Chuyến xe buýt màu xanh dương.
Tôi 18 tuổi và đang là sinh viên năm nhất. Cũng vì sức học không cao nên ông bà già buộc tôi phải nộp hồ sơ học tại trường đại học ở tỉnh. Có khá nhiều luồng tin áp đảo và phản đối việc tôi không tiếp tục học đại học ở Sài Gòn. Chọn phương pháp học gần nhà cũng là một lí do chính đáng, ông bà già không muốn xa đứa con gái cưng của họ.
Tôi thì sao cũng được, trường đại học nào cũng là trường, cũng đóng tiền vào mà học rồi bằng sức lực của mình mới lết nổi ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại trung bình. Vì thế với tôi mà nói, chuyện học đại học ở đâu không quan trọng.
Chuyện làm tôi tức muốn nổ óc chính là lời hứa không thực hiện của ông bà già nhà tôi. Để tôi nhớ xem, ngày tôi khăn gói lên Sài Gòn thi đại học, ba tôi đã nói thế này: “Mày lên đó học chi cho xa, về đây học cho gần ba mẹ cho rồi, về đây học đi con rồi ba mua cho chiếc xe máy”. Đấy, vậy mà bây giờ tôi đã sắp kết thúc năm đầu tiên của thời sinh viên rồi vẫn chưa thấy chiếc xe máy nào.
Không phải là tôi thèm khát chiếc xe máy mới không lên Sài Gòn, mà là tôi tự cảm thấy nơi đó không thích hợp với mình. Tôi không thích khói bụi và những xô bồ ở chốn Sài thành. Tôi cần một nơi yên tĩnh và thanh bình. Và đó là một trong số những lí do mà tôi lựa chọn học gần nhà.
Tôi nói đến đoạn nào rồi nhỉ? À, xe máy phải không? Nói đến mới tức, tấm bằng lái xe cực khổ giang nắng cả tháng trời mới lấy được, vậy mà giờ nằm bẹp dí trong bóp, cả năm 12 tháng, 1 tháng 30 ngày tôi chưa nhìn mặt nó lấy lần nào. Đơn giản vì tôi không có xe máy, ông bà già tôi chưa chịu mua xe máy cho con gái cưng mặc cho tôi nài nỉ muốn gãy lưỡi.
Và đó là nguyên nhân dài lê thê lết thết dẫn đến hệ quả sau đây. Tôi- Tạ Kiều Ly, đứa con gái 18 tuổi duyên dáng thướt tha với áo dài màu vàng nhạt đang đứng so độ chói với ông mặt trời ngay giữa trưa gay gắt tại trạm xe buýt gần nhà.
Nhìn tôi lúc này không khác gì ninja đâu, mặc những hai chiếc áo khoác, một mỏng một dày. Mang bao tay, chân đi vớ, mặt đeo đến hai cái khẩu trang và cái đí.t chai màu xanh dương to đùng. Đứng tựa người vào gốc cây cóc, tay ôm cặp rên hừ hừ như con mèo bệnh.
Tôi nguyền rủa trù ếm thằng cha tài xế xe buýt chuyến trước, hắn ta đã bỏ tôi lại phía sau khi tôi đang lết bộ từ nhà đến trạm chờ. Và cũng thực hiện công việc tương tự đối với gã tài xế xe tiếp theo nếu thằng chả không mau mau chạy nhanh tới đón tôi. Tôi sắp trễ giờ rồi, trời ạ!
Đó là hệ quả của việc ông bà già không mua xe máy cho tôi. Lần nào đi học tôi cũng tốn cả lít nước bọt để nguyền rủa trù ếm mấy thằng cha tài xế xe buýt. Có mấy kiểu chử.i mắng đó thôi mà cứ mang ra chử.i hoài, riết tôi thuộc làu luôn. Thành ra mỗi lần đi học tôi đều hát thể loại ca trù.
-Xe ôm không em?
Thằng cha xe ôm nào lượn lờ quanh đây mà bắt khách vậy trời? Nhưng tôi dám cá là thằng chả mặt dày lắm mới lên tiếng. Ở cái xóm này có ai mà không biết tôi chứ? Nguyên cả xóm, mấy trăm ngôi nhà mà chỉ có mỗi mình tôi học đại học. À chưa nói, đồng phục trường tôi là cái áo dài màu vàng khè hiện đang ngự trên người tôi đây này, nhìn nó là biết địa chỉ rồi khỏi cần hỏi.
Chưa tính tới chuyện tôi đang đứng chình ình ngay trạm xe buýt nữa, mà gã xe ôm kia vẫn mặt dày hỏi khách. Ôi trời, bà già nhà tôi không cho tiền đi xe ôm đâu. Cuộc đời tôi gắn liền với chiếc xe buýt rồi, mỗi tháng bà già cho tôi 200 ngàn mua vé dành riêng cho học sinh, sinh viên. Với tấm vé tháng đó, tôi có thể ngồi xe buýt cả ngày lượn lờ khắp các nẻo đường nó đi qua mà không tốn một đồng nào hết.
-Con có vé tháng chú ơi!
Hà, tôi ráng căng mắt nhìn thằng cha xe ôm. Hắn ta chẳng phải xe ôm gì đâu. Gớm, cái thứ choai choai thấy gái là mắt sáng rỡ, định tán chị đây hả cưng! Nằm mơ giữa ban ngày à! Nhìn hắn ta chừng bằng tuổi tôi là cùng, cái bản mặt non choẹt kia mà bị tôi kêu bằng “chú” chắc hẳn hắn ta không tức chết mới lạ.
Rồi “chú” xe ôm lượn đi không rõ là có mắng chử.i trù ếm gì tôi hay không. Nhưng mà nhìn hắn ta đẹp trai thật. Con trai gì mà da trắng thấy sợ, chắc phải trắng như Edward trong series Chạng Vạng cũng chừng. Hay là bị gay nhỉ? Đúng là… con trai thời buổi này. Loạn cả rồi. Tôi không nhịn được cảm thán một câu. Đợi chừng 10 phút nữa thì xe buýt tới rước tôi đi.
Mém chết. Tôi vừa đặt mông an tọa thì bà giáo dạy Grammar bước vô, đặt cái cặp to đùng xuống bàn và nhìn bao quát một lượt. Bà cô già này nổi tiếng là khó tính, đầu giờ học phải điểm danh, cứ đi trễ 15 phút là bị tính vắng một tiết học. Rồi cộng dồn lại, cuối khóa mà vắng quá 30% tiết học thì năm sau nộp tiền học lại luôn là vừa.
Tôi ngồi ở góc trái lớp học, không phải bàn cuối nhưng được cái là cạnh cửa ra vào. Đưa mắt nhìn một lượt, tôi có thói quen là mỗi khi giáo viên điểm danh sĩ số lớp là cứ nhìn từng người đứng lên ngồi xuống. Thấy thú vị thế nào ấy, hồi hộp chờ tới tên mình y như cái hồi đi thi đại học rồi la thật lớn lên cho bà con cô bác biết là mình có mặt.
-Tạ Kiều Ly.
-Dạ có!
Đấy, phải to cỡ đấy tôi mới chịu. Hình như có vài tiếng khúc khích vang lên nhưng tôi không để ý lắm, việc tiếp theo mà tôi phải làm là lôi sách vở ra để trên bàn và kiểm tra ngòi bút chì có làm việc hay không.
Lớp tôi hôm nay hơi đông. Sĩ số đầu năm là 36. Hơi khiêm tốn so với những trường đại học khác thì phải. Bây giờ thì có vài đứa chuyển khoa, cũng có vài đứa chuyển trường, chắc lên được 40 người rồi. Chậc, cái trường ở tỉnh lẻ là vậy đấy.
-Hồ Quang Mẫn.
-Dạ có.
Tên lạ hoắc vậy. Tôi nhớ là gần đây nhất con nhỏ lớp trưởng điệu đà thông báo lớp tôi có thêm một đứa con gái chuyển về từ trường đại học Văn Lang thôi mà. Hồ Quang Mẫn này chắc chắn không thể là con nhỏ kia. Vậy là lớp tôi có thêm thành viên à?
Xem nào, không chỉ riêng tôi mà tất cả các thành viên còn lại của lớp đại học chuyên ngành Ngôn Ngữ Anh đều bắn mắt về phía bạn mới. Mà chỉ là mới đối với tụi nó mà thôi. Tôi há miệng, tròn mắt nhìn cái gã vừa mới hạ cánh tay xuống. Hắn ta… là “chú” xe ôm. Khỉ thật! Vậy mà lúc nãy dám xưng với tôi bằng “em”. Được lắm! Ghim đấy, nhất định đợi cơ hội trả thù.
Vấn nạn lúc này là không chỉ mấy con nhỏ hám trai điệu đà lớp tôi liếc mắt đưa tình đá lông nheo gì đấy với Mẫn mà cả bà cô giáo nổi tiếng khắt khe cũng phải nhượng bộ với hắn. Theo nhận xét của bà cô thì Mẫn học trội. Trội chứ không giỏi đâu nhá, phải phân biệt giữa hai khái niệm kia giúp tôi đi.
Tôi cũng công nhận hắn ta học trội, bằng chứng là bài tập ngữ pháp cô cho trên máy chiếu, cả lớp chỉ một mình hắn làm được. Còn tôi, làm đúng nhưng không trúng. Thế mới nổi điên chứ. Tuy nói ngay từ đầu là sức học của tôi không cao nhưng chỉ mang ra so sánh với mấy đứa bạn phổ thông thôi, tôi học trường Chuyên đấy.
Còn với cái lớp đại học này thì ít nhất tôi cũng phải nằm trong danh sách đầu bảng, không hạng ba thì cũng hạng nhì. Tôi không dám nhận mình hạng nhất vì người đẹp lớp trưởng đang nổ banh chành với cậu bạn mới rằng vị trí ấy thuộc về mình kia kìa.
Chắc là Mẫn vừa chuyển từ Sài Gòn về, nghe hắn ta nói chuyện với nhỏ lớp trưởng là đủ hiểu rồi. Hai anh chị ấy cứ ngỡ như lớp này chẳng có ai, trò chuyện rôm rả cả xóm. Tôi bĩu môi dài thườn thượt, cũng may là không ngồi gần đó nếu không chắc bữa trưa của tôi sớm cho ra ngoài mất thôi.
*
*
Tôi lại tiếp tục với cuộc hành trình cùng những chuyến xe buýt. Buổi chiều là thời điểm xe đông khách nhất, trường tôi nằm ở đoạn giữa của tuyến đường xe qua cho nên tôi luôn bị bỏ lại vì xe không nhét nổi thêm hành khách. Quen rồi, cả năm học cứ hôm nào học buổi chiều là vậy. Người ta tan trường lúc 5 giờ 30 còn tôi phải đến gần 7 giờ mới về đến nhà là muộn nhất.
Tôi nhét phone vào tai, ngồi thả hồn theo điệu nhạc. Căn bản mà nói tôi chẳng để ý xe buýt sẽ đến như thế nào và có bỏ tôi lại hay không. Vì tôi chắc chắn nó sẽ chạy một cái vèo mà chẳng thèm ngừng trạm nơi tôi đang ngồi chờ. À quên, trước trường tôi có một cái trạm chờ, may mắn là nó có xây sẵn một cái nhà chờ còn chỗ ban trưa tôi đứng đợi thì chẳng đào đâu ra cái nhà chờ tương tự. Thế đấy!
Và có lẽ tôi cũng sẽ quên khuấy đi việc lớp mình có tên bạn mới nếu hắn ta không ngừng trước mặt tôi và hỏi câu lúc trưa một lần nữa.
-Xe ôm không em?
Tôi cá là hắn ta không nhìn ra tôi là con nhỏ lúc trưa chơi xỏ hắn đâu. Đơn giản bởi vì bây giờ tôi không đeo khẩu trang, chỉ có đôi kính và chiếc áo khoác mỏng mà thôi. Và để chứng minh cho việc đó thì Mẫn đang nhìn tôi với ánh mắt y hệt lúc trưa, vẻ mặt chẳng có chút gì là ngạc nhiên khi gặp lại người quen ở đây cả.
Tôi làm bộ lơ đi, ngắm trời ngắm đất gì đó, vì tôi đang đeo phone và nếu có người bắt bẻ tôi không biết phép lịch sự thì tôi sẽ không ngại ngần mà đáp trả lại ngay lập tức. Mẫn có vẻ không giữ được kiên nhẫn, hắn ta gạc chân chống xe xuống và lại gần ngồi kế bên tôi.
-Vé tháng là cái gì vậy? Có nó thì không đi xe ôm được à?
Tôi ngẩn người. Mẫn đang tháo một bên dây phone của tôi ra và nhét vào tai mình, đồng thời hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả. À không, thực ra thì có đấy. Khi tôi tiêu hóa được câu hỏi của hắn ta thì cũng là lúc tôi biết hắn nhận ra mình là con nhỏ lúc trưa gọi hắn bằng “chú”. Bằng cách quái nào nào hắn biết là tôi nhỉ? Vậy mà lúc nãy tôi còn mạnh miệng khẳng định hắn không nhớ cơ đấy.
-Ờ.
Tôi hờ hững đáp lại. Mấy đứa bạn trong lớp chỉ có vài đứa đi xe buýt như tôi nhưng đều ở hướng ngược lại cả. Với lại chiều nay hình như khóa trên chẳng có lớp nào học, mấy bà chị năm ba, năm tư ở khu phía trên xóm tôi cũng không thể xuất hiện ở đây mà đi xe buýt được. Vì thế mà ở trạm chờ lúc này chỉ có mình tôi và Mẫn. Trống vắng ghê luôn.
-Cho mượn vé tháng được không?
-Làm gì?
-Xem thử.
-Chi? Rảnh quá ha. Không có gì làm thì đi về giùm tui cái đi.
Tôi đuổi Mẫn như tránh tà, giật lại cái tai phone, liếc hắn bằng nửa con mắt. Ở cự li gần thế này nhìn hắn còn tuyệt hơn cả Edward nữa cơ. Tôi là fan cuồng của Chạng Vạng, hì hì. Eo ôi, sao ông trời lại ưu ái cho một thằng con trai những lợi thế mà đáng ra nó phải thuộc về một đứa con gái chứ nhỉ?
-Thùy Hương nói là cần thẻ sinh viên mới đăng kí được vé tháng hả?
Thùy Hương? À, con nhỏ lớp trưởng điệu đà đây mà. Hóa ra chị ấy vẫn còn nhớ. Đầu năm học tôi có hỏi nó làm cách nào để lấy được giấy chứng nhận mình là sinh viên, vì có giấy này hoặc thẻ sinh viên để thì mình mới đăng kí được vé tháng. Sao nó không xin giấy chứng nhận sinh viên rồi mang đi đăng kí vé tháng luôn cho tên hâm đơ này thì giờ phải tôi đỡ mệt không?
-Ờ.
-Vậy một tháng mình đóng bao nhiêu tiền để làm vé?
-Ủa, Thùy Hương không có nói cho bạn biết hả?
Tôi làm giọng nhẹ nhàng hỏi lại. Có Chúa mới biết đằng sau câu hỏi kia của tôi chứa đựng bao nhiêu cái nghiến răng. Tự nhiên ở đâu ra cái gã bạn mới này rồi hỏi đủ thứ trên đời hết vậy trời? Lúc nãy thấy thân mật với Thùy Hương lắm mà, sao không đi mà hỏi bạn ấy?
-Không. Nhỏ đó ở kí túc xá mà, đâu có đi xe buýt đâu mà biết. Ly nói cho tôi biết thủ tục làm vé đi.
Hơ, thân thiện quá ta. Tôi nhớ là đâu có nói cho hắn ta biết tên mình đâu ta. Cái gã hâm đơ này, thôi thì làm phước cho trót luôn vậy.
Thế là trong thời gian ngồi đợi xe buýt đến tôi giảng giải đầy đủ chi tiết từng bước và thủ tục đăng kí vé xe buýt tháng. Nói cho có văn vẻ màu mè vậy thôi, chứ bạn chỉ cần mang một tấm hình 3 X 4, 200 ngàn và tờ giấy chứng minh bạn là sinh viên quẳng trước mặt bà chị nhân viên phòng vé là ok tất.
Nhưng với cái gã Hồ Quang Mẫn này thì không cần ba cái giấy tờ rườm rà kia đâu, mỗi việc hắn đẹp trai là đủ để cầm trong tay tấm vé tháng rồi. Tôi dám cá điều đó.
Sau đó thì sao nhỉ? À, xe buýt tới. Đoạn đường này có hai tuyến xe khác chủ cạnh tranh cùng nhau. Nhưng chỉ có mỗi xe buýt tuyến Nam Nguyên mới có vụ đăng kí vé tháng. Thứ để tôi phân biệt hai loại xe buýt này là màu sắc của chúng. Tôi lúc nào cũng phải vác mặt lên xe màu xanh dương khiến cho mấy bà chị nhân viên ai cũng quen mặt, biết cả tên tuổi lẫn địa chỉ nhà.
Mà điều kì lạ là Mẫn cũng theo tôi lên xe. Vậy mới chết. Con xe máy của hắn ta bỏ xó à?
-Bạn trai đó hả Ly? Ghê nha! Đẹp trai quá xá!
Bà chị nhân viên bán vé xe buýt nhìn Mẫn rồi phán mấy câu khiến tôi tá hỏa. Bạn trai? Đào đâu ra? Tôi chỉ mới gặp hắn lần đầu tiên thôi a! Mẫn cúi đầu chào chị Trân rồi hỏi giá vé đi đến địa chỉ nhà mình. Hóa ra hắn ta ở gần nhà tôi, cũng chẳng xa lắm, cách nhau chừng hai cây số là cùng.
-Em không có tiền lẻ hả? Vé đi có 6 ngàn mà đưa tới 500 sao chị thối?
Chị Trân than thở, cái gã này hình như chưa bao giờ đi xe buýt thì phải. Tôi đành bấm bụng móc bóp ra lấy 6 ngàn lẻ đưa cho chị. Mẫn nhận vé mà ái ngại nhìn tôi. Chị Trân cười cười chọc tôi mãi.
-Còn xe máy tính sao? Bỏ lại hả?
-Lát nữa có người tới lái đi. Ly yên tâm. Không mất đâu mà lo.
Tôi mà thèm lo cho hắn á? Không có đâu. Tôi nhìn hắn lại trề môi vẻ khó chịu và bực dọc. Đứng chung với một tên đẹp trai ngời ngời như Mẫn khiến tôi có chút không quen, mọi người cứ nhìn chúng tôi chỉ trỏ, mà thật ra thì tôi rớt chút miếng thơm từ sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng thùng đổ nước của hắn ta mà thôi.
-Ngày mai mình có học môn nào không Ly?
Tên này giả nai ghê gớm. Con nhỏ Thùy Hương không mang thời khóa biểu học kì này ra cho hắn ta chép thì tôi đi bằng đầu. Còn dám lợi dụng để bắt chuyện với tôi hả? Phen này mày biết tay bà.
-Không nhớ nữa. Hình như là học Tư tưởng Hồ Chí Minh. À không, môn này tuần sau mới học. Chắc là học Listening, tiết 2 tới tiết 5 thì phải. Ủa, cũng không phải. Tiết 1 tới tiết 4. Mà môn này học một lần 3 tiết hay 4 tiết ta? Không nhớ nữa.
Nhìn gương mặt của Mẫn có chút biến sắc, khóe môi giật giật là tôi sướng rơn, thiếu điều muốn hả họng cười cho đã nhưng sợ mất hình tượng, với lại đang trên xe đông người nên biết ý còn kiềm chế được.
-Vậy thôi, để tí về nhà gọi điện hỏi Thùy Hương cũng được.
Nhìn cái mặt như cái bánh bao chiều của Mẫn khiến tôi thấy mình có chút quá đáng, dù gì cũng là bạn mới, giúp đỡ bạn mới là chuyện nên làm. Mà theo tình hình này thì có vẻ con nhỏ Thùy Hương không đưa thời khóa biểu cho hắn chép trực tiếp, mà là cho số điện thoại buộc hắn phải gọi cho nàng nếu muốn biết lịch trình của tuần.
-Thôi, giỡn đó. Chiều mai học Speaking, tiết 8 tới tiết 10. Bắt đầu từ 1 giờ 20 phút. Phòng 3.
Mẫn cười tươi, thề với Chúa đây là nụ cười đẹp trai nhất từ trước đến giờ con từng thấy. Tuy yêu Edward điên cuồng nhưng đến giờ phút này tôi cảm thấy Mẫn đã thay thế mất vị trí ấy rồi. Không được. Tạ Kiều Ly, tỉnh lại ngay.
Thấy tôi cứ lắc đầu hoài, Mẫn có chút lo ngại.
-Ly sao vậy? Đau đầu hả?
-Không. Không sao. Chị Trân, ghé trạm tới nha.
-Biết rồi.
Tôi không chào tạm biệt Mẫn mà cúi đầu xuống xe buýt, đi thẳng về nhà. Đụng phải con người này khiến tôi có dự cảm không lành. Hồ Quang Mẫn. Ngày mai sẽ ra sao?
Ai đó đánh cho tôi tỉnh lại đi. Vừa vén tà áo dài bước lên xe buýt, đập vào mắt tôi đầu tiên không phải là bà chị nhân viên bán vé mà là cái bản mặt đẹp trai và nụ cười kiêu sa còn hơn cả Edward của gã bạn mới. Mẫn ngồi ở băng ghế cuối cùng vẫy tay gọi tôi.
-Ly, dưới này còn ghế.
Tôi đứng sượng trân ở cửa lên, nhìn bao quát một lượt chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh Mẫn. Đưa vé tháng ra cho chị Phượng kiểm tra rồi tôi đi về phía cuối xe ngồi. Mẫn có vẻ thích thú khi gặp tôi trên chuyến xe buýt này. Kì lạ là hắn vẫn nhận ra tôi trong cái hình dạng bề ngoài như ninja của mình.
-Phiền mọi người giữ vé để kiểm tra.
Nhân viên kiểm vé lên xe lúc nào sao tôi không biết nhỉ? Ông chú cầm sấp vé trên tay đi rà soát vé của từng người, xe ban trưa khá trống nên mới tìm được chỗ ngồi, mới nhắm mắt được chút xíu đã bị đánh thức.
Và tôi hoàn toàn tỉnh ngủ khi nhìn thấy Mẫn chìa tấm vé tháng của mình ra cho chú Hồng kiểm tra. Gương mặt điển trai của hắn lúc chụp hình nghiêm túc còn đẹp hơn rất nhiều so với khi nhe răng cười toe toét. Thượng đế ơi! Chúa ơi! Hắn ta làm thật.
Một gã nhà giàu như Mẫn lại đi xe buýt, mà còn đi vé tháng mới ghê chứ. Nghe ông bà già nhà tôi nói chuyện lúc tối, gia đình Mẫn chuyển về từ Sài Gòn, hình như ba hắn chuyển công tác nên hắn cũng đi theo. Ở đây thì không có họ hàng gì nhiều, chỉ có người chú họ cũng xa lắc xa lơ, hình như bây giờ gia đình Mẫn đang ở cùng với ông chú đó.
Ông bà già nhà tôi cũng cập nhật thông tin nhanh lẹ quá. Mà điều đáng quan tâm là gia đình Mẫn rất giàu, sánh ngang cỡ triệu phú cơ. Ba hắn kinh doanh bất động sản, mẹ hắn làm chủ một khu resort cao cấp ở gần trường tôi luôn mới ghê. Hơ, sau này ai làm con dâu nhà hắn chắc hưởng phước cả đời.
-Ly chụp hình nhìn cũng xinh quá ha.
Biết Mẫn đá đểu mình nên tôi nín thinh cho hắn quê độ. Nếu hắn đi xe buýt bằng vé tháng vậy là tần số đụng mặt với hắn sẽ càng tăng. Trời ạ, tôi chưa muốn bị cái tên hâm đơ này theo ám đâu.
*
*
Phải công nhận là Mẫn học cực kì giỏi môn Speaking, hắn ta như có sẵn gen nói từ trong bụng mẹ vậy. Cái gì cũng phăng ra ngoài bằng tiếng Anh, nói thao thao bất tuyệt. Cả ông thầy dạy nói cũng phải ngỡ ngàng. Rồi bạn gái được mệnh danh là “chúa nói” của lớp tôi cũng phải bái phục Mẫn. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ hắn rồi.
-Đổ rồi phải không?
Hắn lại lảm nhảm gì nữa vậy nhỉ? Vừa trên bục giảng về chỗ đã phóng ngay câu nói chẳng đầu chẳng đuôi kia khiến tôi ngây ngốc. Đổ? Là đổ cái gì nhỉ?
-Ly thích Mẫn rồi phải không?
Ọe. Cái gã hâm đơ này vừa phun ngọc nhả ve chai cái quái gì vậy trời? Thích hắn? Tôi á? Tạ Kiều Ly này á? Thôi cho tôi xin đi. Thùy Hương đang phóng đạn về phía tôi kia kìa. Chỉ riêng việc đi thấy tôi và hắn bước vô lớp cùng một lượt cũng đủ để cả đám hám trai kia quật tôi té ngã không thương tiếc rồi.
-Thùy Hương mới đá lông nheo với Mẫn đó. Lựa lời mà nói cho khéo nha, đừng làm phật ý người đẹp.
Rồi sau câu nói đó của tôi, Mẫn im re không hó hé gì nữa. Hắn ngồi bên cạnh tôi mắt chăm chú nhìn bảng, tự nhiên tôi có chút hụt hẫng. Lòng thấy nhẹ bẫng đi nhưng chẳng hiểu sao không cười nổi.
Giờ chơi, Mẫn đi đâu đó cùng Thùy Hương rồi quay lại lớp. Tôi không hỏi hắn đi đâu vì vốn dĩ tôi không quá tò mò về chuyện của người khác, mà cái này lại có liên quan tới con nhỏ tôi ghét nhất lớp nữa.
Thời gian còn lại của buổi Speaking hôm ấy, Mẫn cũng không nói gì với tôi. Hắn ta chỉ nói tiếng Anh cùng thầy Long, giải một vài bài tập nâng cao trên bảng. Và hết. Tôi như đứa thừa thãi trước mặt hắn.
Tan học, tôi lết cái thân tàn ra nhà chờ xe buýt. Bắt gặp Thùy Hương và Mẫn nói cười gì đó cũng ngay trong nhà chờ, hình như hai người có hẹn đi đâu đó bằng xe buýt. Tôi chỉ liếc qua chỗ Mẫn một chút rồi ngồi xuống nhét phone nghe nhạc.
Xe buýt xanh dương ngừng lại, nó không đông lắm đủ để tôi lách người lên xe. Nhìn lại nhà chờ, Mẫn vẫn ngồi đó nói chuyện rôm rả với Thùy Hương. Xe buýt lăn bánh. Tôi chẳng thèm ngoái đầu, lòng dâng lên chút hụt hẫng.
*
*
-Ly, xuống đây.
Mẫn lại ngồi chỗ cũ và bên cạnh hắn vẫn còn trống, cứ như vị trí đó dành riêng cho tôi vậy. Loáng một cái Mẫn đã học chung với tôi được hai tháng rồi, sắp đến chúng tôi có một bài text giữa kì, việc này khiến tôi bù đầu bù cổ với môn Grammar.
-Nay đi trễ vậy. Bình thường đi chuyến trước mà.
-Biết Ly đi chuyến này nên Mẫn cố tình đi trễ. Hehe.
Ôi trời, cái lúm đồng tiền với chiếc răng khểnh. Tôi thèm đấm vỡ mặt hắn ghê luôn. Mẫn có biết là tôi ghen tị với nụ cười duyên ấy của mình lắm không nhỉ? Chắc không đâu, con gái ai lại đi ghen với con trai bao giờ. Vậy mà Tạ Kiều Ly tôi lại như thế đấy!
-Tuần trước có chép bài Tư tưởng Hồ Chí Minh không?
-Không. Công nhận bà cô dạy môn đó luôn. Nói không ngừng nghỉ, nghe đã lỗ tai muốn chết.
-Có mình ông học môn đó là nói vậy thôi. Ai cũng ngán ngẩm hết trơn.
-Hihi. Đúng rồi. Vừa đầu tiết là Ly cắm phone bay bổng, đâu có nghe cô giảng gì đâu?
-Sao ông biết tui không nghe? Tiết đó ông toàn ngủ không mà.
-Hehe. Ụa. Mà Ly cũng không chép bài hả?
-Ờ.
Không lẽ tôi phải thú nhận là mải mê nhìn hắn ngủ nên không chép bài? Thật là cái gã hâm đơ này… Tôi lấy điện thoại ra, lại cắm phone nghe nhạc. Sẵn đó chìa ra cho Mẫn một bên tai nghe.
-Ly thích nghe nhạc nhỉ? Lần nào đi xe buýt cũng thấy Ly nhét phone. Nghe nhiều không tốt đâu.
Sao hắn giống bà già nhà tôi nhỉ? Mẹ tôi vẫn thường la mắng khi nhìn thấy con gái bà đeo phone ngồi rung đùi mỗi tối. Hắn về ở chung với mẹ tôi được đấy nhỉ? Ôi cái đầu này, lại nghĩ ngợi bậy bạ nữa rồi.
-Ủa mà sao tuần trước Ly không chép bài vậy? Rồi bữa nay tính sao?
-Hên xui. Kiểm tra cô cho đề mở mà.
-Mở thì mở chứ, sợ là có mở vở ra cũng không biết chép chỗ nào nữa.
Đúng như lời Mẫn nói, đề kiểm tra Tư tưởng Hồ Chí Minh hôm đó lớp tôi toàn cắn bút mặc dù quyển giáo khoa và vở ghi mở chình ình trước mặt. Tôi và hắn ngồi nhìn nhau cười, gần nửa thời gian trôi qua mà tờ giấy bài làm còn trắng tinh. Nộp giấy trắng thì cầm chắc cái trứng ngỗng nên tôi xúi giục Mẫn viết bậy bạ gì vô để có mà nộp.
Thế là hai đứa chia nhau ra viết, cuốn sách giáo khoa được tận dụng hết chỗ. Thấy chỗ nào hay hay có đủ ý là viết điên viết khùng. Cuối giờ trước khi nộp bài còn nhìn nhau cười toe lần nữa.
Tôi cũng không nghĩ là mình có thể tự nhiên cười nói với Mẫn như vậy, cho đến khi Thùy Hương bước tới trước mặt chúng tôi, chống hông lên giọng.
-Mẫn, cô Nga tìm. Lên văn phòng khoa gặp cô nha.
Cô Nga là trợ lí khoa Ngôn Ngữ Anh của trường, hẳn có việc gì đó quan trọng lắm mới cho gọi Mẫn lên văn phòng. Thùy Hương ngúng nguẩy về chỗ, trước đó nó còn liếc tôi một cái bén ngót. Nhìn qua Mẫn, tôi thấy gương mặt hắn đăm chiêu, đôi mày nhíu lại. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó đang xảy ra.
*
*
-Ly về trễ ba mẹ có nói không?
Tự nhiên lúc tan học Mẫn đi phía sau tôi và hỏi câu này. Tôi xoay người lại nhìn hắn ta, bất giác cái nhíu mày mấy hôm trước hiện ra và khiến tôi bất an vô cùng.
-Về kịp chuyến xe cuối cùng thì không sao. Chuyện gì vậy?
-Đi với Mẫn tới siêu thị nha.
-Được thôi. Sẵn tiện mua đồ ăn cho Soni luôn.
Soni là nhóc chó Nhật dễ thương ở nhà tôi, có lần tôi kể cho Mẫn nghe về sự thông minh của nhóc, hắn ta tỏ vẻ không tin, đã thế còn thách thức tôi mang Soni ra thi thố với nhóc tì Mino nhà hắn nữa cơ. Tôi chẳng thèm so đo với Mẫn, nên chẳng có cuộc thi đấu nào giữa hai nhóc chó con cả. Toàn thấy tôi và hắn đấu võ mồm bôm bốp thôi.
Thế là hai chúng tôi đón xe buýt đi ngược hướng về nhà. Siêu thị nằm ở trung tâm thành phố, cách nhà tôi 30 phút ngồi xe buýt. Suốt đoạn đường đi Mẫn không nói lời nào với tôi, hắn chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Điều đó càng khiến dự cảm không lành trong tôi thêm chính xác.
Mẫn kéo tôi vào nhà hàng Lotteria, ấn tôi ngồi xuống ghế và đi thẳng vào quầy gọi thức ăn. Sau đó hắn ta bưng ra hai phần gà rán cùng với hai ly pepsy lớn.
-Có uống lộn thuốc không? Sao bữa nay tốt đột xuất vậy?
-Ăn đi. Sau này không có nữa đâu.
Ngụm pepsi trong miệng tôi không thể nuốt xuống cuống họng, nó đứng khựng lại đó khi nghe câu nói vừa rồi. “Sau này không có nữa đâu”. Tôi nhìn Mẫn, hắn ta không có vẻ gì là biết tôi bị sốc sau câu nói vô tình kia. Hắn ga lăng đi lấy tương ớt và khăn giấy cho tôi, cẩn thận cắt nhỏ thịt gà rồi đẩy về phía tôi. Động tác vô cùng thành thục.
-Hôm nay là sinh nhật của Mẫn.
Tôi sốc lần thứ hai. Sinh nhật. Hắn không cùng với gia đình quây quần mà kéo tôi vào Lotteria làm một chầu gà rán. Không thấy trống trải và buồn sao? Ba mẹ hắn không nhớ ngày sinh của con trai mình ư?
-Không có quà đâu. Ai kêu không chịu nói sớm.
-Hì. Không sao. Ly chịu đi ăn với Mẫn là được rồi mà.
-Rồi đây trả tiền chầu này chứ gì? Gớm, con trai gì mà tính kĩ thấy ghê.
-Ấy ấy, Mẫn có nói là để Ly trả đâu? Ăn đi. Lát nữa dẫn đi ăn kem nữa.
Nhắc tới kem là hai mắt tôi sáng như đèn pha ô tô. Mẫn cười tươi đẩy chén tương ớt đến cho tôi, hắn ta tiếp tục cắt nhỏ phần gà của mình, rồi ngồi nhìn tôi ăn.
Hai tháng đi học chung với Mẫn, tôi cảm thấy hắn không đến nỗi tệ. Bề ngoài điển trai kia dường như là vỏ bọc che lấp một tâm hồn thương tổn. Tôi thấy vậy, đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi thôi. Không dám hỏi, cũng chẳng dám can thiệp sâu vào cuộc sống của hắn, tôi sợ mình sẽ lún sâu vào và khó lòng dứt ra được.
-Mẫn sắp đi du học rồi.
Tôi thả rơi con dao xuống bàn, cũng may là nó rớt vào khay thức ăn. Cùng một buổi chiều, Mẫn làm tôi sốc những ba lần, mặc dù trước đó hắn đã khiến tôi bất ngờ còn nhiều hơn thế nữa. Hắn vừa nói gì nhỉ? Đi du học?
-Du học hả? Đi Anh hay Mĩ?
-Úc.
Hay chưa. Úc. Australia ấy à? Cũng gần Việt Nam mà. Tôi gật gù, lấy dao chọt chọt miếng thịt gà trong dĩa, không thể nào nhét vào miệng nữa. Tôi nhìn dĩa thịt gà bầy nhầy mà ngao ngán, cố nén tiếng thở dài phát ra.
-Hôm bữa cô Nga kêu Mẫn lên hỏi vụ này nà.
-Chuyển về đây chi rồi đi du học vậy? Ở Sài Gòn làm thủ tục không gọn hơn a.
-Về đây để gặp Ly chứ.
-Gặp Ly làm gì?
-Thì… để thích Ly.
Tôi giơ ly pepsi ra trước mặt Mẫn, cười tinh ranh.
-Thích ly lắm hả? Cho uống luôn ly pepsi này nà, giờ mới biết Mẫn đẹp trai bị bệnh lâu năm mà giấu nha.
Tôi cố tình lướt qua chuyện khác. Mẫn nói thích tôi. Tôi đã ngầm nhận ra điều này ngay từ đầu, chỉ là tôi không muốn đặt nặng vấn đề đó mà thôi. Mẫn cầm lấy ly pepsi đặt lại về chỗ cũ, cụp mắt không nhìn tôi. Tôi biết hắn đang có điều gì đó khó nói.
-Ba mẹ Mẫn cãi nhau. Họ li thân. Mẫn bị ép chọn theo ba hoặc theo mẹ. Hết tuần sau là ba bay sang Úc rồi.
Hóa ra là vậy. Đó là lí do mấy hôm rồi tôi thấy hắn buồn. Một đứa con trai hiếu động như Mẫn mà biết buồn thì đó phải là chuyện đau lòng lắm. Bị ép lựa chọn sống với ba hoặc mẹ thì còn điều gì khó khăn hơn.
-Vậy Mẫn theo ba hả? Qua Úc du học sẽ có cơ hội thăng tiến hơn, Mẫn học giỏi tiếng Anh mà.
Tôi nghĩ Mẫn lựa chọn theo ba là một quyết định sáng suốt, nếu là tôi chắc tôi cũng sẽ làm vậy. Nhưng dường như có cái gì đó đang chực trào trong lòng tôi, nửa muốn Mẫn đi theo con đường thăng tiến, nửa lại muốn hắn ở lại đây tiếp tục học với tôi. Quái, sao lại là với tôi nhỉ?
-Nếu là Ly thì Ly sẽ chọn theo ba hay theo mẹ? Ba mẹ Mẫn nói họ tôn trọng quyết định của Mẫn, dù theo ai thì người kia đều lo cho cuộc sống sau này của Mẫn cả.
-Ơ… Ly… không biết đâu. Mẫn cứ làm theo những gì Mẫn thấy là đúng. Yêu quý ai và muốn ở bên người đó thì chọn. Chắc Ly sẽ làm vậy.
Nói xong câu đó tôi mới biết mình ngu đến cỡ nào. Mẫn từng nói với tôi hắn ta yêu thương ba, bởi vì từ nhỏ ba đã là vị thần trong tim hắn. Chọn đi du học chắc chắn sẽ được gần với ba hơn. Tôi bưng ly pepsi uống sạch. Mẫn nhìn tôi nở một nụ cười gượng gạo, dù vậy nhưng tôi vẫn thấy nó đẹp vô cùng.
*
*
Tôi đã ngồi trên xe buýt suốt hai tiếng đồng hồ rồi. Chiều này tôi cúp học, một học sinh ngoan như tôi trước giờ chưa bùng tiết khi nào. Lí do? Tôi trễ học vì bị xe buýt bỏ lại. Vừa ra khỏi nhà thì một xe chạy ngang, đi bộ chưa tới trạm thì thêm một xe nữa. Tôi đứng chờ đúng 30 phút mới có một xe oằn mình đỗ lại. Thèm xuống xe đi về nhà làm một giấc trưa ghê luôn.
Tiết Grammar. Trời ơi!
Hôm nay tôi không mặc đồng phục, chỉ có thứ Ba và thứ Sáu mới mặc thôi. Tôi leo lên xe ngồi ở băng ghế sau cùng rồi mặc cho nó muốn chở mình đi đâu thì chở. Những lần tới lớp mà thầy cô cho nghỉ đi về là tôi thường ngồi xe buýt đi lòng vòng thế này.
Nhân viên xe buýt ai cũng quen tôi cả nên họ cũng quen với việc con nhỏ cứ ngồi lì ở băng ghế sau cùng đi dọc tuyến đường này, từ đầu bến đến cuối bến mà không lên xuống ở bất cứ trạm nào. Nhiều lúc tôi hâm hâm vậy đấy.
Hôm nay là thứ Bảy rồi, chắc là Mẫn đang trên đường đến sân bay và chuẩn bị khởi hành sang đất nước đặc trưng với loài chuột túi. Hắn ta chỉ nói chuyện mình đi du học với mỗi mình tôi, thậm chí Thùy Hương là lớp trưởng mà cũng không biết, hắn muốn ra đi âm thầm giống như khi hắn đến vậy.
Tôi tựa đầu vào cửa xe, nhắm mắt. Mới mấy ngày trước đây thôi, ở băng ghế này Mẫn ngồi với tôi, hắn huyên thuyên nói về một chủ đề nào đó. Lâu lâu tôi châm vào một câu chẳng đâu vô đâu, hắn cười rồi lại tiếp tục chủ đề, chẳng hề trách móc tôi xen vào phá đám.
Mới đêm qua, tôi ôm bà già nhà tôi ngủ. Mẹ hỏi tôi có phải biết yêu rồi không? Mẹ tinh ý lắm, nhìn một chút đã biết rồi. Ông bà già không ngăn cấm chuyện tôi mới từng tuổi này đã yêu đương nhưng cần phải biết đâu là điểm dừng đúng đắn. Tôi chẳng biết có phải đang yêu hay không, mà tôi thì yêu ai nhỉ? Hồ Quang Mẫn á?
Tự nhiên cái tên ấy trượt ngang đại não của tôi. Ừ thì Mẫn chiếm khá nhiều suy nghĩ, cả thời gian của tôi cũng bị hắn chiếm lấy. Chúng tôi không có nhiều kỉ niệm, lần sinh nhật hắn đi ăn ở Lotteria là lần đi chơi chung đầu tiên và cũng có lẽ là duy nhất. Tôi không xác định được mình đối với hắn có ý gì, thích hay yêu hay gì gì đó.
Thứ thân quen nhất, gắn kết tôi và Mẫn có lẽ là chuyến xe buýt màu xanh dương này. Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả. Hắn chưa thật sự nghiêm túc nói thích tôi hay này nọ, tôi cũng không hề hé nửa lời về chuyện tình cảm trước mặt hắn. Giữa chúng tôi chẳng có sợi dây ràng buộc phức tạp nào cả, vì thế hắn có đi du học cũng chẳng có liên quan gì tới tôi.
À thì cũng có chút xíu xiu liên quan đấy. Từ hôm nay không còn ai giành vị trí cuối xe sẵn cho tôi, cũng chẳng ai kể cho tôi nghe về một kì quan nào đó chưa được thế giới công nhận, càng không có ai chọc tức tôi chỉ bằng một câu nói. Ừ, vậy là cuộc sống của tôi từ hôm nay sẽ chẳng có ai tên là Hồ Quang Mẫn nữa.
*
*
Tôi cố tình đến trạm xe buýt sớm hơn thường lệ, chắc phải tập dần cái tính lề mề của mình thôi. Không thể đi học trễ rồi cứ đổ thừa cho xe buýt được. Vẫn điệu bộ như cũ, tôi bước lên xe buýt như một ninja vừa bay trong phim truyền hình Nhật Bản ra mà chưa kịp tẩy trang.
Lôi tấm vé tháng ra cho chị Duyên kiểm tra, tôi ráng lách người đứng cho gọn lại, cố không nhìn về phía cuối xe, nơi đã từng có người vẫy tay gọi mình. Thật sự mà nói thì tôi nhớ Mẫn, ừ một chút thôi. Dù gì cũng đi học chung cả hai tháng trời chứ có ít ỏi gì đâu mà nói quên là quên ngay được.
-Ly, dưới này còn ghế.
Cái giọng này sao nghe quen dữ vậy? Tôi xoay người tròn mắt nhìn về phía băng ghế cuối cùng, rồi sau đó là chạy như bay xuống phóng tới ngồi cái phịch, nhoẻn miệng cười toe toét với Mẫn.
-Bình thường Mẫn đi xe sau mà? Sao nay đi sớm vậy?
-Mẫn biết là Ly đi xe này nên cố tình đi sớm. Hehe.
-Gớm, ba xạo vừa thôi.
-Thật mà. Ly không tin hả?
-Tin, được chưa? Mẫn không đi du học nữa hả?
-Không.
Như có cơn mưa rào trút xuống sau những ngày nắng hạn gay gắt, tôi thật sự rất vui khi nghe chính Mẫn nói hắn ta sẽ không đi du học nữa. Vậy là hắn đã chọn mẹ ư?
-Mẫn không theo ba mà ở lại với mẹ hả?
-Không. Mẫn chọn Ly. Vì Ly nên Mẫn mới ở lại. Không phải vì mẹ. Để được cùng người Mẫn yêu quý đi học mỗi ngày trên chuyến xe buýt màu xanh dương.
Tôi ngạc nhiên, ngỡ ngàng và rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Chắc chắc Mẫn sẽ không thấy giọt nước mắt rơi vội khi nghe hắn nói xong câu ấy đâu. Tôi mỉm cười, mặc dù nụ cười ấy nằm bên trong hai chiếc khẩu trang cơ. 0_o Mẫn xiết nhẹ bàn tay tôi, giấu bên dưới chiếc cặp sách màu đen.
-Mình bùng tiết nha, Mẫn muốn đi dạo một vòng với Ly.
-Ok. Có vé tháng mà, cho Mẫn ngồi cả ngày trên xe buýt cũng được.
----
Viết cho những ngày tháng “vật lộn” với chuyến xe buýt đến trường.
Đêm vắng. Rồi ngày mai- playing ~.~
Phan Thiết, 20. 04. 2013.
Tôi thì sao cũng được, trường đại học nào cũng là trường, cũng đóng tiền vào mà học rồi bằng sức lực của mình mới lết nổi ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại trung bình. Vì thế với tôi mà nói, chuyện học đại học ở đâu không quan trọng.
Chuyện làm tôi tức muốn nổ óc chính là lời hứa không thực hiện của ông bà già nhà tôi. Để tôi nhớ xem, ngày tôi khăn gói lên Sài Gòn thi đại học, ba tôi đã nói thế này: “Mày lên đó học chi cho xa, về đây học cho gần ba mẹ cho rồi, về đây học đi con rồi ba mua cho chiếc xe máy”. Đấy, vậy mà bây giờ tôi đã sắp kết thúc năm đầu tiên của thời sinh viên rồi vẫn chưa thấy chiếc xe máy nào.
Bạn Đọc Chưa ?
Không phải là tôi thèm khát chiếc xe máy mới không lên Sài Gòn, mà là tôi tự cảm thấy nơi đó không thích hợp với mình. Tôi không thích khói bụi và những xô bồ ở chốn Sài thành. Tôi cần một nơi yên tĩnh và thanh bình. Và đó là một trong số những lí do mà tôi lựa chọn học gần nhà.
Tôi nói đến đoạn nào rồi nhỉ? À, xe máy phải không? Nói đến mới tức, tấm bằng lái xe cực khổ giang nắng cả tháng trời mới lấy được, vậy mà giờ nằm bẹp dí trong bóp, cả năm 12 tháng, 1 tháng 30 ngày tôi chưa nhìn mặt nó lấy lần nào. Đơn giản vì tôi không có xe máy, ông bà già tôi chưa chịu mua xe máy cho con gái cưng mặc cho tôi nài nỉ muốn gãy lưỡi.
Và đó là nguyên nhân dài lê thê lết thết dẫn đến hệ quả sau đây. Tôi- Tạ Kiều Ly, đứa con gái 18 tuổi duyên dáng thướt tha với áo dài màu vàng nhạt đang đứng so độ chói với ông mặt trời ngay giữa trưa gay gắt tại trạm xe buýt gần nhà.
Nhìn tôi lúc này không khác gì ninja đâu, mặc những hai chiếc áo khoác, một mỏng một dày. Mang bao tay, chân đi vớ, mặt đeo đến hai cái khẩu trang và cái đí.t chai màu xanh dương to đùng. Đứng tựa người vào gốc cây cóc, tay ôm cặp rên hừ hừ như con mèo bệnh.
Tôi nguyền rủa trù ếm thằng cha tài xế xe buýt chuyến trước, hắn ta đã bỏ tôi lại phía sau khi tôi đang lết bộ từ nhà đến trạm chờ. Và cũng thực hiện công việc tương tự đối với gã tài xế xe tiếp theo nếu thằng chả không mau mau chạy nhanh tới đón tôi. Tôi sắp trễ giờ rồi, trời ạ!
Đó là hệ quả của việc ông bà già không mua xe máy cho tôi. Lần nào đi học tôi cũng tốn cả lít nước bọt để nguyền rủa trù ếm mấy thằng cha tài xế xe buýt. Có mấy kiểu chử.i mắng đó thôi mà cứ mang ra chử.i hoài, riết tôi thuộc làu luôn. Thành ra mỗi lần đi học tôi đều hát thể loại ca trù.
-Xe ôm không em?
Thằng cha xe ôm nào lượn lờ quanh đây mà bắt khách vậy trời? Nhưng tôi dám cá là thằng chả mặt dày lắm mới lên tiếng. Ở cái xóm này có ai mà không biết tôi chứ? Nguyên cả xóm, mấy trăm ngôi nhà mà chỉ có mỗi mình tôi học đại học. À chưa nói, đồng phục trường tôi là cái áo dài màu vàng khè hiện đang ngự trên người tôi đây này, nhìn nó là biết địa chỉ rồi khỏi cần hỏi.
Chưa tính tới chuyện tôi đang đứng chình ình ngay trạm xe buýt nữa, mà gã xe ôm kia vẫn mặt dày hỏi khách. Ôi trời, bà già nhà tôi không cho tiền đi xe ôm đâu. Cuộc đời tôi gắn liền với chiếc xe buýt rồi, mỗi tháng bà già cho tôi 200 ngàn mua vé dành riêng cho học sinh, sinh viên. Với tấm vé tháng đó, tôi có thể ngồi xe buýt cả ngày lượn lờ khắp các nẻo đường nó đi qua mà không tốn một đồng nào hết.
-Con có vé tháng chú ơi!
Hà, tôi ráng căng mắt nhìn thằng cha xe ôm. Hắn ta chẳng phải xe ôm gì đâu. Gớm, cái thứ choai choai thấy gái là mắt sáng rỡ, định tán chị đây hả cưng! Nằm mơ giữa ban ngày à! Nhìn hắn ta chừng bằng tuổi tôi là cùng, cái bản mặt non choẹt kia mà bị tôi kêu bằng “chú” chắc hẳn hắn ta không tức chết mới lạ.
Rồi “chú” xe ôm lượn đi không rõ là có mắng chử.i trù ếm gì tôi hay không. Nhưng mà nhìn hắn ta đẹp trai thật. Con trai gì mà da trắng thấy sợ, chắc phải trắng như Edward trong series Chạng Vạng cũng chừng. Hay là bị gay nhỉ? Đúng là… con trai thời buổi này. Loạn cả rồi. Tôi không nhịn được cảm thán một câu. Đợi chừng 10 phút nữa thì xe buýt tới rước tôi đi.
Mém chết. Tôi vừa đặt mông an tọa thì bà giáo dạy Grammar bước vô, đặt cái cặp to đùng xuống bàn và nhìn bao quát một lượt. Bà cô già này nổi tiếng là khó tính, đầu giờ học phải điểm danh, cứ đi trễ 15 phút là bị tính vắng một tiết học. Rồi cộng dồn lại, cuối khóa mà vắng quá 30% tiết học thì năm sau nộp tiền học lại luôn là vừa.
Tôi ngồi ở góc trái lớp học, không phải bàn cuối nhưng được cái là cạnh cửa ra vào. Đưa mắt nhìn một lượt, tôi có thói quen là mỗi khi giáo viên điểm danh sĩ số lớp là cứ nhìn từng người đứng lên ngồi xuống. Thấy thú vị thế nào ấy, hồi hộp chờ tới tên mình y như cái hồi đi thi đại học rồi la thật lớn lên cho bà con cô bác biết là mình có mặt.
-Tạ Kiều Ly.
-Dạ có!
Đấy, phải to cỡ đấy tôi mới chịu. Hình như có vài tiếng khúc khích vang lên nhưng tôi không để ý lắm, việc tiếp theo mà tôi phải làm là lôi sách vở ra để trên bàn và kiểm tra ngòi bút chì có làm việc hay không.
Lớp tôi hôm nay hơi đông. Sĩ số đầu năm là 36. Hơi khiêm tốn so với những trường đại học khác thì phải. Bây giờ thì có vài đứa chuyển khoa, cũng có vài đứa chuyển trường, chắc lên được 40 người rồi. Chậc, cái trường ở tỉnh lẻ là vậy đấy.
-Hồ Quang Mẫn.
-Dạ có.
Tên lạ hoắc vậy. Tôi nhớ là gần đây nhất con nhỏ lớp trưởng điệu đà thông báo lớp tôi có thêm một đứa con gái chuyển về từ trường đại học Văn Lang thôi mà. Hồ Quang Mẫn này chắc chắn không thể là con nhỏ kia. Vậy là lớp tôi có thêm thành viên à?
Xem nào, không chỉ riêng tôi mà tất cả các thành viên còn lại của lớp đại học chuyên ngành Ngôn Ngữ Anh đều bắn mắt về phía bạn mới. Mà chỉ là mới đối với tụi nó mà thôi. Tôi há miệng, tròn mắt nhìn cái gã vừa mới hạ cánh tay xuống. Hắn ta… là “chú” xe ôm. Khỉ thật! Vậy mà lúc nãy dám xưng với tôi bằng “em”. Được lắm! Ghim đấy, nhất định đợi cơ hội trả thù.
Vấn nạn lúc này là không chỉ mấy con nhỏ hám trai điệu đà lớp tôi liếc mắt đưa tình đá lông nheo gì đấy với Mẫn mà cả bà cô giáo nổi tiếng khắt khe cũng phải nhượng bộ với hắn. Theo nhận xét của bà cô thì Mẫn học trội. Trội chứ không giỏi đâu nhá, phải phân biệt giữa hai khái niệm kia giúp tôi đi.
Tôi cũng công nhận hắn ta học trội, bằng chứng là bài tập ngữ pháp cô cho trên máy chiếu, cả lớp chỉ một mình hắn làm được. Còn tôi, làm đúng nhưng không trúng. Thế mới nổi điên chứ. Tuy nói ngay từ đầu là sức học của tôi không cao nhưng chỉ mang ra so sánh với mấy đứa bạn phổ thông thôi, tôi học trường Chuyên đấy.
Còn với cái lớp đại học này thì ít nhất tôi cũng phải nằm trong danh sách đầu bảng, không hạng ba thì cũng hạng nhì. Tôi không dám nhận mình hạng nhất vì người đẹp lớp trưởng đang nổ banh chành với cậu bạn mới rằng vị trí ấy thuộc về mình kia kìa.
Chắc là Mẫn vừa chuyển từ Sài Gòn về, nghe hắn ta nói chuyện với nhỏ lớp trưởng là đủ hiểu rồi. Hai anh chị ấy cứ ngỡ như lớp này chẳng có ai, trò chuyện rôm rả cả xóm. Tôi bĩu môi dài thườn thượt, cũng may là không ngồi gần đó nếu không chắc bữa trưa của tôi sớm cho ra ngoài mất thôi.
*
*
Tôi lại tiếp tục với cuộc hành trình cùng những chuyến xe buýt. Buổi chiều là thời điểm xe đông khách nhất, trường tôi nằm ở đoạn giữa của tuyến đường xe qua cho nên tôi luôn bị bỏ lại vì xe không nhét nổi thêm hành khách. Quen rồi, cả năm học cứ hôm nào học buổi chiều là vậy. Người ta tan trường lúc 5 giờ 30 còn tôi phải đến gần 7 giờ mới về đến nhà là muộn nhất.
Tôi nhét phone vào tai, ngồi thả hồn theo điệu nhạc. Căn bản mà nói tôi chẳng để ý xe buýt sẽ đến như thế nào và có bỏ tôi lại hay không. Vì tôi chắc chắn nó sẽ chạy một cái vèo mà chẳng thèm ngừng trạm nơi tôi đang ngồi chờ. À quên, trước trường tôi có một cái trạm chờ, may mắn là nó có xây sẵn một cái nhà chờ còn chỗ ban trưa tôi đứng đợi thì chẳng đào đâu ra cái nhà chờ tương tự. Thế đấy!
Và có lẽ tôi cũng sẽ quên khuấy đi việc lớp mình có tên bạn mới nếu hắn ta không ngừng trước mặt tôi và hỏi câu lúc trưa một lần nữa.
-Xe ôm không em?
Tôi cá là hắn ta không nhìn ra tôi là con nhỏ lúc trưa chơi xỏ hắn đâu. Đơn giản bởi vì bây giờ tôi không đeo khẩu trang, chỉ có đôi kính và chiếc áo khoác mỏng mà thôi. Và để chứng minh cho việc đó thì Mẫn đang nhìn tôi với ánh mắt y hệt lúc trưa, vẻ mặt chẳng có chút gì là ngạc nhiên khi gặp lại người quen ở đây cả.
Tôi làm bộ lơ đi, ngắm trời ngắm đất gì đó, vì tôi đang đeo phone và nếu có người bắt bẻ tôi không biết phép lịch sự thì tôi sẽ không ngại ngần mà đáp trả lại ngay lập tức. Mẫn có vẻ không giữ được kiên nhẫn, hắn ta gạc chân chống xe xuống và lại gần ngồi kế bên tôi.
-Vé tháng là cái gì vậy? Có nó thì không đi xe ôm được à?
Tôi ngẩn người. Mẫn đang tháo một bên dây phone của tôi ra và nhét vào tai mình, đồng thời hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả. À không, thực ra thì có đấy. Khi tôi tiêu hóa được câu hỏi của hắn ta thì cũng là lúc tôi biết hắn nhận ra mình là con nhỏ lúc trưa gọi hắn bằng “chú”. Bằng cách quái nào nào hắn biết là tôi nhỉ? Vậy mà lúc nãy tôi còn mạnh miệng khẳng định hắn không nhớ cơ đấy.
-Ờ.
Tôi hờ hững đáp lại. Mấy đứa bạn trong lớp chỉ có vài đứa đi xe buýt như tôi nhưng đều ở hướng ngược lại cả. Với lại chiều nay hình như khóa trên chẳng có lớp nào học, mấy bà chị năm ba, năm tư ở khu phía trên xóm tôi cũng không thể xuất hiện ở đây mà đi xe buýt được. Vì thế mà ở trạm chờ lúc này chỉ có mình tôi và Mẫn. Trống vắng ghê luôn.
-Cho mượn vé tháng được không?
-Làm gì?
-Xem thử.
-Chi? Rảnh quá ha. Không có gì làm thì đi về giùm tui cái đi.
Tôi đuổi Mẫn như tránh tà, giật lại cái tai phone, liếc hắn bằng nửa con mắt. Ở cự li gần thế này nhìn hắn còn tuyệt hơn cả Edward nữa cơ. Tôi là fan cuồng của Chạng Vạng, hì hì. Eo ôi, sao ông trời lại ưu ái cho một thằng con trai những lợi thế mà đáng ra nó phải thuộc về một đứa con gái chứ nhỉ?
-Thùy Hương nói là cần thẻ sinh viên mới đăng kí được vé tháng hả?
Thùy Hương? À, con nhỏ lớp trưởng điệu đà đây mà. Hóa ra chị ấy vẫn còn nhớ. Đầu năm học tôi có hỏi nó làm cách nào để lấy được giấy chứng nhận mình là sinh viên, vì có giấy này hoặc thẻ sinh viên để thì mình mới đăng kí được vé tháng. Sao nó không xin giấy chứng nhận sinh viên rồi mang đi đăng kí vé tháng luôn cho tên hâm đơ này thì giờ phải tôi đỡ mệt không?
-Ờ.
-Vậy một tháng mình đóng bao nhiêu tiền để làm vé?
-Ủa, Thùy Hương không có nói cho bạn biết hả?
Tôi làm giọng nhẹ nhàng hỏi lại. Có Chúa mới biết đằng sau câu hỏi kia của tôi chứa đựng bao nhiêu cái nghiến răng. Tự nhiên ở đâu ra cái gã bạn mới này rồi hỏi đủ thứ trên đời hết vậy trời? Lúc nãy thấy thân mật với Thùy Hương lắm mà, sao không đi mà hỏi bạn ấy?
-Không. Nhỏ đó ở kí túc xá mà, đâu có đi xe buýt đâu mà biết. Ly nói cho tôi biết thủ tục làm vé đi.
Hơ, thân thiện quá ta. Tôi nhớ là đâu có nói cho hắn ta biết tên mình đâu ta. Cái gã hâm đơ này, thôi thì làm phước cho trót luôn vậy.
Thế là trong thời gian ngồi đợi xe buýt đến tôi giảng giải đầy đủ chi tiết từng bước và thủ tục đăng kí vé xe buýt tháng. Nói cho có văn vẻ màu mè vậy thôi, chứ bạn chỉ cần mang một tấm hình 3 X 4, 200 ngàn và tờ giấy chứng minh bạn là sinh viên quẳng trước mặt bà chị nhân viên phòng vé là ok tất.
Nhưng với cái gã Hồ Quang Mẫn này thì không cần ba cái giấy tờ rườm rà kia đâu, mỗi việc hắn đẹp trai là đủ để cầm trong tay tấm vé tháng rồi. Tôi dám cá điều đó.
Sau đó thì sao nhỉ? À, xe buýt tới. Đoạn đường này có hai tuyến xe khác chủ cạnh tranh cùng nhau. Nhưng chỉ có mỗi xe buýt tuyến Nam Nguyên mới có vụ đăng kí vé tháng. Thứ để tôi phân biệt hai loại xe buýt này là màu sắc của chúng. Tôi lúc nào cũng phải vác mặt lên xe màu xanh dương khiến cho mấy bà chị nhân viên ai cũng quen mặt, biết cả tên tuổi lẫn địa chỉ nhà.
Mà điều kì lạ là Mẫn cũng theo tôi lên xe. Vậy mới chết. Con xe máy của hắn ta bỏ xó à?
-Bạn trai đó hả Ly? Ghê nha! Đẹp trai quá xá!
Bà chị nhân viên bán vé xe buýt nhìn Mẫn rồi phán mấy câu khiến tôi tá hỏa. Bạn trai? Đào đâu ra? Tôi chỉ mới gặp hắn lần đầu tiên thôi a! Mẫn cúi đầu chào chị Trân rồi hỏi giá vé đi đến địa chỉ nhà mình. Hóa ra hắn ta ở gần nhà tôi, cũng chẳng xa lắm, cách nhau chừng hai cây số là cùng.
-Em không có tiền lẻ hả? Vé đi có 6 ngàn mà đưa tới 500 sao chị thối?
Chị Trân than thở, cái gã này hình như chưa bao giờ đi xe buýt thì phải. Tôi đành bấm bụng móc bóp ra lấy 6 ngàn lẻ đưa cho chị. Mẫn nhận vé mà ái ngại nhìn tôi. Chị Trân cười cười chọc tôi mãi.
-Còn xe máy tính sao? Bỏ lại hả?
-Lát nữa có người tới lái đi. Ly yên tâm. Không mất đâu mà lo.
Tôi mà thèm lo cho hắn á? Không có đâu. Tôi nhìn hắn lại trề môi vẻ khó chịu và bực dọc. Đứng chung với một tên đẹp trai ngời ngời như Mẫn khiến tôi có chút không quen, mọi người cứ nhìn chúng tôi chỉ trỏ, mà thật ra thì tôi rớt chút miếng thơm từ sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng thùng đổ nước của hắn ta mà thôi.
-Ngày mai mình có học môn nào không Ly?
Tên này giả nai ghê gớm. Con nhỏ Thùy Hương không mang thời khóa biểu học kì này ra cho hắn ta chép thì tôi đi bằng đầu. Còn dám lợi dụng để bắt chuyện với tôi hả? Phen này mày biết tay bà.
-Không nhớ nữa. Hình như là học Tư tưởng Hồ Chí Minh. À không, môn này tuần sau mới học. Chắc là học Listening, tiết 2 tới tiết 5 thì phải. Ủa, cũng không phải. Tiết 1 tới tiết 4. Mà môn này học một lần 3 tiết hay 4 tiết ta? Không nhớ nữa.
Nhìn gương mặt của Mẫn có chút biến sắc, khóe môi giật giật là tôi sướng rơn, thiếu điều muốn hả họng cười cho đã nhưng sợ mất hình tượng, với lại đang trên xe đông người nên biết ý còn kiềm chế được.
-Vậy thôi, để tí về nhà gọi điện hỏi Thùy Hương cũng được.
Nhìn cái mặt như cái bánh bao chiều của Mẫn khiến tôi thấy mình có chút quá đáng, dù gì cũng là bạn mới, giúp đỡ bạn mới là chuyện nên làm. Mà theo tình hình này thì có vẻ con nhỏ Thùy Hương không đưa thời khóa biểu cho hắn chép trực tiếp, mà là cho số điện thoại buộc hắn phải gọi cho nàng nếu muốn biết lịch trình của tuần.
-Thôi, giỡn đó. Chiều mai học Speaking, tiết 8 tới tiết 10. Bắt đầu từ 1 giờ 20 phút. Phòng 3.
Mẫn cười tươi, thề với Chúa đây là nụ cười đẹp trai nhất từ trước đến giờ con từng thấy. Tuy yêu Edward điên cuồng nhưng đến giờ phút này tôi cảm thấy Mẫn đã thay thế mất vị trí ấy rồi. Không được. Tạ Kiều Ly, tỉnh lại ngay.
Thấy tôi cứ lắc đầu hoài, Mẫn có chút lo ngại.
-Ly sao vậy? Đau đầu hả?
-Không. Không sao. Chị Trân, ghé trạm tới nha.
-Biết rồi.
Tôi không chào tạm biệt Mẫn mà cúi đầu xuống xe buýt, đi thẳng về nhà. Đụng phải con người này khiến tôi có dự cảm không lành. Hồ Quang Mẫn. Ngày mai sẽ ra sao?
Ai đó đánh cho tôi tỉnh lại đi. Vừa vén tà áo dài bước lên xe buýt, đập vào mắt tôi đầu tiên không phải là bà chị nhân viên bán vé mà là cái bản mặt đẹp trai và nụ cười kiêu sa còn hơn cả Edward của gã bạn mới. Mẫn ngồi ở băng ghế cuối cùng vẫy tay gọi tôi.
-Ly, dưới này còn ghế.
Tôi đứng sượng trân ở cửa lên, nhìn bao quát một lượt chỉ còn duy nhất chỗ bên cạnh Mẫn. Đưa vé tháng ra cho chị Phượng kiểm tra rồi tôi đi về phía cuối xe ngồi. Mẫn có vẻ thích thú khi gặp tôi trên chuyến xe buýt này. Kì lạ là hắn vẫn nhận ra tôi trong cái hình dạng bề ngoài như ninja của mình.
-Phiền mọi người giữ vé để kiểm tra.
Nhân viên kiểm vé lên xe lúc nào sao tôi không biết nhỉ? Ông chú cầm sấp vé trên tay đi rà soát vé của từng người, xe ban trưa khá trống nên mới tìm được chỗ ngồi, mới nhắm mắt được chút xíu đã bị đánh thức.
Và tôi hoàn toàn tỉnh ngủ khi nhìn thấy Mẫn chìa tấm vé tháng của mình ra cho chú Hồng kiểm tra. Gương mặt điển trai của hắn lúc chụp hình nghiêm túc còn đẹp hơn rất nhiều so với khi nhe răng cười toe toét. Thượng đế ơi! Chúa ơi! Hắn ta làm thật.
Một gã nhà giàu như Mẫn lại đi xe buýt, mà còn đi vé tháng mới ghê chứ. Nghe ông bà già nhà tôi nói chuyện lúc tối, gia đình Mẫn chuyển về từ Sài Gòn, hình như ba hắn chuyển công tác nên hắn cũng đi theo. Ở đây thì không có họ hàng gì nhiều, chỉ có người chú họ cũng xa lắc xa lơ, hình như bây giờ gia đình Mẫn đang ở cùng với ông chú đó.
Ông bà già nhà tôi cũng cập nhật thông tin nhanh lẹ quá. Mà điều đáng quan tâm là gia đình Mẫn rất giàu, sánh ngang cỡ triệu phú cơ. Ba hắn kinh doanh bất động sản, mẹ hắn làm chủ một khu resort cao cấp ở gần trường tôi luôn mới ghê. Hơ, sau này ai làm con dâu nhà hắn chắc hưởng phước cả đời.
-Ly chụp hình nhìn cũng xinh quá ha.
Biết Mẫn đá đểu mình nên tôi nín thinh cho hắn quê độ. Nếu hắn đi xe buýt bằng vé tháng vậy là tần số đụng mặt với hắn sẽ càng tăng. Trời ạ, tôi chưa muốn bị cái tên hâm đơ này theo ám đâu.
*
*
Phải công nhận là Mẫn học cực kì giỏi môn Speaking, hắn ta như có sẵn gen nói từ trong bụng mẹ vậy. Cái gì cũng phăng ra ngoài bằng tiếng Anh, nói thao thao bất tuyệt. Cả ông thầy dạy nói cũng phải ngỡ ngàng. Rồi bạn gái được mệnh danh là “chúa nói” của lớp tôi cũng phải bái phục Mẫn. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ hắn rồi.
-Đổ rồi phải không?
Hắn lại lảm nhảm gì nữa vậy nhỉ? Vừa trên bục giảng về chỗ đã phóng ngay câu nói chẳng đầu chẳng đuôi kia khiến tôi ngây ngốc. Đổ? Là đổ cái gì nhỉ?
-Ly thích Mẫn rồi phải không?
Ọe. Cái gã hâm đơ này vừa phun ngọc nhả ve chai cái quái gì vậy trời? Thích hắn? Tôi á? Tạ Kiều Ly này á? Thôi cho tôi xin đi. Thùy Hương đang phóng đạn về phía tôi kia kìa. Chỉ riêng việc đi thấy tôi và hắn bước vô lớp cùng một lượt cũng đủ để cả đám hám trai kia quật tôi té ngã không thương tiếc rồi.
-Thùy Hương mới đá lông nheo với Mẫn đó. Lựa lời mà nói cho khéo nha, đừng làm phật ý người đẹp.
Rồi sau câu nói đó của tôi, Mẫn im re không hó hé gì nữa. Hắn ngồi bên cạnh tôi mắt chăm chú nhìn bảng, tự nhiên tôi có chút hụt hẫng. Lòng thấy nhẹ bẫng đi nhưng chẳng hiểu sao không cười nổi.
Giờ chơi, Mẫn đi đâu đó cùng Thùy Hương rồi quay lại lớp. Tôi không hỏi hắn đi đâu vì vốn dĩ tôi không quá tò mò về chuyện của người khác, mà cái này lại có liên quan tới con nhỏ tôi ghét nhất lớp nữa.
Thời gian còn lại của buổi Speaking hôm ấy, Mẫn cũng không nói gì với tôi. Hắn ta chỉ nói tiếng Anh cùng thầy Long, giải một vài bài tập nâng cao trên bảng. Và hết. Tôi như đứa thừa thãi trước mặt hắn.
Tan học, tôi lết cái thân tàn ra nhà chờ xe buýt. Bắt gặp Thùy Hương và Mẫn nói cười gì đó cũng ngay trong nhà chờ, hình như hai người có hẹn đi đâu đó bằng xe buýt. Tôi chỉ liếc qua chỗ Mẫn một chút rồi ngồi xuống nhét phone nghe nhạc.
Xe buýt xanh dương ngừng lại, nó không đông lắm đủ để tôi lách người lên xe. Nhìn lại nhà chờ, Mẫn vẫn ngồi đó nói chuyện rôm rả với Thùy Hương. Xe buýt lăn bánh. Tôi chẳng thèm ngoái đầu, lòng dâng lên chút hụt hẫng.
*
*
-Ly, xuống đây.
Mẫn lại ngồi chỗ cũ và bên cạnh hắn vẫn còn trống, cứ như vị trí đó dành riêng cho tôi vậy. Loáng một cái Mẫn đã học chung với tôi được hai tháng rồi, sắp đến chúng tôi có một bài text giữa kì, việc này khiến tôi bù đầu bù cổ với môn Grammar.
-Nay đi trễ vậy. Bình thường đi chuyến trước mà.
-Biết Ly đi chuyến này nên Mẫn cố tình đi trễ. Hehe.
Ôi trời, cái lúm đồng tiền với chiếc răng khểnh. Tôi thèm đấm vỡ mặt hắn ghê luôn. Mẫn có biết là tôi ghen tị với nụ cười duyên ấy của mình lắm không nhỉ? Chắc không đâu, con gái ai lại đi ghen với con trai bao giờ. Vậy mà Tạ Kiều Ly tôi lại như thế đấy!
-Tuần trước có chép bài Tư tưởng Hồ Chí Minh không?
-Không. Công nhận bà cô dạy môn đó luôn. Nói không ngừng nghỉ, nghe đã lỗ tai muốn chết.
-Có mình ông học môn đó là nói vậy thôi. Ai cũng ngán ngẩm hết trơn.
-Hihi. Đúng rồi. Vừa đầu tiết là Ly cắm phone bay bổng, đâu có nghe cô giảng gì đâu?
-Sao ông biết tui không nghe? Tiết đó ông toàn ngủ không mà.
-Hehe. Ụa. Mà Ly cũng không chép bài hả?
-Ờ.
Không lẽ tôi phải thú nhận là mải mê nhìn hắn ngủ nên không chép bài? Thật là cái gã hâm đơ này… Tôi lấy điện thoại ra, lại cắm phone nghe nhạc. Sẵn đó chìa ra cho Mẫn một bên tai nghe.
-Ly thích nghe nhạc nhỉ? Lần nào đi xe buýt cũng thấy Ly nhét phone. Nghe nhiều không tốt đâu.
Sao hắn giống bà già nhà tôi nhỉ? Mẹ tôi vẫn thường la mắng khi nhìn thấy con gái bà đeo phone ngồi rung đùi mỗi tối. Hắn về ở chung với mẹ tôi được đấy nhỉ? Ôi cái đầu này, lại nghĩ ngợi bậy bạ nữa rồi.
-Ủa mà sao tuần trước Ly không chép bài vậy? Rồi bữa nay tính sao?
-Hên xui. Kiểm tra cô cho đề mở mà.
-Mở thì mở chứ, sợ là có mở vở ra cũng không biết chép chỗ nào nữa.
Đúng như lời Mẫn nói, đề kiểm tra Tư tưởng Hồ Chí Minh hôm đó lớp tôi toàn cắn bút mặc dù quyển giáo khoa và vở ghi mở chình ình trước mặt. Tôi và hắn ngồi nhìn nhau cười, gần nửa thời gian trôi qua mà tờ giấy bài làm còn trắng tinh. Nộp giấy trắng thì cầm chắc cái trứng ngỗng nên tôi xúi giục Mẫn viết bậy bạ gì vô để có mà nộp.
Thế là hai đứa chia nhau ra viết, cuốn sách giáo khoa được tận dụng hết chỗ. Thấy chỗ nào hay hay có đủ ý là viết điên viết khùng. Cuối giờ trước khi nộp bài còn nhìn nhau cười toe lần nữa.
Tôi cũng không nghĩ là mình có thể tự nhiên cười nói với Mẫn như vậy, cho đến khi Thùy Hương bước tới trước mặt chúng tôi, chống hông lên giọng.
-Mẫn, cô Nga tìm. Lên văn phòng khoa gặp cô nha.
Cô Nga là trợ lí khoa Ngôn Ngữ Anh của trường, hẳn có việc gì đó quan trọng lắm mới cho gọi Mẫn lên văn phòng. Thùy Hương ngúng nguẩy về chỗ, trước đó nó còn liếc tôi một cái bén ngót. Nhìn qua Mẫn, tôi thấy gương mặt hắn đăm chiêu, đôi mày nhíu lại. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó đang xảy ra.
*
*
-Ly về trễ ba mẹ có nói không?
Tự nhiên lúc tan học Mẫn đi phía sau tôi và hỏi câu này. Tôi xoay người lại nhìn hắn ta, bất giác cái nhíu mày mấy hôm trước hiện ra và khiến tôi bất an vô cùng.
-Về kịp chuyến xe cuối cùng thì không sao. Chuyện gì vậy?
-Đi với Mẫn tới siêu thị nha.
-Được thôi. Sẵn tiện mua đồ ăn cho Soni luôn.
Soni là nhóc chó Nhật dễ thương ở nhà tôi, có lần tôi kể cho Mẫn nghe về sự thông minh của nhóc, hắn ta tỏ vẻ không tin, đã thế còn thách thức tôi mang Soni ra thi thố với nhóc tì Mino nhà hắn nữa cơ. Tôi chẳng thèm so đo với Mẫn, nên chẳng có cuộc thi đấu nào giữa hai nhóc chó con cả. Toàn thấy tôi và hắn đấu võ mồm bôm bốp thôi.
Thế là hai chúng tôi đón xe buýt đi ngược hướng về nhà. Siêu thị nằm ở trung tâm thành phố, cách nhà tôi 30 phút ngồi xe buýt. Suốt đoạn đường đi Mẫn không nói lời nào với tôi, hắn chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Điều đó càng khiến dự cảm không lành trong tôi thêm chính xác.
Mẫn kéo tôi vào nhà hàng Lotteria, ấn tôi ngồi xuống ghế và đi thẳng vào quầy gọi thức ăn. Sau đó hắn ta bưng ra hai phần gà rán cùng với hai ly pepsy lớn.
-Có uống lộn thuốc không? Sao bữa nay tốt đột xuất vậy?
-Ăn đi. Sau này không có nữa đâu.
Ngụm pepsi trong miệng tôi không thể nuốt xuống cuống họng, nó đứng khựng lại đó khi nghe câu nói vừa rồi. “Sau này không có nữa đâu”. Tôi nhìn Mẫn, hắn ta không có vẻ gì là biết tôi bị sốc sau câu nói vô tình kia. Hắn ga lăng đi lấy tương ớt và khăn giấy cho tôi, cẩn thận cắt nhỏ thịt gà rồi đẩy về phía tôi. Động tác vô cùng thành thục.
-Hôm nay là sinh nhật của Mẫn.
Tôi sốc lần thứ hai. Sinh nhật. Hắn không cùng với gia đình quây quần mà kéo tôi vào Lotteria làm một chầu gà rán. Không thấy trống trải và buồn sao? Ba mẹ hắn không nhớ ngày sinh của con trai mình ư?
-Không có quà đâu. Ai kêu không chịu nói sớm.
-Hì. Không sao. Ly chịu đi ăn với Mẫn là được rồi mà.
-Rồi đây trả tiền chầu này chứ gì? Gớm, con trai gì mà tính kĩ thấy ghê.
-Ấy ấy, Mẫn có nói là để Ly trả đâu? Ăn đi. Lát nữa dẫn đi ăn kem nữa.
Nhắc tới kem là hai mắt tôi sáng như đèn pha ô tô. Mẫn cười tươi đẩy chén tương ớt đến cho tôi, hắn ta tiếp tục cắt nhỏ phần gà của mình, rồi ngồi nhìn tôi ăn.
Hai tháng đi học chung với Mẫn, tôi cảm thấy hắn không đến nỗi tệ. Bề ngoài điển trai kia dường như là vỏ bọc che lấp một tâm hồn thương tổn. Tôi thấy vậy, đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi thôi. Không dám hỏi, cũng chẳng dám can thiệp sâu vào cuộc sống của hắn, tôi sợ mình sẽ lún sâu vào và khó lòng dứt ra được.
-Mẫn sắp đi du học rồi.
Tôi thả rơi con dao xuống bàn, cũng may là nó rớt vào khay thức ăn. Cùng một buổi chiều, Mẫn làm tôi sốc những ba lần, mặc dù trước đó hắn đã khiến tôi bất ngờ còn nhiều hơn thế nữa. Hắn vừa nói gì nhỉ? Đi du học?
-Du học hả? Đi Anh hay Mĩ?
-Úc.
Hay chưa. Úc. Australia ấy à? Cũng gần Việt Nam mà. Tôi gật gù, lấy dao chọt chọt miếng thịt gà trong dĩa, không thể nào nhét vào miệng nữa. Tôi nhìn dĩa thịt gà bầy nhầy mà ngao ngán, cố nén tiếng thở dài phát ra.
-Hôm bữa cô Nga kêu Mẫn lên hỏi vụ này nà.
-Chuyển về đây chi rồi đi du học vậy? Ở Sài Gòn làm thủ tục không gọn hơn a.
-Về đây để gặp Ly chứ.
-Gặp Ly làm gì?
-Thì… để thích Ly.
Tôi giơ ly pepsi ra trước mặt Mẫn, cười tinh ranh.
-Thích ly lắm hả? Cho uống luôn ly pepsi này nà, giờ mới biết Mẫn đẹp trai bị bệnh lâu năm mà giấu nha.
Tôi cố tình lướt qua chuyện khác. Mẫn nói thích tôi. Tôi đã ngầm nhận ra điều này ngay từ đầu, chỉ là tôi không muốn đặt nặng vấn đề đó mà thôi. Mẫn cầm lấy ly pepsi đặt lại về chỗ cũ, cụp mắt không nhìn tôi. Tôi biết hắn đang có điều gì đó khó nói.
-Ba mẹ Mẫn cãi nhau. Họ li thân. Mẫn bị ép chọn theo ba hoặc theo mẹ. Hết tuần sau là ba bay sang Úc rồi.
Hóa ra là vậy. Đó là lí do mấy hôm rồi tôi thấy hắn buồn. Một đứa con trai hiếu động như Mẫn mà biết buồn thì đó phải là chuyện đau lòng lắm. Bị ép lựa chọn sống với ba hoặc mẹ thì còn điều gì khó khăn hơn.
-Vậy Mẫn theo ba hả? Qua Úc du học sẽ có cơ hội thăng tiến hơn, Mẫn học giỏi tiếng Anh mà.
Tôi nghĩ Mẫn lựa chọn theo ba là một quyết định sáng suốt, nếu là tôi chắc tôi cũng sẽ làm vậy. Nhưng dường như có cái gì đó đang chực trào trong lòng tôi, nửa muốn Mẫn đi theo con đường thăng tiến, nửa lại muốn hắn ở lại đây tiếp tục học với tôi. Quái, sao lại là với tôi nhỉ?
-Nếu là Ly thì Ly sẽ chọn theo ba hay theo mẹ? Ba mẹ Mẫn nói họ tôn trọng quyết định của Mẫn, dù theo ai thì người kia đều lo cho cuộc sống sau này của Mẫn cả.
-Ơ… Ly… không biết đâu. Mẫn cứ làm theo những gì Mẫn thấy là đúng. Yêu quý ai và muốn ở bên người đó thì chọn. Chắc Ly sẽ làm vậy.
Nói xong câu đó tôi mới biết mình ngu đến cỡ nào. Mẫn từng nói với tôi hắn ta yêu thương ba, bởi vì từ nhỏ ba đã là vị thần trong tim hắn. Chọn đi du học chắc chắn sẽ được gần với ba hơn. Tôi bưng ly pepsi uống sạch. Mẫn nhìn tôi nở một nụ cười gượng gạo, dù vậy nhưng tôi vẫn thấy nó đẹp vô cùng.
*
*
Tôi đã ngồi trên xe buýt suốt hai tiếng đồng hồ rồi. Chiều này tôi cúp học, một học sinh ngoan như tôi trước giờ chưa bùng tiết khi nào. Lí do? Tôi trễ học vì bị xe buýt bỏ lại. Vừa ra khỏi nhà thì một xe chạy ngang, đi bộ chưa tới trạm thì thêm một xe nữa. Tôi đứng chờ đúng 30 phút mới có một xe oằn mình đỗ lại. Thèm xuống xe đi về nhà làm một giấc trưa ghê luôn.
Tiết Grammar. Trời ơi!
Hôm nay tôi không mặc đồng phục, chỉ có thứ Ba và thứ Sáu mới mặc thôi. Tôi leo lên xe ngồi ở băng ghế sau cùng rồi mặc cho nó muốn chở mình đi đâu thì chở. Những lần tới lớp mà thầy cô cho nghỉ đi về là tôi thường ngồi xe buýt đi lòng vòng thế này.
Nhân viên xe buýt ai cũng quen tôi cả nên họ cũng quen với việc con nhỏ cứ ngồi lì ở băng ghế sau cùng đi dọc tuyến đường này, từ đầu bến đến cuối bến mà không lên xuống ở bất cứ trạm nào. Nhiều lúc tôi hâm hâm vậy đấy.
Hôm nay là thứ Bảy rồi, chắc là Mẫn đang trên đường đến sân bay và chuẩn bị khởi hành sang đất nước đặc trưng với loài chuột túi. Hắn ta chỉ nói chuyện mình đi du học với mỗi mình tôi, thậm chí Thùy Hương là lớp trưởng mà cũng không biết, hắn muốn ra đi âm thầm giống như khi hắn đến vậy.
Tôi tựa đầu vào cửa xe, nhắm mắt. Mới mấy ngày trước đây thôi, ở băng ghế này Mẫn ngồi với tôi, hắn huyên thuyên nói về một chủ đề nào đó. Lâu lâu tôi châm vào một câu chẳng đâu vô đâu, hắn cười rồi lại tiếp tục chủ đề, chẳng hề trách móc tôi xen vào phá đám.
Mới đêm qua, tôi ôm bà già nhà tôi ngủ. Mẹ hỏi tôi có phải biết yêu rồi không? Mẹ tinh ý lắm, nhìn một chút đã biết rồi. Ông bà già không ngăn cấm chuyện tôi mới từng tuổi này đã yêu đương nhưng cần phải biết đâu là điểm dừng đúng đắn. Tôi chẳng biết có phải đang yêu hay không, mà tôi thì yêu ai nhỉ? Hồ Quang Mẫn á?
Tự nhiên cái tên ấy trượt ngang đại não của tôi. Ừ thì Mẫn chiếm khá nhiều suy nghĩ, cả thời gian của tôi cũng bị hắn chiếm lấy. Chúng tôi không có nhiều kỉ niệm, lần sinh nhật hắn đi ăn ở Lotteria là lần đi chơi chung đầu tiên và cũng có lẽ là duy nhất. Tôi không xác định được mình đối với hắn có ý gì, thích hay yêu hay gì gì đó.
Thứ thân quen nhất, gắn kết tôi và Mẫn có lẽ là chuyến xe buýt màu xanh dương này. Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả. Hắn chưa thật sự nghiêm túc nói thích tôi hay này nọ, tôi cũng không hề hé nửa lời về chuyện tình cảm trước mặt hắn. Giữa chúng tôi chẳng có sợi dây ràng buộc phức tạp nào cả, vì thế hắn có đi du học cũng chẳng có liên quan gì tới tôi.
À thì cũng có chút xíu xiu liên quan đấy. Từ hôm nay không còn ai giành vị trí cuối xe sẵn cho tôi, cũng chẳng ai kể cho tôi nghe về một kì quan nào đó chưa được thế giới công nhận, càng không có ai chọc tức tôi chỉ bằng một câu nói. Ừ, vậy là cuộc sống của tôi từ hôm nay sẽ chẳng có ai tên là Hồ Quang Mẫn nữa.
*
*
Tôi cố tình đến trạm xe buýt sớm hơn thường lệ, chắc phải tập dần cái tính lề mề của mình thôi. Không thể đi học trễ rồi cứ đổ thừa cho xe buýt được. Vẫn điệu bộ như cũ, tôi bước lên xe buýt như một ninja vừa bay trong phim truyền hình Nhật Bản ra mà chưa kịp tẩy trang.
Lôi tấm vé tháng ra cho chị Duyên kiểm tra, tôi ráng lách người đứng cho gọn lại, cố không nhìn về phía cuối xe, nơi đã từng có người vẫy tay gọi mình. Thật sự mà nói thì tôi nhớ Mẫn, ừ một chút thôi. Dù gì cũng đi học chung cả hai tháng trời chứ có ít ỏi gì đâu mà nói quên là quên ngay được.
-Ly, dưới này còn ghế.
Cái giọng này sao nghe quen dữ vậy? Tôi xoay người tròn mắt nhìn về phía băng ghế cuối cùng, rồi sau đó là chạy như bay xuống phóng tới ngồi cái phịch, nhoẻn miệng cười toe toét với Mẫn.
-Bình thường Mẫn đi xe sau mà? Sao nay đi sớm vậy?
-Mẫn biết là Ly đi xe này nên cố tình đi sớm. Hehe.
-Gớm, ba xạo vừa thôi.
-Thật mà. Ly không tin hả?
-Tin, được chưa? Mẫn không đi du học nữa hả?
-Không.
Như có cơn mưa rào trút xuống sau những ngày nắng hạn gay gắt, tôi thật sự rất vui khi nghe chính Mẫn nói hắn ta sẽ không đi du học nữa. Vậy là hắn đã chọn mẹ ư?
-Mẫn không theo ba mà ở lại với mẹ hả?
-Không. Mẫn chọn Ly. Vì Ly nên Mẫn mới ở lại. Không phải vì mẹ. Để được cùng người Mẫn yêu quý đi học mỗi ngày trên chuyến xe buýt màu xanh dương.
Tôi ngạc nhiên, ngỡ ngàng và rồi vỡ òa trong hạnh phúc. Chắc chắc Mẫn sẽ không thấy giọt nước mắt rơi vội khi nghe hắn nói xong câu ấy đâu. Tôi mỉm cười, mặc dù nụ cười ấy nằm bên trong hai chiếc khẩu trang cơ. 0_o Mẫn xiết nhẹ bàn tay tôi, giấu bên dưới chiếc cặp sách màu đen.
-Mình bùng tiết nha, Mẫn muốn đi dạo một vòng với Ly.
-Ok. Có vé tháng mà, cho Mẫn ngồi cả ngày trên xe buýt cũng được.
----
Viết cho những ngày tháng “vật lộn” với chuyến xe buýt đến trường.
Đêm vắng. Rồi ngày mai- playing ~.~
Phan Thiết, 20. 04. 2013.
0 Bình Luận "Chuyến xe buýt màu xanh dương."
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!