Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi - chương 11



- Những món ăn này hợp khẩu vị của cô chứ?

Hạt kim cương trên cánh mũi lấp lánh ánh sáng rực. Oanh cười nhẹ.

- Những món này tôi rất thích, cảm ơn anh.



Trong bữa ăn, những câu chuyện của họ cũng chỉ xoay quanh những vấn đề về công việc. Dường như Hoàng Nam muốn nhiều hơn thế nhưng anh không thể nào mở lời.

Anh thầm nghĩ:

- Oanh – em là Ai cơ chứ? Một đứa con gái ngốc nghếch chăng? Hay một nàng tiên thời hiện đại? Mà có lẽ em ngốc thật, ngồi trước người đàn ông hằng ngày nói chuyện mà em chẳng hề nhận ra .

- Giám đốc! Anh làm gì thế? “Sao anh không ăn?”



Câu hỏi của Oanh giúp anh thoát khỏi những suy nghĩ kia và tiếp tục dùng bữa: Ờ, ăn nhanh rồi về khách sạn. Tôi hơi mệt, muốn được ngủ!

Sau bữa cơm trưa hai người quay về khách sạn. Oanh dành khoảng thời gian đấy để mang tài liệu T&G mà Nam mới đưa về ra xem để đối chiếu với những thông tin cô có.

T&G là một tập đoàn Tài chính có ý tín ở khu vực và trên thế giới. Cơ hội để được hợp tác với tập đoàn này là điều không dễ đạt được nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mình.



Tối hôm đó.

- Cô rảnh chứ? Nếu rảnh thì đi cùng tôi. Hoàng Nam vẫn nói Oanh với cái giọng điệu đầy quyền lực. Oanh cảm thấy khó chịu và không muốn đi cùng con người cứng nhắc đó nếu không liên quan đến công việc.

- Không, tôi sẽ ở lại khách sạn.

Hoàng Nam có ý định mời cô cùng đi dự một bữa tiệc do bạn anh tổ chức nhưng cô từ chối.

Cô một mình thuê xe chạy ra biển. Cô đang cố gắng hưởng thụ những giờ phút tự do hiếm có trước trong giai đoạn gấp rút của dự án lần này.

Đang chạy dọc bờ biển chưa kịp đỗ xe cô đã vô tình bắt gặp một vụ tai nạn nhẹ, hai thanh niên đi xe máy đã đâm vào một người phụ nữ rồi bỏ chạy. Chị ta ngã và nằm dài bên vệ đường.

Đoạn đường này khá vắng, Oanh vội vàng chạy lại:

- Chị ơi, chị có sao không?

- -My legs ache so bad!(Cái chân tôi rất đau!)

Nhìn dáng vẻ rất á đông nên Oanh ngỡ chị ta là người Việt Nam. Nhưng chị ta là người nước ngoài và thật may mắn cho người đàn bà đó vì trình độ tiếng Anh của cô khá ổn.

- I will take you to the nearest hospital .( Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện gần đây để kiểm tra.)

- Oh, thanks, thank you so much. I would deeply appreciate it.( Ôi, cảm ơn, cảm ơn bạn rất nhiều, tôi sẽ hậu tạ cho bạn.)
- You're welcome!(Không có gì)






Oanh tiến lại đỡ người đàn bà kia lên xe rồi chở đến viện, thật may cô vừa chạy ngay qua một cái bệnh viện gần đây nên vẫn nhớ đường.



Tại bệnh viện.

Sau khi kiểm tra không chuyện gì đáng ngại chỉ là bị bông gân nhẹ. Chị ta quơ tay lấy ví thanh toán tiền cho bệnh viện.

A… My money… My money…! Chị ta hốt hoảng.

Lúc này người đàn bà kia mới nhận ra cái ví của mình đã bị mất.

Thì ra đó là một vụ cướp. Oanh đứng bên cạnh đã hiểu nên vội rút tiền ra trả giúp. Sau đó cô còn đưa về tận khách sạn.

- Can you get my room with me? Otherwise, you wait here,i 'll take money send you. (Bạn có thể lên phòng cùng tôi không? Còn không thì bạn đợi ở đây tôi sẽ lấy tiền gửi lại cho bạn.)

- Yes,I will be right here waiting for you.(Vâng, tôi sẽ ở dưới này đợi cô)

Chị ta vừa quay người bước đi thì Oanh cũng quay xe chạy ra phía biển. Khi quay lại không thấy Oanh nữa, chị ta rất tiếc vì chưa kịp gửi đến cô gái trẻ lời cảm ơn của mình. Người đàn bà đó chặc lưỡi đầy tiếc nuối: Cô ấy thật chu đáo và dễ thương.

8h00 sáng ngày hôm sau.

Oanh và giám đốc của mình rời khỏi khách sạn để đến điểm hẹn đợi đại diện T&G. 15 phút sau…

Một người đàn ông tầm ngoài 40 tuổi xuất hiện. Ông ta chính là Giám đốc Điều hành, người đại diện của T&G. Họ nhanh chóng đi vào vấn đề chính và bàn thảo với nhau những lợi ích của hai bên. Đang bàn luận thì một người phụ nữa xuất hiện.

Hai người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhìn nhau.

- Are you? Họ đồng thanh trong sự bất ngờ của hai người đàn ông.

Thì ra người phụ nữ tối qua Oanh giúp đỡ là phu nhân của người đàn ông kia. Có lẽ vận may của Oanh đã đến nhờ sự nhiệt tình và tốt bụng của mình.

Quả thật vậy, kết thúc thời hạn 40 ngày cô đã mang về hợp đồng hợp tác của T&G và VNP trong sự thán phục của nhiều người- kể cả ông Thành bố Hoàng Nam.

Ông vỗ vai Hoàng Nam: Con giỏi lắm, rất biết chọn mặt gửi vàng!

Anh miểm cười mãn nguyện. Anh có niềm tin ở người con gái ấy và quả thật niềm tin đó anh không đặt nhầm chỗ. Người con gái xinh đẹp kia là một người phụ nữ có tài và bản lĩnh.





Còn Oanh, sau một chuổi ngày vất vả cô được được 10 ngày nghĩ trước khi đi làm. Có lẽ Hoàng Nam ưu ái tạo điều kiện cho cô được nghĩ ngơi. Cô trở về phòng sau bữa ăn tối với Sếp và Trần Huy.



- Dạo này nói chuyện với em khó thật! Cô vừa online thì nhận được hai tin nhắn giống hệt nhau từ hai người đàn ông quen thuộc trên Yahoo của mình. Hoàng Nam và Định.

- Em bận vì công việc mới anh à. Tin nhắn gửi cho Hoàng Nam.

- Giận em đấy à, em có cố ý đâu. Tại giai đoạn này em bận cho cái dự án thôi mà anh. Từ nay thì em lại có chút xíu tự do lại rồi nè. Tin nhắn gửi cho Định.

Cô gục đầu trên bàn phím máy vi tính mà ngủ thiếp đi. Cô định báo với Định rằng cô sẽ sang Đức thăm anh nhưng chưa kịp. Sáng thức dậy thì cô quyết định không nói nữa để xem đó như một món quà bất ngờ tặng anh thay lời xin lỗi. Cô hí hửng với dự định của bản thân.



Alo, con gái à? Sang nhà Dì Hồng ( mẹ Định) mà ăn trưa luôn con nhé! Mẹ Oanh gọi.

Dạ vâng, con biết rồi. Lát con đi chợ rồi ghé qua luôn. Con sẽ mua một ít bí ngô sang để chiều nay nấu cháo nhé mẹ. Lâu rồi con chưa ăn món đấy do mẹ làm. Oanh nũng nịu.

Được rồi, nhưng con hãy ra khỏi giường đi, trời đã nắng to rồi đấy!

Oa…oa… oa… Oanh ngồi dậy và vươn vai, việc đầu tiên mà cô vẫn thường làm mỗi sáng. Nhìn ra ngoài cửa sổ những tia nắng đã chiếu xuyên qua tấm rèm cửa và lọt vào phòng... Mẹ gạt cô rồi, hôm nay nắng thật dịu dàng.

Nhìn vào đồng hồ.

_8h15', mình ngủ dữ vậy sao? Cô giật mình rồi bước vội xuống giường,

Có lẽ hôm nay là một ngày vui vẻ. Cô mĩm cười rồi vội vàng chuẩn bị đi chợ.



-Con chào cả nhà. Cô khẽ cúi đầu chào.

-A, Oanh! Con về đó hả? – Mẹ cô lập tức chạy đến, ôm cô một lát rồi thả ra, nhìn một lượt cô từ trên xuống rồi hỏi : Mấy tuần rồi không về nhà là sao? Con không làm việc quá sức đấy chứ?? Ăn uống ra sao?…

-Mẹ ơi, con rất khỏe. Ngắn gọn và súc tích là câu trả lời Oanh trả lời cho mẹ.

-Ừ, thế thì tốt. Con xuống bếp chào Dì đi con.



-Ai vậy nhỉ ? Dì Hồng từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy oanh, lập tức cười tươi chạy đến , giọng phấn khởi:

- Con này, sao hôm nay mới về? Nhìn con gầy nhom rồi đấy. Vào đây, dì chỉ con mấy món này ngon lắm.

Bà Hồng rất thương Oanh và xem cô như con ruột. Bà mẹ này đang mong ngóng từng ngày để Định có thể rước nàng về. Nghe Oanh báo tin sẽ đi Đức bà vui lắm vì tình cảm của hai đứa vẫn tốt. Bà không quên lời hứa là giữ bí mật này với Định giúp Oanh.



Mọi thứ đã sẵn sàng, Oanh xách hành lý ra trước nhà và chuẩn bị ra sân bay.

Chào cô! Cánh cửa ô tô dần dần được hạ xuống.

Oanh vô cùng ngạc nhiên vì người đến đón cô là Giám đốc.
Đọc tiếp Dù chỉ là ảo - chương 12

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP