còn đâu đôi mắt mẹ yêu
Nó: Nguyễn Hoàng Ha...̉i Nam, sinh ra trog một gia đìh ngèo thuộc vùg quê hẻo láh của tỉh Trà Vinh, năm 4t thần chết đã cướp đi sinh mạg của 1trop 2ng thân của nó, ôg đã cố gắg chốg cự suốt mấy năm liền nhưg do nhà ngèo kô có tiền lo thuốc men nên đã lìa khỏi cuộc đời nó vì một căn bệh hiểm ngèo. Cuộc sốg gia đìh khó khăn 2mẹ con nươg tựa nhau mà sốg hết quãg đời còn lại. Nó biết hoàn cảh gia đìh nên rất chăm học, 5năm liền đứg đầu toàn trườg về thàh tích học tập. Nó cố gắg học thật giỏi vì chỉ có học mới thay đổi đc hoàn cảh gia đìh nó hiện giờ.
- Mẹ...mẹ kô sao chứ!_nó vừa phụ thu gom số hàg bị đổ vừa quan tâm bà.
- Ừkm...mẹ kô sao đâu_bà tươi cười vừa đáp trả câu quan tâm của nó vừa xoa đầu nó.
Dọn xog đốg đổ nát thì 2mẹ con cùg nhau về, cùg lúc đó, mấy đứa bạn đag đạp xe trên đườg về thì gặp nó.
- Hải Nam kìa tụi mầy, bà kia chắk lạ mẹ nó rồi, êk nhìn kìa hìh như bà bị đui...haha...thằg Nam có bà mẹ mù_sau khi trêu hắn xog thì đám bạn cũg đạp xe dần mất hút.
Hải Nam ôm cục tứk vào bụg, nó ghét đám bạn vì kô làm gì đc tụi nó, đồg thời cũg hận mẹ mìh, vì bà mà nó bị nhục mạ. Về đến nhà nó chằg nói chẳg rằg,cơm nước xog cũg nhảy vào bàn học luôn. Mẹ nó kảm thấy đều gì đó bất ổn,liền đến sau lưg quan tâm nó.
- con bị làm sao ấy Nam,mọi hôm con học về điều khoe thàh tích học tập với mẹ mà,sao hôm nay im ắg vậy?
- Bà im đi, vì bà mà tôi bị đám bạn nhục mạ cho là có một bà mẹ mù_vừa nó xog nó vội chạy ra khỏi nhà mặc cho đêm tối và mưa ầm ĩ.
- Nam....Nam...con đứg lại đó.
Tối hôm đó Nam kô về nhà, bà kũg kô tài nào chợp mắt đc,lúc nào cũg ngó ra ngoài sân, trời vẫn còn mưa rất to, bà đã nhìu lần sách chiếc dù củ rách cùg kái đèn pin mập mờ ás để tìm nó nhưg cũg chẳg thấy đâu.
-"trời mưa thế này kô biết nó có sao kô...Nam àk,con đừg làm mẹ lo mà,hãy về với mẹ đi,con mà có mệh hệ gì thì mẹ phải sốg làm sao"_rồi khoé mắt bà lại rơi.
Ánh lửa chập chừg của ngọn đèn dầu trên bàn chiếu bóg của ng đàn bà lên vách nhà lá nấc lên nấc xuốg. Gió cứ ùa qua rái tóc bà xe lạh...đã 3h khya nhưg vẫn chẳg thấy bóg dág Nam đâu cả, bà cũg kô tài nào chợp mắt đc,cứ ngồi đó lo lắg cho Nam vừa ngĩ đến chyện hồi chiều nó bi đám bạn nhục mạ.
Ò...ó...o...ò...ó...o...
Tiếg gà gáy báo hiệu ngày mới đã bắt đầu, bước qua cah 5,mặt trời đã dần dần hé lộ, trog nhà vẫn có một người đàn bà ngồi lì ở đó thức trắg ngyên đêm vì lo cho đứa con. Cuối cùg,đến tận ság,mặt trời đã lên cao,chiếu nhữg tia nắg ấm len lõi vào míu thổ địa nó mới giậc mìh tĩh giấc, lê cái sát ướt như chuột lột về nhà,trog đầu đã nẩy ra một ý địh tàn bạo.
Bước đến trướk sân,nó núp dưới hàg dâm bụt vì sợ nếu bà thấy nó bà sẽ kêu nó vào mà cho ăn đòn,nhưg do mẹ nó lúc nào cũg ngốg ra ngoài hết nên đã thấy hắn,mà cười tươi,mừg rỡ sau 1đêm dài đăg đẳg mưa nước mắt.
- Nam...sao con kô vào nhà đi,mẹ kô hề trách con đâu,mẹ biết con còn thơ dại,kô hiểu chyện, một phút nôg nỗi đã hàh độg như thế, nhưg giờ con chịu về là mẹ vui lắm rồi.
Nó ngậm ngùi bước từg bước vào nhà, chẳg chào hỏi hay quan tâm bà,một mạch lấy sắp quần áo bỏ vào túi sách.
- Con làm gì vậy Nam...
- Tôi chán gét cái cuộc sốg ở đây lắm rồi, giờ tôi muốn đi nơi khác để hoàn thiện bản thân tôi.
- Nhưg con chỉ mới lên 12 thôi, con đi rồi mẹ phải sốg làm sao! Con chíh là độg lực giúp mẹ sốg qua ngày..._bà nói trog nước mắt.
- Bà đừg quan tâm đến tôi nữa, cứ xem như thằg này đã chết rồi đi.
Nói xog nó mở cái hộp bàn lấy con heo đất mà bao ngày giàh giụm,bỏ vào túi sách rồi bước ra ngoài.
"Hải Nam, con yêu của mẹ,con dù thế nào đi chăng nữa vẫn là con của mẹ,nhiều lần con làm mẹ buồn,làm mẹ rơi nước mắt nhưg mẹ cũng kô để bụng đến điều đó. Con hiếu thắg,tự ái...mẹ hiểu điều đó con àk,có ai hiểu người con bằng người đã mag nặg đẻ đau,người từng ngày từng giờ từng phút nhìn thấy rõ sự trưởng thàh của đứa con bằng ánh mắt quan tâm chăm sóc của người mẹ. Con còn thơ dại,kô hiểu chuyện nên cư sử thế với mẹ,nhưg mẹ biết có một ngày con sẽ trưởng thàh và hiểu chuyện. Mẹ xin lỗi con khi đã kô mang lại cho con một người mẹ bình thường như bao đứa trẻ khác,mẹ bị mù,xin lỗi con vì mẹ kô thể đến đón con ngày ra quân như mẹ đã hứa. Con biết kô,từ ngày mẹ biết con gia nhập vào hàng ngũ trog quân đội mẹ đã rất hãnh viện về con, bị con đuổi về ở lần đầu tiên đến thăm con nhưng mẹ cũng kô buồn vì điều đó. Căn bệnh đến với mẹ kàg ngày kàng nặg hơn,mẹ đã cố gắng gượng để có thể nhìn con trưởng thành nhưg mẹ xin lỗi vì kô làm đc điều đó, cái chết đã đến với mẹ qúa sớm. Nhưng Nam àk,ngày ngày con làm gì mẹ điều thấy,sau này con lớn lên,trưởg thành và bước vào đườg đời như thế nào mẹ điều thấy,dù mẹ kô còn trên đời này nữa nhưg mẹ vẫn luôn bên cạnh con. Mẹ yêu con.
Nước mắt Hải Nam kô ngừng rơi khi đọc lá thư, dấu tích cuối cùng mà mẹ đã để lại cho Nam. Nó hét to kêu mẹ trog đau khổ khi đọc những dòng chữ trong hồ sơ bệnh án 19 năm về trước."....bà Lê Thị Bảo Châu (tức mẹ nó) nguyện hiến một con mắt trái của mình cho bé trai Nguyễn Hoàng Hải Nam...."
Nước mắt Hải Nam kô ngừng rơi khi đọc lá thư, dấu tích cuối cùng mà mẹ đã để lại cho Nam. Nó hét to kêu mẹ trog đau khổ khi đọc những dòng chữ trong hồ sơ bệnh án 19 năm về trước."....bà Lê Thị Bảo Châu (tức mẹ nó) nguyện hiến một con mắt trái của mình cho bé trai Nguyễn Hoàng Hải Nam...."
0 Bình Luận " còn đâu đôi mắt mẹ yêu"
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!