở bàn kia kìa.

Nói xong một hồi Hằng chào Định rồi bước vội. Mà cũng chẳng cho Định kịp nói lời nào. Anh choáng vì hành động lạ lùng của người con gái đó.



- Anh làm gì mà lâu vậy?

- À… à, anh đi gọi thêm đồ uống cho em thì gặp Hằng, bạn em đấy! Cô này cũng thú vị thật. Anh cười.

- Sao anh không gọi Hằng đến ăn chung với hai đứa cho vui?

- Cô ấy đi với gia đình. Thôi, em ăn đi rồi về nghĩ ngơi sớm. Mai đi làm nữa đấy.



Vài tuần sau;

- Đây là Top 3 người mẫu được lựa chọn. Anh duyệt lại rồi gửi cho Giám đốc Nam.

- Được rồi! Cậu ra ngoài đi.

Trần Huy vừa đi vừa suy nghĩ.

Bụp...

Á... Trần Huy hét lên trong khi nhân viên quầy lễ tân đang khúc khích cười.

- Cười cái gì? Trần Huy nhăn nhó quay lại phía sau để tìm hung thủ đã cốc đầu anh.

Oanh đứng đó, vênh váo.

- Ái chà! Thì ra là em à, anh sẽ tính sổ đấy!

- Mắt nào của anh nhìn thấy vậy? Hứ, đáng ghét.

Hai người làm gì lộn xộn đấy?

Cái giọng trầm trầm đầy uy lực từ đằng xa vang lên Oanh và Huy rón rén quay đầu lại: Dạ... Bọn em chỉ ghẹo nhau một tí thôi.

Vào phòng đi tôi có chuyện muốn nói với hai người.




Không khí khá căng thẳng và ngột ngạt. Không biết do định kiến của cô về Nam hay sao mà mỗi khi gặp anh cô đều có một cảm giác rất lạ.

- Cuộc tuyển chọn người mẫu lần này hai người có ý kiến gì không?

- Dạ cũng hay mà anh. Trần Huy lên tiếng.

- Còn cô? Hoàng Nam nhìn về phía mình khiến Oanh bối rối. Đấy là ý kiến của hội đồng quản trị đề xuất và Định là người trực tiếp chịu trách nhiệm cô không nên chê bai, nhưng thật sự cô không đánh giá cao đề xuất đấy vì làm mới hình ảnh của công ty không chỉ người mẫu quảng cáo là đủ.

Oanh lên tiếng trả lời:

- Tôi thấy chúng ta nên tin tưởng giám đốc Định. Anh ấy sẽ cho chúng ta đáp án.

Hoàng Nam trầm ngâm: Thay đổi cũng tốt nhưng dính líu tới mấy cô người mẫu thì sẽ có scandal, người mẫu đã có tên tuổi như Thanh Hằng nếu được chọn thì sẽ hoàn toàn yên tâm vì cô ấy không có bất kì một scandal nào cả. Nhưng với một khuôn mặt mới thì hình ảnh công ty sẽ nằm trong tình trạng 50/50. Và... Tôi không muốn mạo hiểm.

Sau một vài giây chần chừ Hoàng Nam đã nói ra điều mấu chốt trong suy nghĩ của mình. Trần Huy và Oanh đều lấy làm ngạc nhiên.

- Nhưng đã đến giai đoạn kết thúc rồi sao anh lại muốn nói tới vấn đề này? Oanh hỏi.

- Sỡ dĩ như vậy vì Tôi muốn hai người làm một kế hoạch dự phòng cho tình trạng xấu nhất. Đương nhiên việc này sẽ không thông qua Định. Hai người hiểu chứ? Tôi đã nói xong rồi, hai người có thể về phòng!

Huy và Oanh lặng lẽ bước mà chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.

- Này anh, khi nãy anh suy nghĩ gì mà em theo sau kí đầu mà anh chẳng biết luôn vậy? Thì suy nghĩ cái vụ người mẫu đó.

- Có gì mà phải suy nghĩ chứ?

- Nghĩ xem ai trong ba người con gái kia được chọn.

- Thế cô nào lọt vào mắt xanh của anh?

- Thúy Hằng. Em xem thông tin cô ta chưa?

- Em còn hiểu rõ nữa cơ đấy. Nhưng thôi, làm việc, chúng ta nói chuyện sau.

Họ bắt đầu làm việc cũng là lúc Định cầm trên tay ba bộ hồ sơ xem lại một lượt. Dường như đã có sự lựa chọn cuối cùng. Thúy Hằng có đầy đủ những yêu cầu anh đặt ra cho kỳ tiếp thị hình ảnh công công ty lần này.






Thành phố lát đát mưa, cơn mưa muộn đúng giờ tan tầm khiến giao thông ùn ứ.

- Anh ơi, chúng ta ghé quán ăn cơm tấm đi. Một hồi đường thoáng hơn chúng ta hẵng về.

Ừ cũng được.

Hai mươi phút sau, bữa ăn tối của họ đã xong nhưng đường vẫn còn đông đúc và cơn mưa chưa kịp ngớt. Cô và Định đành ngồi nán lại thêm một vài phút để xem xét tình hình giao thông.

- Cún, anh cho em xem cái này, chắc em khá bất ngờ đấy!

- Cái gì mà bí mật thế chứ?

Bí mật được anh mang ra là những bức hình của Hằng. Có một chút khó chịu vì dẫu sao Hằng từng là người ăn cắp bản quyền của Oanh khiến cô bị thôi việc. Nhưng cô cũng khá hài lòng vì Định đã chọn một khuôn mặt khá hay cho dự án lần này.

Cô cười: Sao lại bất ngờ? Là Hằng thì có sao đâu?

- Chứ không phải hai đứa em khá thân với nhau à? Định ngơ ngác.

- Uhm, thì đúng rồi, nhưng em cứ nghĩ anh nói chuyện gì đó của hai đứa mình cơ.

Định chớm người sang phía cô rồi béo hai má cô: Chuyện hai đứa mình sẽ nói cho em nghe cả đời luôn.

Oanh cười khúc khích rồi chuyển sang nhăn nhó khi anh nhỡ tay làm cô đau.

- Cái anh này, muốn nhéo đau chết em luôn à?

Anh nắm vội lấy tay cô năn nỉ, anh nói thật to như muốn mọi người trong quán đều nghe thấy. Cô ngượng ngùng nên đành bỏ qua. Anh luôn biết cách để chiến thắng cô như vậy.

Ngày hôm sau khi hai người đến công ty thì đã thấy Hằng đứng trước cổng.

Ủa, sao cậu đứng đây? Oanh hỏi

Tớ được anh Định mời đến mà? Phải không anh? Cô tinh nghịch liếc mắt về phía Định.

Định cười đùa nhìn Oanh và gật đầu: Ừ, người quan trọng mà, phải anh mời mới xuất hiện đấy Oanh à!

Hằng thêm vào: Cậu thấy chưa? Cẩn thận nha, có ngày mình quan trọng hơn cả cậu luôn đấy.

Hằng cười đắt thắng trong khi Oanh cảm thấy có một cảm giác rất lạ. Hình như cô đang ghen và cũng có thể cô đang lo lắng.

- Hôm nay mọi người đến sớm và đông đủ quá nha. Trần Huy lên tiếng. Và đi cùng Trần Huy là Hoàng Nam.

- Chào mọi người buổi sáng. Giám đốc Mar và người mẫu Thúy Hằng vào phòng làm việc của tôi ngay nhé. Còn Oanh và Huy thì hãy gấp rút lên kế hoạch cho dự án của hai người.

Oanh thở dài thì thầm với Huy: Một tuần không thể thở lại đến nữa rồi đấy.
Đọc tiếp Chương 21

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP