Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Dù chỉ ảo thôi- chương 12




Anh bước xuống, tiến lại và lấy vali từ tay Oanh. Cô đứng tần ngần như người mất hồn.
-Này cô, lên xe, trể giờ rồi đấy!
Lúc này Oanh như người bừng tỉnh khỏi con mê:
- Giám… giám… đốc… anh làm gì ở đây?
Anh nhìn cô chăm chú.
Cô nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt cô trong veo như nước, không chút né tránh, cô đang cố tìm kiếm một câu trả lời. Còn anh, anh lặng lẽ mỉm cười rồi nhanh chóng lấy lại “hình mẫu” thường nhật:  Bây giờ sắp trể giờ rồi đấy? Cô có muốn nhỡ chuyến bay không?  Nếu không thì mau lên xe!
Cánh cửa xe đã được mở sẵn đợi cô.
Cô vội vàng bước lên xe dù có vô số câu hỏi đang nhảy múa trong đầu.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Oanh hỏi:
-Tại sao lại là anh?
- Có người nhờ tôi! Hoàng Nam thản nhiên
- Tôi có nhờ anh đâu? Oanh nổi cáu
- Trần Huy nhờ tôi. Có phải cậu ta xung phong đưa cô đi không? Nhưng cậu ta lười rồi.
Hoàng Nam cười khẩy càng làm Oanh nổi cáu… Cô rút điện thoại ra và tính điện thoại cho Trần Huy. Cô lẩm bẩm: Anh chết với tui, Trần Huy!
- Thuê bao quý khách… Oanh nổi điên.
-Thôi bớt nóng đi, dù gì tôi cũng là ân nhân của cô đấy!
- Dừng xe, anh dừng xe cho tôi, tôi gọi taxi!
- Ngồi yên đó! Nam nói như ra lệnh
Oanh lòng đầy căm phẫn và tức tối,Hoàng Nam biết nhưng không vội giải thích.
Đến sân bay, anh mang vali ra giúp cô và thêm một vali của anh nữa.  
Oanh lại trố mắt đứng nhìn.
- Thưa cậu chủ. Một người đàn ông tầm tuổi đã đứng đợi anh từ trước
- Cậu đánh xe về giúp tôi.
- Vâng!
Nói xong anh kéo lấy tay Oanh: Nhanh vào thôi!
- Anh điên à? Tôi đi đâu anh quản được sao? Oanh tức tối đến mức không còn nhớ anh là Sếp mình nữa. Oanh luôn hành động một cách rất bản năng trong những tình huống bất ngờ.
Anh cười rồi đi thẳng bỏ mặc cô với nỗi tức giận. Cô tự nhủ khi về sẽ tìm Trần Huy hỏi cho ra nhẽ. 
Máy bay đã cất cánh, cô nhắm nghiền mắt lại và tự trấn an mình: Không sao, không sao! Cô ôm nỗi sợ hãi rồi ngủ đi lúc nào không biết vì khi máy bay cất cánh đã là 23 giờ 40 phút. Cô ngủ say đến mức máy bay dừng 2 tiếng tại Bangkok rồi bay tiếp cô cũng không hề hay biết.
12 tiếng sau.
- Nè cô… nè cô…  Có người ký nhẹ lên trán, oanh giật mình tỉnh giấc.
- Sao… ? Sao….?
- Xuống thôi, cô định về lại đấy à?
 Cô há hốc miệng trong ngạc nhiên vì người gọi cô dậy để rời khỏi chuyến bay lại là Hoàng Nam, giám đốc của mình. Oanh không thể ngờ cuộc sống lại có những sự tình cờ “ ác nghiệt”  đến vậy!
 Họ tìm khách sạn để tạm thời nghĩ ngơi sau chuyến bay dài và một bữa ăn nhẹ tại một nhà hàng gần đó.
- Anh… anh… ? Oanh ấp úng?
- Cô muốn hỏi gì?
- Anh đến đây làm gì? Oanh tỏ vẻ ngại ngùng.
- Đi du lịch.
- Mà sao… sao…?
Cô chẳng hiểu tại sao ngoài những lúc nói chuyện công việc thì trước mặt anh cô luôn có một cảm giác lạ. Có khi rất quen thuộc, có khi xa vời vợi, có lúc lại sợ hãi…
-Cô làm gì mà nói không ra hơi vậy hả? Thế thì lo ăn để dưỡng sức đi. Anh nhìn cô chăm chú.
Oanh hít một hơi dài và lấy lại phong độ: Sao anh lại đón tôi thay anh Huy?
Hoàng Nam cười, nụ cười đầu khiêu khích: Thì tôi đã giải thích ngay khi gặp cô rồi kia mà?
Cô xị xuống, không nhìn anh, không nói gì. Cặm cụi với đĩa thức ăn còn dỡ.
Thôi được rồi, để tôi nói: Thật ra là thế này….

- Ơ, tối nay em hứa chở Oanh ra sân bay! Tiêu em rồi, bây giờ ông cậu lại gọi em về Vũng Tàu! Làm sao đây? Huy vò đầu
- Ghẹ mới của cậu đấy à?
- Không, Thục Oanh công ty mình đấy anh!
- Sao cô ta lại nhờ cậu?
-Tại em xung phong đấy!  Huy cười giòn giã.
-Lại cái tật mê gái hại thân rồi. Mà cậu không nhớ anh tối nay cũng đi à? Anh đi Đức nghĩ ngơi vài hôm. Để anh giúp!
Huy mừng rỡ như vớ được vàng: Hay đấy, anh giúp thằng em này nha, không là Oanh xé xác em mất.


Câu chuyện là vậy, anh nhìn Oanh và nở một nụ cười, một nụ cười hiếm hoi của một người đàn ông lạnh lùng trong tâm trí Oanh!
Cô không nói gì thêm chỉ ậm ừ gật đầu rồi ăn tiếp. Vốn dĩ nếu là Trần Huy hay một người khác (dù là người lạ) thì cô cũng có rất nhiều cách để khuấy động bầu không khí nhưng với Hoàng Nam thì cô không thể!
Chiều hôm đó.
- Cô đi đâu không tôi chở đi, tôi rành đường bên này hơn cô đấy!
Mặc dù nam nói như vậy nhưng thật ra anh chẳng rành mà phải dùng Gps vừa đi vừa dò.
Cô ngại ngùng gật đầu rồi mở vội điện thoại để đưa Hoàng Nam xem địa chỉ “Quận  Spandau” . Anh vô cùng bất ngờ vì đó cũng là nơi anh chuẩn bị đến.
Lên xe, chúng ta đi thôi…
Oanh phải há hốc mồm khi thấy Nam rành đường ở Đức, mặc dù không thích anh ta nhưng Oanh phải thừa nhận là giám đốc ngoài sự lạnh lùng lại còn tài ba, hiểu rộng.
- Oanh, đến khu chung cư King rồi đấy!
Cô giật mình vì đang mải mê nghĩ về Định. Cô tưởng tượng ra khuôn mặt Định khi nhìn thấy cô. Cô cười một mình khi tưởng tượng ra những điều đó. Và… Chưa kịp xuống xe cô đã trông thấy Định. Anh đang đi ra từ phía khu chung cư.
Nam xuống xe mở cửa cho Oanh: Mời người đẹp.
Cô mĩm cười: Cảm ơn anh. Nhưng khi chân chưa kịp bước . Cô bất ngờ… sửng sốt…
Một cô gái tóc vàng nào đấy chạy đến… và ôm… hôn Định…
Cô không tin vào mắt mình. Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra… Cô đang hi vọng những gì mình thấy chỉ là ảo giác…
Nam đứng bên, lặng lẽ đỡ cô khi cô khuỵa xuống.
Đọc tiếp Dù chỉ là ảo - chương 13

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP