Bà đã cố gắg níu giữ nó nhưg nó vẫn quyết tâm ra đi.
Nhiều năm liền sau đó Nam cũng chẳng về nhà, bà đã nhiều lần lên Sài Thành dò la tin tức nó nhưg chỉ là mò kim đáy biển. Bà đàh bất lực quây về.
Nam tuy chỉ là đứa trẻ mới lớn nhưg do quen với cuộc sốg khó khăn nên vừa đặt chân tới đây nó đã có kế sih nhai là bán vé số và lượm ve chay sốg qua ngày.
6năm sau đó mặt mũi Nam như thế nào bà đều kô biết,tin tức về Nam chẳg có chúc tiến triển gì. Bà ngày đêm lo lắg suốt 6năm liền nên nhìn bà già hẳn đi, nếp nhăn in xâu trên khuôn mặt bà, nhữg cộg tóc đen dần thay thế bằg nhữg cộg tóc bạc.
Một ngày nọ, tin tức về đứa con trai bỏ nhà ra đi cũg dần đc hé mở, sau khi đủ tuổi bước vào hàng ngũ quân đội thì nó đc tỉnh nhà đều về tỉnh đội để hoàn thàh nghĩa vụ quân sự.
Sáu thág vượt nắg thắg mưa,say sưa luyện tập thì nó cũg dần quen với môi trườg quân đội. Đag ngồi trog phòg đọc cuốn tạp chí thì trực ban đơn vị thôg báo nó có nhà khách, hơi bất ngờ về điều này nhưg nó cũng nhah chốg mặc đồg phục ra ngoài cổg để đón vị khách mà nó đag tò mò. Vừa nhìn thấy con trai bước đến cổg bà đã kô kiềm chế đc niềm xúc độg,nỗi nhớ con suốt 6năm qua, bây giờ gặp lại người con bằg xươg bằg thịt trướk mặt,bà kô che dấu đc nhữg giọt nước mắt đag lăng trên má bà. Chạy đến ôm nó vào lòg, giườg như bà sợ nếu buôg tay thì bà sẽ một lần nữa mất nó.
- Bà đến đây làm gì? 6năm trước bà làm tôi bị nhục mặt như thế vẫn kô đủ sao?
- Nhưng Nam àk, con là con của mẹ,mẹ đã mag nặg đẻ đau mới có được con của hôm nay.
- Đứa con của hôm nay ư....thằg con bà đã chết hồi 6năm trước rồi,mog bà về cho và đừg làm phiền đến tôi nữa.
Nói xog nó quay lưng bước vào chẳg thèm nhìn bà thêm lần nào nữa,mặc cho bà vừa khóc vừa kêu nó.
- Nam...Nam...mẹ sẽ kô làm phiền con nữa,nhưg mẹ hứa sẽ đến đón con lúc con hoàn thàh xog ngĩa vụ quân sự._bà hét khi nó đã bước vào cổg
...............
Một năm sau đó,nó cũg đc giãi ngũ sau khi hoàn thàh xog 18thág ngĩa vụ quân sự. Cầm trên tay số tiền 20triệu với đầy nhữg kế hoạch cho sau này. Đột nhiêm tim nó hơi nhói và nhớ đến lời dặn dò của mẹ 1năm về trước khi thấy đồg chí,đồg đội của mìh ai ai cũg đều có người nhà đên đón, thậm chí có đồg chí ôm người mẹ đầy nỗi nhớ nhung mà khóc.
- "sao hôm nay mẹ kô đến, 18 năm qua con chẳg giúp đc gì cho mẹ, chẳg mag cho mẹ đc một tiếg cười, con toàn mag cho mẹ nhiều nổi đau và nước mắt,con thật bất hiếu, vô dụng"_sau 18tháng huấn luyện và học tập trog môi trườg quân đội thì nó đã trưởg thàh và hiểu đc đạo lý làm người. Một lần cả đơn vị đag học tập trên thao trườg thì trug đội trưởg đến báo tin buồn, mẹ của một đồg chí cùg đơn vị đã qua đời, cả đại đội buồn mag mác suốt mấy ngày liền. Đặt trườg hợp nếu ng đó là nó thì sẽ như thế nào đây,lúc này nó mới cảm thấy quí trọg mẹ của nó. Sau một hồi suy ngĩ nó kiếm bắt xe chạy một mạch về nhà mog nhận lỗi và chăm sóc bà mẹ già sau nhữg năm thág bỏ nhà ra đi.
Vẫn hàg dâm bục trước sân,vẫn một người đag lấp ló sau nhữg hàg dâm bục,nhưg so với 7năm trước về trước người này đã trưởg thàh và hiểu chuyện hơn nhiều,đột nhiên bên tai nó nge thoág thoág như tiếg mẹ kêu của 7năm về trước... Vội vàg bước vào nhà nhưg chẳg thấy mẹ đâu,nó tìm xug quah nhà,sau vườn cũg chẳg thấy bốg giág mẹ đâu cả. Đột nhiên...1giọt...2giọt...nhữg giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má nó khi nhìn lên bàn thờ thấy di ảnh của người mẹ đag mỉm cười với nó. Đau đớn ôm tấm di ảh mẹ,khya gối xuôg,giọt nước mắt càg rơi nhiều hơn....từ sau vườn,dì 3 bước vào nhà thấy nó.
- Nam hả con, sau giờ con mới chịu về,mẹ con đã qua đời hồi 3thág trước do lâm bệh nặg mà kô có tiền chạy chữa. Trước khi tắt hơi thở cuối cùng bà đã đưa ta hồ sơ và lá thư này,bà còn dặn đừg nó cho con biết vì sợ ảnh hưởg đến việc thực hiện ngĩa vụ quân sự của con.
Cầm lá thư trên tay mà Hải Nam kô ngừg rơi nước mắt,trag giấy còn có vài chữ bị lem do nước mắt bà lúc viết rơi xuốg.
"Hải Nam...