Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Tình yêu Online - Chương 9

Phần 2:

Bây giờ là 17 giờ 30 phút chiều. Tôi đang thong dong đạp xe đạp trên phố dưới nắng chiều hoàng hôn vàng rực sau khi rời khỏi quán kem sang trọng đó.

Tuyệt.

Bầu trời xanh trong và phía cuối chân trời có tia màu hồng nhạt. Ánh nắng vàng bao phủ hết mọi vật. Rực rỡ. Người ta nói ai thích ngắm nắng hoàng hôn đều là những người lãng mạn. Tôi nghĩ như thế là không đúng. Vì tôi không phải là người lãng mạn. Hoặc tôi sai, hoặc người ta sai.

Mà chuyện đó chả còn quan trọng rồi. Tôi đậu xe ở một góc nhỏ bên đường và ngồi xuống cái ghế đá dài, chân duỗi ra đặt lên ghế. Đạp xe cả ngày mệt rồi, tôi móc túi bánh tráng trộn giấu trong cặp từ lúc học - để lén ăn vụng – ra.

Nó dính bết hết lại với nhau và giờ thì nó thành một cái bánh.

Ăn luôn.

Vĩnh Khang đang đi lướt qua mặt tôi. Hắn ta đi con xe Hayabusa rất ngầu và dừng chân tại quán nhỏ nào đó, ở rất cao. Tôi chạy theo hắn. Trái tim tôi nó bảo thế. Và tôi phải tuân theo nó.

Đây là hiệu sách cũ. Một hiệu sách độc nhất trong vô vàn hiệu sáng trong thành phố. Nó mang một nét hơi cổ xưa một chút, buồn một chút. Ở đây mọi người có thể mượn sách và ngồi đọc luôn. Tôi cứ tưởng hắn ta mê đọc sách lắm nên mới đến đây nhưng hoàn toàn không phải vậy. Đằng sau hiệu sách có một mô đất nhỏ, phủ bằng cỏ. Chỗ này để trồng cây thì phải. Phía trước có một bức tường xây ngang, cao tới hông, to và dày.

Hắn ta đang ngồi trên đó. Tôi len lén bước lại gần.

- Vĩnh Khang! – Tôi nhe răng. 


Không chút cảm xúc trên khuôn mặt đó.

- Chỗ này đẹp quá nhỉ. – Tôi ngồi lên và nhìn xuống. Chỗ này thu gọn hết cả thành phố vào đây. Những căn nhà bé xíu xiu, nhỏ chưa bằng ngón tay tôi nữa. Gió khẽ thổi qua, làm tóc tôi bay lên. Mặt trời đang dần dần hạ xuống như một viên pha lê đỏ. Đẹp quá. Sao bây giờ tôi mới biết được chỗ này nhỉ?

- Này… - Tôi nói, cuối cùng lại thôi. Vì hắn có bao giờ trả lời tôi đâu.

Nhưng….

Lần này hắn không bỏ đi nữa. Cứ mỗi lần tôi bám theo hắn là y như rằng hắn lại bỏ đi không một câu từ giã. Đấy là dấu hiệu tuy mờ nhạt nhưng chứng tỏ hắn đã mở lòng ra với tôi. Cảm tạ trời phật đã nghe lời nguyện cầu của tôi hằng đêm. Con cảm ơn ngài nhiều lắm.

Được nhìn hắn trực tiếp như thế này là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Lại còn ngắm hắn trong một buổi chiều lãng mạn thì chắc tôi chết vì sung sướng quá. Tim tôi lại dâng lên một cảm xúc lạ nhưng tôi cũng không muốn kìm nó xuống.

Trời sẩm tối


Hắn còn ngồi đấy, một chân co lên để trên tường, chân còn lại xõa dài. Tôi phải về. Không thể ngồi đây với hắn được nữa, tôi mà về nhà muộn trước 7 giờ là thể nào cũng lại bị cấm túc cắt mạng một tháng cho mà xem.

Nhưng để hắn ngồi đây một mình thì tôi lo quá, nhỡ hắn làm bậy sao nhỉ? Mà chắc hắn có muốn tự tử cũng không được đâu, người bán sách đang ở trong mà. Nếu có gì bất thường thì họ cũng phải để ý thôi.

Trời nổi gió. Càng lúc càng mạnh. Tôi thấy rét run người dù trên người tôi mặc tận 2 chiếc áo khoác. Một cái áo khoác dày dài tay bên ngoài và chiếc áo lên ngắn tay bên trong.Thật lòng tôi không muốn rời xa chiếc áo khoác yêu quý này nhưng khi nhìn thấy hắn mặc trên người mỗi một chiếc áo phông mỏng trong trời gió lạnh này, tôi lại thương.

- Mặc đi kẻo lạnh. Anh mà bị cảm là tôi không chịu trách nhiệm đâu. Vì tôi chăm sóc người khác dở lắm – Tôi đặt chiếc áo trên lưng hắn. – Chào, mai gặp lại nhé. Tôi sẽ bám anh dài dài, cứ chờ đó. 


Rồi tôi bước đi.

……

Đêm, tôi bị cảm. Người bị cảm đáng lẽ là hắn chứ không phải tôi. Tại vì tôi đã nhường chiếc áo khoác thân yêu của tôi cho hắn nên mới ra nông nỗi này. Đã thế, tôi còn bị cấm túc, mẹ chẳng hiểu cho tôi tý nào cả, càm ràm suốt.

Hắt xì.

Đầu tôi quay mòng mòng, nặng như có cục đá đè lên vậy, mũi thì bị nghẹt, đỏ ửng lên. Tôi phải thở bằng miệng, khó chịu không thể tả. Suốt bảy năm cấp hai và cấp ba, tôi chưa từng bị cảm một lần nào cả. Lúc nào cũng cười khẩy tự đắc mình là người có sức khỏe vô địch trên thế giới. Vậy mà bị cảm, tôi cũng mệt như ai.

Bị cảm nhưng mà vui. Ít nhất thì nó cũng khiến cho hắn không bị bệnh. Hắn bị bệnh thì không biết như thế nào nhỉ? Chắc cũng nằm sụt sùi giống tôi. Mà nhà hắn giàu mà, thể gì không có người chăm sóc 24/24, đâu như tôi phải nằm chờ chết ở đây. Ôi, cái đầu tôi. Càng ngày nó càng nặng hơn thì phải?

Không biết giờ này hắn về chưa. Hay còn ngồi trên đó nhỉ. Không biết hắn đang làm gì nhỉ?.

Trời ơi, sao tôi cứ nghĩ về hắn hoài vậy nè. “Tránh ra, tránh ra cho bà nghỉ ngơi.” Tôi tự nói và đưa tay xua xua giống như mấy câu hỏi đó đang lơ lửng trên đầu tôi vậy. 

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP