Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Vô hình






Hôm nay vẫn như mọi hôm, tôi vẫn online, viết blog và nghe nhạc....nhưng tôi vẫn để góc chat ở trạng thái offline. Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ tôi muốn mình được yên tĩnh để suy nghĩ hay làm gì đó. Những lúc như vậy tôi thấy mình giống như người vô hình vậy. Tôi đang tồn tại, đang online nhưng đối với người khác thì không thế. Một cô gái đang online nhưng ẩn nick và hoạt động trong thầm lặng....




­
Trong cuộc sống vội vã này, tôi cảm thấy như mình vô hình. Tôi vẫn tồn tại, vẫn ở đây nhưng sao chẳng ai thấy được sự tồn tại đó. Mặc kệ tôi có đứng sờ sờ trước mặt họ hay không, họ không đếm xỉa tới. Không phải chỉ là một người mà là rất nhiều người. Tôi không biết mình có vấn đề gì mà mình bị đối xử như vậy. Tôi đã cố gắng vui vẻ, hoà đồng, nhiệt tình hơn,......nhưng dường như vẫn chưa đủ. Tôi cảm thấy mình như một con rối, thích thì họ nói chuyện, không thích thì họ làm ngơ, không có ai thì họ nói chuyện với tôi, còn khi có người khác thì họ mặc kệ tôi đứng đó làm gì thì làm, nói gì thì nói. Tuy tôi biết mình vẫn tồn tại chứ! Nhưng một mình tôi nhìn nhận sự thật đó liệu đã đủ chưa? Tại sao có vẻ như đối với mọi người xung quanh thì cái sự thật ấy không phải là sự thật. Hay cái sự thật sờ sờ ra trước mắt cũng chẳng có nghĩa lí gì với họ.





Tôi yêu một người, nhưng lại không nói cho họ biết mà chỉ đơn phương. Tôi biết mình chỉ là một con người vô hình đứng nhìn cậu ấy và mĩm cười một mình. Cậu ấy sẽ chẳng thấy tôi vì tôi là người vô hình và những người con gái bao quanh cậu ấy đã lấn át tất cả. Tôi làm người vô hình để quan sát cậu ấy, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì tôi cũng thế. Liệu tôi có công bằng với bản thân mình?


Tôi là một nguời con gái vô hình trong chính ước mơ của mình, không thể tồn tại trong giấc mơ mà mình muốn hướng tới. Ước mơ được làm vận động viên bóng chuyền, được thi đấu như 1 vận động viên thực sự được tôi ấp ủ từ lâu.. Ước mơ ấy ngày một lớn lên.....nhưng rồi đến một ngày tôi chợt nhận ra ước mơ ấy mình không thể thực hiện được, nó quá sức với bản thân. Và dần dần, trong ước mơ đẹp đẽ ấy tôi chỉ là một người vô hình đứng ngắm nó. cũng giống như ta đứng ngắm một vì sao. Tuy nó rất nhỏ khi chúng ta nhìn từ xa, nhưng chẳng bao giờ chúng ta với tới được. Vì giữa ta và chúng còn một khoảng cách xa lắm, bao la lắm. và thực ra nó cũng không nhỏ bé như ta tưởng....




Tôi không biết mình có tàn nhẫn với bản thân hay không, tại sao chỉ làm người vô hình để đeo đuổi những thứ không có hoặc không thể có. Sao mình không thể rộng rãi với bản thân hơn? Tôi ngốc quá phải không? Người bạn chân thành nhất luôn là chính mình. Tôi đã không nhận ra và đối xử với người bạn này thật tệ, tôi thấy có lỗi với chính mình quá!


Tại sao cứ phải là chính mình khi bản thân chỉ là một cá thể buồn tẻ, nhàm chán. Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng bây giờ tôi nhận ra những ngày vừa qua tôi chỉ chạy theo một thứ không thực sự tồn tại, một tình yêu đơn phương không có hồi kết. Bản thân tôi là một người vô hình, ảo ảnh thì những gì đến với tôi, tôi đang theo đuổi cũng chỉ là vô hình, ảo ảnh. Tôi có nên tiếp tục???


Tôi thấy mình vô hình với cuộc sống này với mọi người xung quanh, nhưng bây giờ tôi nghĩ: Mình tồn tại hay không chỉ cần mình biết, người khác biết hay không không quan trọng. Vì thế giới này rộng lớn, bao la, làm sao họ biết được sự tồn tại của mình trên trái đất này....




Nước mắt tôi cũng đã cạn rồi, khóc không nổi nữa. Nhưng tôi ước mình lại có thể khóc một lần cho trôi bớt những uất ức, tủi thân và hối tiếc. Tâm trạng lúc đó chắc sẽ bớt nặng nề hơn. Khi tôi được khóc, có lẽ chính lúc đó tôi được trở nên là chính mình. Một con người đang có quyền tồn tại, đang có quyền trở nên hữu hình trong thế giới này.


Và sau tất cả, con người ta có nên sống như một người vô hình không? Chắc chắn không. Nhưng quan trọng là vô hình cũng là" bến đỗ" của cảm xúc. Là cái vỏ bọc để ta trú ngụ trong những ngày lạc lối. Mot phút vô hình để ta sống chậm lại, nghĩ khác đi và nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống này hơn. Vô hình không tốt nhưng đôi lúc đó là điều cần thiết cho mỗi người, vì con người không phải lúc nào cũng lộ diện tất cả mọi thứ. Đôi lúc vô hình trong một lúc nào đó lại giúp hoàn thiện bản thân mình hơn..... nhưng.... đừng vô hình MÃI MÃI, mà chỉ trong những lúc lạc lối mà thôi.




-----------------------------------------------------------------------

Quảng Bình,12-06-2013

_Quỳnh Hoa_

0 Bình Luận "Vô hình"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP