Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Tình yêu Online - Chương 7

Phần 7: 

Tối nay mẹ tôi không về nhà. Mẹ bảo đi ăn đám cưới con của bạn. Thế là tôi phải ở nhà một mình với gói mì tôm mẹ mua để trên bàn.

Tôi đi lên phòng với cái bụng rỗng vì tôi không muốn ăn mì. Tôi muốn ăn cơm do mẹ tôi nấu cơ.

Ngồi trên giường, tôi lại sign in vào YM sau gần một tháng chưa thăm. Chắc mấy anh zai quên tôi hết rồi. Mà họ có nhớ tôi đâu mà quên nhỉ?

Tôi thấy nick của hắn vẫn tối. Tin nhắn hôm bữa của tôi vẫn chưa được trả lời. Chán ghê.

[ Hế nhô tình yêu của anh ]

Anh Minh Hoàng! Đến đúng lúc lắm. Tôi đang buồn lắm đây. Vội vã nhắn tin lại cho anh, tôi kể hết những sự việc từ sáng hôm nay, kể cả việc tôi nhận nhầm mấy tấm ảnh của Vĩnh Khang nữa.

[ Anh biết, vì sao thằng Khang nó ra nông nỗi như thế. Bị phụ tình ấy mà ]

[ Sao, anh ta mà bị phụ tình á? Em lại nghĩ anh ta phụ tình người ta thì đúng hơn]

[ Không, Thục Uyên đã lừa dối nó.Con bé bằng tuổi em đấy. Thục Uyên, Vĩnh Khang và anh lúc chơi với nhau từ thuở bé. Từ nhỏ, Vĩnh Khang đã yêu thầm con bé Thục Uyên rồi. Lúc nào nó cũng đi kè kè bên con bé ấy thôi. Lúc Thục Uyên 12 tuổi, ba mẹ nó cho nó sang bên Mỹ để học. Thằng Khang không chịu, anh cũng không chịu nốt. Thế là cả ba đều sang Mỹ học cùng nhau luôn. ….. Thú thật với em là… lúc đó anh cũng yêu Thục Uyên. Nó có nét giống em đó. Nhưng không dữ như em thôi. Rồi thằng Khang tỏ tình với nó, nó đồng ý. Vì không chịu được khi thấy người mình yêu bên người khác, mà thằng đó lại chính là bạn mình, nên anh quay về nước. Rồi đột ngột thằng Khang nó cũng quay về nước cùng Thục Uyên. Hai đứa nó chia tay. Vĩnh Khang trở thành như bây giờ luôn. Sau này anh tìm hiểu mới biết là do con bé Thục Uyên lừa dối nó.Chuyện đó kinh khủng lắm, anh không muốn nói.]
[ Tội cho anh Vĩnh Khang quá. Mà anh còn yêu Thục Uyên nữa không? ]

Tôi bỗng cảm thấy thật xót xa cho hắn. Chuyện tình yêu đau khổ thì tôi nghe nhiều rồi, nhưng sao khi nghe câu chuyện này tôi bỗng nhiên thấy buồn. Một tình yêu 18 năm của hắn bị phản bội.

[ Không, bây giờ anh thích em] Anh ấy lại nhắc lại chuyện đó.

Tôi không reply.

Tấm ảnh của hắn ta tôi xin từ cái Du vẫn còn để trên bàn. Thậm chí tôi đã làm khung và chỉ còn gắn nó vào nữa thôi. Tôi đứng dậy, lồng tấm ảnh vào trong khung cho nốt cái công việc mà tôi đã và đang định làm. Thận trọng và tỉ mỉ như nó chính là một báu vật của tôi vậy. Hắn trong tấm ảnh mang nét buồn và đau đớn, sau cái khuôn mặt lạnh lùng ấy, là tấm ảnh tôi thích nhất.

[ Em cảm ơn vì anh đã kể em nghe nhé. Có gì mai em nhắn lại với anh sau ]

[ Ừ, ngủ sớm đi. Mai anh qua đón em ]

Tôi cũng không chú ý đến câu nhắn đằng sau mà Minh Hoàng gửi cho tôi. Đầu tôi bây giờ mà một mớ hỗn độn, rối rắc như đám dây tơ với hàng ngàn câu hỏi bay vòng vòng xung quanh. Tôi tắt máy và coi lại tấm hình của hắn như một liều thuốc an thần lần cuối trước khi đi ngủ.


…………..

Tôi nhớ là Minh Hoàng chẳng có nhắn tin cho tôi kiểu như là : [ Mai anh qua đón em] hay là cái gì đại loại như thế. Chắc chắn là không!

Vậy mà sáng nay tôi thấy anh ấy đứng thù lù trước cổng với cái xe Air Black đen thui. Anh ấy mặc cái áo da màu đen và cái quần Jean màu xanh cô ban, đội cái mũ bảo hiểm, ngồi trên xe vẫy tôi như một thằng ngốc.

- Anh đến đây làm gì? – Tôi hỏi, vừa kéo anh ấy ra xa khỏi cái cửa sổ trên phòng mẹ tôi. Tốt nhất cứ kéo anh ấy ra càng xa càng tốt. Đề mẹ tôi thấy cảnh này thì tôi chết chắc.

- Anh nói với em trước rồi mà.

- Không có! - Tôi chống nạnh

- Chậc. Em cứ thích đùa.

- Em không có đùa. – Tôi soi lại cái đồng hồ. Chết cha! Đã 7 giờ 25 phút rồi. Đi không kẻo trễ mất. – Em đi học đây, chào anh.

Nói xong tôi leo lên xe đạp, tốc hành phi đến trường. Tôi ngán gặp mặt cái tên sao đỏ mắc dịch ở cổng trường lắm rồi.

Rồi tôi lại nghe có tiếng xe đạp ì ầm đằng sau lưng mình. Mặc kệ, tôi phải phóng nhanh đến trường. Chỉ còn 5 phút thôi.


- Leo lên xe đi, anh chở. – Minh Hoàng đi kề bên tôi.

- Thôi khỏi ạ. Em tự đi được. – Tôi gần đuối sức lắm rồi.

Sắp chết rồi còn to mồm.

- Nhìn em mệt lắm rồi. Anh đèo. Xe máy nhanh hơn xe đạp mà. Đi. – Minh Hoàng lắc lắc đầu ra hiệu để tôi lên xe.

Kệ, liều thôi. Hôm nay chúng tôi Sơ kết học kỳ mà. Tôi mà muộn thể nào cũng bị cô Lý Anh phạt đứng ngoài cột cờ. Quê mặt lắm!

Tôi dừng lại và trèo lên xe Minh Hoàng.

- Còn xe em thì sao nhỉ? – Tôi nói. Không thể vì ngồi trên xe máy mà bỏ xe đạp được. – Anh đợi em tý.

Tôi len xuống xe và dắt con ngựa sắt của mình vào tiệm sửa xe gần đó.

- Chú ơi, cho con sửa cái xe. Có bị hư cái bánh xe rồi. Con gửi đây nha chú.

Chú sửa xe chưa kịp nhận lời thì tôi đã cùng Minh Hoàng đi mất hút.

Phải nói là anh ấy đi như bay í. Ngồi trên xe anh ấy mà tôi thót cả tim. Mồ hôi chảy thành giọt. Ảnh hết lượn bên này, sang lượn bên khác. Suýt nữa thì chúng tôi gây ra tai nạn cho một cô gái đứng đường. Từ xa tôi nghe cô ta chửi:

- Đi đứng kiểu gì thế hả? mắt lộn tròng rồi à. Hảaaaaaaaaaaaaaa

Chị ta im bặt sau khi Minh Hoàng quay đầu đá lông nheo với chị ta.

Rõ khổ.



Chưa đầy hai phút sau, chúng tôi đến trường. Đúng thật, đi xe máy nhanh hơn hẳn. Tôi rối rít cảm ơn Minh Hoàng rồi quay vào trường. Trong cái xui nó có cái hên, ông bà ta nói đố có sai.

- Anh nào thế?

Vừa đến lớp tôi đã bị một đống con gái vây lại tra khảo. Tụi nó chỉ giỏi thấy trai.

- Anh …. Gì? Tao chẳng quen anh nào hết.

- Xạo vừa thôi má. Tao vừa thấy mày đi xe máy cùng một anh trai trông rất hot.

Phiền phức quá! Tôi ôm đầu, nhắm mắt đi vào chỗ ngồi. Tụi con gái cũng tản ra đi theo tôi.

- Hot gì, bê đê đấy. – Tôi phán bừa. Nhằm tránh khỏi cái mớ lộn xộn này.

- Hả, cái gì trời. Bê đê à? Tiếc quá đi.

Xin lỗi anh Hoàng nha anh Hoàng. Vì bảo vệ cái lỗ tai của em mà em đành hi sinh anh vậy. Bữa nay phải về đãi anh ấy một bữa tạ lỗi mới được.

- Thôi đi mấy mẹ. Hôm nay có tiết kiểm tra một tiết sau khi sơ kết đấy mấy mẹ. Ngồi im hộ con. – Tôi bịt tai, giọng lanh lảnh nói.

Để đối phó với tụi nó thì chỉ có kiểm tra với thi thì tụi nó mới chịu im.

Tôi rút điện thoại ra, nhắn cái tin dài thượt có nội dung như thế này : [ Chiều nay đi ăn kem. Em đãi.]. Chưa kịp nhấn send thì tôi mới nhận ra, hôm nay phải gặp tên Vĩnh Khang để đưa lại cho hắn cuốn Album. Chuyện hệ trọng vậy mà tôi cũng quên được nữa. Trời ơi.

Tôi mò vào trong cặp thử xem mình có mang theo nó không. Ơn trời, nó vẫn nằm đây.

Hết tiết.

Trong người tôi cứ nao nao hết cả lên. Giống như đứa trẻ mong ngóng mẹ đi chợ về mua quà về. Không đợi được cái Lệ dắt xe ra được nữa, tôi chạy tót ra khỏi cổng. Không hiểu sao tự dưng hôm nay hai chân tôi lại năng động như thế không biết nữa?

- Thảo! Lệ nè. Đợi Lệ với.

Nhỏ Lệ dừng xe lại, thở phì phò bên cạnh tôi. Nàng ta lấy tay quạt quạt, nói không ra hơi:

- Trời, Thảo đi nhanh vậy, làm Lệ đuổi theo không kịp luôn, đợi ai vậy?

- Àm,ừm. Đi trả đồ ấy mà. – Tôi ngồi sau lưng Lệ. Chiếc xe đạp con con như quá khổ với nàng.

- Thảo lại xạo nha. Lệ biết Thảo đi đâu rồi, đi gặp người yêu đúng hơm. – Giọng của nhỏ dễ thương thiệt. Tôi thề nếu tôi là con trai tôi sẽ thích Lệ, nếu như Lệ giảm cân thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

- Thiệt. Tớ đi trả đồ mà. – Tôi gãi đầu. Chẳng biết phân bua ra sao nữa. Mà nhỏ Lệ nói hắn là người yêu của tôi tôi thấy cũng vui vui.

- Hoặc là Thảo đang đi gặp người mà Thảo yêu thầm. Đúng hơm. Lệ thấy Thảo lạ lắm. Ngồi thơ thẩn trong lớp như trúng tà vậy.

- Thảo…. – Tôi nín bặt. Tôi yêu thầm hắn ta. Không thể nào? Tôi yêu hắn ta ư? Cái tên lạnh lùng vô cảm đó hả? Có lẽ nói thích thì đúng hơn. Mà tôi cũng chẳng biết giải thích ra sao với chính tôi về cái cảm giác lạ lùng kia nữa.

Nhỏ không nói gì nữa, tiếp tục đạp xe. Bánh xe quay tròn tròn, đều đều. Tôi thích ngắm nhìn đường phố như thế này. Tuyệt!

- Hồi lúc Lệ lớp 9. Lệ có thích một anh chàng 21 tuổi.

Tại sao Lệ lại kể cho tôi nghe nhỉ. Tôi tưởng đó là bí mật riêng của mỗi người mà.

- Yêu thầm thôi. Lệ phát điên mỗi khi anh ấy nhìn vào Lệ. Lệ cứ ảo tưởng anh ấy thích Lệ. Cái ngày Lệ tỏ tình là cái ngày anh ấy giới thiệu người yêu của anh với Lệ. Lúc đó, Lệ tường như Lệ sắp chết. Lệ đã định tự tử mấy lần nhưng không thành.

- Rồi sao?

- Lệ bắt đầu ăn thật nhiều. Và bây giờ Lệ mập thế này nè.

- Lệ có ghét anh ta không?

- Lúc đầu thì có. Nhưng sau Lệ bình tĩnh lại, Lệ không ghét nữa. – Giọng nhỏ buồn buồn. Hẳn là nhỏ rất buồn khi nhắc đến mối tình cũ.

Tôi thấy thương Lệ quá. Mối tình đầu lúc nào cũng không thành với một số người nhỉ?

- Có phải cái cảm giác phấn khích, vui vẻ, tim đập mạnh và lâng lâng khi nhìn người đó, chỉ muốn nhìn mỗi người đó…. Là yêu đúng không? – Tôi khẽ hỏi, không trông đợi một câu trả lời. Bởi vì, chính tôi cũng không muốn trả lời cho bản thân tôi.

- Đúng rồi. Vậy là Thảo yêu rồi nhá.Ngày mai Lệ phải thông báo cho mọi người mới được. – Lệ quay đầu lại, cười gian.

Tôi đỏ mặt, đầu nóng bừng bừng. Cứ nhắc đến chuyện này là tôi lại xấu hổ chết được. Bọn quỷ sứ lớp tôi mà biết, à không, một đứa biết thôi là cả trường biết. Nhưng hắn đâu có thích tôi, nhỡ nghe được chuyện này thì tôi cũng không biết giải thích ra sao với hắn. Đã thế tôi lại tạo một mớ rối rắm cho bản thân mình.

- Đừng . Lệ mà nói Thảo ứ chơi với Lệ nữa.

- Ừm. Đến nơi rồi nè.

Nhỏ bóp thắng lại. Tôi xuống xe, chỉnh chu quần áo lại ,chào nhỏ bạn rồi bước vào.

Vẫn là cái bàn lúc trước. Bàn thứ ba, gần chỗ cửa sổ ấy. Từ trên đếm xuống, chỗ nhìn ra cửa sổ.
Hắn ta đã ngồi ở đó, lưng dựa vào ghế. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tay xắn lên.

Tôi ngồi xuống, vào vấn đề chính luôn cho đỡ mất thời gian:

- Đây – Tôi rút từ trong cặp ra cuốn album – Khuyến mãi luôn cho anh cuốn Album.

Tay hắn run run lật từng trang. Trán hắn nhăn lại khi thấy cô gái trong ảnh. Tuy hắn không khóc nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt hắn hiện lên từng nỗi đau đớn, xót xa. Tim tôi thắt lại khi thấy hắn đau như thế.
Chợt, hắn cầm cuốn album xé đôi, răng nghiến lại và hắn ném cuốn album qua cửa sổ.

Tôi hốt hoảng, chân tự động chạy ra ngoài dù trong đầu tôi bảo nó phải đứng im. Tôi chạy ra khu vườn, nhặt cuốn album lên, mang nó vào trong. Tôi cũng không hiểu tôi làm như thế để làm gì nữa.

- Sao anh lại ném nó đi? – Tôi đặt nó lên bàn và bị hắn ta hất xuống.

Tôi cúi xuống nhặt nó lên, tay phủi phủi. Mắt hắn sắc lại, nhìn tôi.

- Đừng động đến nó.

- Anh đang trốn tránh. Anh đang trốn tránh quá khứ. Anh đang tự làm tổn thương mình. – Tôi nuốt khan.

Lần này thì đúng là tôi đang đánh thức một con hổ đói.Thật là sai lầm của tôi. Anh ta nổi giận thực sự, tay bóp lại. Đôi mắt màu xám tro đục lại, bắn ra những tia giận dữ.

- Im đi. Cô biết gì mà nói.

- Tôi…. – Họng tôi như nghẹn lại.

- Đừng cố xen vào cuộc sống của tôi.

Nói xong, anh ta bỏ đi. Thậm chí là còn chưa trả tiền nước. Tôi vụt chạy theo làm anh bồi bàn í ới gọi.

- Chị ơi…. Tiền. Ăn quỵt.

Anh ta gọi to làm mấy chục người trong quán quay ra nhìn tôi một cách khinh bỉ. Rồi sau đó là hàng loạt tiếng xì xào to nhỏ hiện lên. TRời ơi, lần nào gặp hắn này cũng bị quê một cục làm sao? Tôi ước gì ở đây có cái lỗ nẻ dưới đất để tôi chui xuống cho đỡ mất mặt. Anh bồi bàn yêu quý kia chạy đến nơi, chìa tay ra. Tôi ném đại ít tiền vào tay anh ta rồi phắn lẹ.

- Vĩnh Khang! Đợi tôi với. – Dáng anh ta thấp thoáng phía mặt trời lặn.

- V-Ĩ-N-H K-H-A-N-G – Tôi gằn từng chữ.

Ơ. Cái tên này. Tôi bực mình, đuổi theo hắn ta. Vẫn cái điệu bộ, hai tay nhét vào túi đó, hắn ta đi gần vạch qua đường. Giờ đang là đèn đỏ, chỉ 5 giây nữa thôi là đèn xanh. Trông hắn đứng đó cứ như muốn tự tử ấy.

5…
4…
3..
2.
1
Hắn bước qua, đồng thời hàng loạt xe to nhỏ chạy qua. Tim tôi đập điên loạn. Đầu óc quay cuồng. Tôi sắp phải chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc nhất chăng. Không! Không được. Tôi chạy qua, nói đúng hơn là bay qua và túm lấy áo hắn, lôi ngược về. Như phim hành động Mỹ ấy. Có khi sau này tôi chuyển qua làm Cascadeur được ấy nhỉ. Sao bây giờ tôi mới phát hiện ra được tài năng của mình ta?

- Anh muốn chết à? – Tôi nạt. Bực mình lắm rồi đó nha!

Hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt. Tóc mái phủ hết cả mắt. Hình như hắn khóc thì phải, vầng mắt đỏ hoe. Hắn cúi mặt xuống, im lặng và đi.

Tôi đi theo hắn. Để bảo đảm hắn không liều lĩnh làm chuyện dại dột nữa.

- Tôi xin lỗi. ..Vì hồi nãy đã khơi lại nỗi buồn cho anh.

- Nhưng anh là con trai mà. Mạnh mẽ lên chứ, giống tôi này. – Tôi cười, tay đập đập vào ngực.

Nhưng tất cả những gì hắn đáp lại cho tôi là sự im lặng.

Ngột ngạt.

- Đi ăn kem nhé! – Tôi ráng nặng một nụ cười. Vì đó là hắn, nên tôi nhịn. Nếu là thằng con trai khác, tôi ném đi rồi bỏ về rồi.

- Anh đừng khiến cho tôi giống con tự kỷ chứ. – Tôi cao giọng. – Ơ kỳ, Thục Uyên, chào bạn!

Chưa đầy một phần nghìn giây hắn đã nhìn lên, ngó dáo dác xung quanh. Tôi bụm miệng lại, nén cười.

- Không ngờ, vừa nghe tên…. – Tôi đứng họng khi hắn nhìn tôi, đầy căm phẫn. Đáng ra tôi không nên giỡn kiểu vậy. Tôi lại phạm sai lầm rồi…

- Đi ăn kem đi. Hay đi ăn bánh tráng trộn đi. Mỗi khi tôi buồn thì tôi hay rủ bạn bè đi ăn. Vào siêu thị cũng ok. Buồn mà không có bạn thì buồn hơn đấy.

Hắn tỉnh rụi bước tiếp.

Cuối cùng tôi cũng bó chân với tên này rồi. Cứng đầu không thể tả. 

0 Bình Luận "Tình yêu Online - Chương 7"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP