Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Tình yêu Online - Chương 6

Phần 6: 

Sau buổi tối kinh hoàng ấy, tôi đã bị cảm và phải nằm ở nhà gần một tuần. Phần lớn là bị bệnh về tâm lý nhiều hơn bệnh về thể chất. Tôi cần có thời gian để quên đi cái việc cực kỳ ghê tởm mà bọn chúng làm với tôi. Và như thế tôi lại càng nhớ ánh mắt lạnh tanh của Vĩnh Khang.

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi bên cạnh.

Là tin nhắn của Minh Hoàng.

[ Em bị bệnh hả? Khỏe chưa] 

[ Không có gì đâu ạ. Em ổn.] Tôi đính kèm thêm một hình cười.

[ Chụp lại ảnh anh xem sắc mặt coi] Thêm hai hình mặt nghiêm nữa.

[ Không cần đâu ạ, em khỏe rồi mà.]

[ Chụp đi, anh không tin em nổi] 

Tôi cười.

[ Anh quan tâm em dữ ghen]

[ Ừ, vì anh thích em mà] Minh Hoàng bôi đen chữ thích. Kèm theo năm cái hình đỏ chót.

[ Anh cứ đùa]

[ Anh không đùa] Mặt nghiêm

[ Anh có nick YM của Vĩnh Khang không?] Tôi đánh trống lảnh. Tim đập mạnh. Đây lần đầu có người nói thích tôi. Tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Tôi cũng chẳng biết trả lời anh ra sao.

[ Em hỏi làm gì, mà sao em biết bạn anh tên Vĩnh Khang]

[ Bạn em nó nói.] Tôi dối anh.

[ Bạn nào? Sao biết hay dợ] 

[ Bực quá, anh có cho em không?] tôi để mấy hình mặt giận thiệt bự đằng sau.

[ Được, nhưng hứa là không được thích nó. Ok?] 

Tôi không dám trả lời. Vờ đánh trống lảng.

[ Anh cho em đi] 

[ L.I.E ] 

[ Cảm ơn anh ] 

Tôi vội tắt máy, giấu nó ở dưới gối. Cảm giác ngại kinh. Anh ấy vừa tỏ tình với tôi đấy phải không nhỉ? Đã thế lại thêm mấy hình trái tim đỏ chót nữa chứ. Sau này tôi không biết trả lời anh ấy thế nào đây, có thể tự nhiên nói chuyện với anh ấy không đây?

Tôi trùm chăn che kín mặt, thở dài.



Cạch cạch. Tiếng gõ bàn phím lại đều đều vang lên như thường ngày. Tôi ngồi xếp bằng trên nệm, chăm chú đợi tin nhắn đáp trả từ Vĩnh Khang.

1 tiếng sau…

Tôi đợi mãi mà chẳng thấy tin nhắm reply của hắn ta. Cũng không thèm nhận lời mời kết bạn của tôi luôn. Bực thật! Muốn cảm ơn hắn một tiếng cũng không xong nữa. Hay là hắn không online nhỉ? Hay hắn ghét tôi nhỉ? Hắn lạnh lùng với tôi lắm. Chợt, tôi lại nhớ đến cuốn album hai tuần trước, chưa trả cho hắn. Bất giác, tôi đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt hắn trên tấm hình. Cứ mỗi lần thấy hắn là tôi cảm thấy xao xuyến rồi. Nó làm tim tôi đập loạn nhịp, làm tôi thấy vui cả ngày, nó như liều thuốc heroin vậy. Chỉ cần hít một ít thôi, cũng đủ làm tôi lâng lâng khó tả.

Tôi để lại vài dòng cho hắn.

[ Chào anh, tôi tên là Thảo An. Người được anh cứu lần trước. Thật sự tôi rất cảm ơn anh. Tôi sẽ làm vài cái bánh để cảm ơn anh. Nếu anh nhận được thì nhắn lại cho tôi. Cảm ơn anh rất nhiều.]

Không biết tôi đã nói cảm ơn hắn bao nhiêu lần.

….


Sáng thứ hai tôi đến lớp, cuộc đời học sinh lại bắt đầu với những cuộc cãi vả vô nghĩa của tôi với đám con, với những trò đùa nghịch ngợm và những cái gõ bàn đầy bất lực của thầy cô.

- Hôm nay sẽ có sinh viên Đại Học đến trường mình tụi mày ơi. – Một đứa oang oang.

- Sinh viên Đại Học, trường nào? – Cái Du bật dậy, ngơ ngáo hỏi.

- Ai biết, mà hình như là từ trường rất nổi tiếng. Toàn người giàu và đẹp.

- Giàu thì phải đẹp rồi, có tiền là có tất cả mà.

Tôi chẳng quan tâm mấy tới việc này. Năm nào trường tôi chẳng có sinh viên Đại Học Sư Phạm hay Cao Đẳng Sư Phạm tới để thực tập. Mỗi lần có sinh viên thực tập đến là tụi con trai khoái chí lắm, nhảy cẫng lên sung sướng như bắt được vàng vậy. Chúng vui chủ yếu vì mấy cô sinh viên vừa trẻ vừa xinh, chứ có ham hố gì học hành đâu.

- Chắc là Sư Phạm ra. Chuẩn bị vũ khí đi anh em ơi – Bọn con trai lớp tôi nhao nhao.

- Không phải đâu, trường Đại Học do vốn đầu tư của nước ngoài ở đây đó ba. Không có gái xinh đâu mà ham hố. Họ đến đây là khảo sát gì thôi.

Vậy không phải Đại Học Sư Phạm à? Thế cũng tốt, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi gục đầu xuống bàn, mắt lim dim ngủ.

Tôi ngủ thiếp đi suốt cả mấy tiết liền. Cũng may mấy thầy cô lo giảng bài với quản lũ quậy phá này nên không để ý đến tôi. Không biết hôm nay tôi bị cái quái gì mà sao buồn ngủ thế. Tôi ngủ say đến nỗi nhỏ Lệ bên cạnh nhắc tôi mấy lần mà tôi không nghe, cái Du cũng bó tay hoàn toàn với tôi.


Tiết bốn. Tôi vẫn còn đang ngủ. Tôi có nghe tiếng chuông reng ra chơi nhưng tôi cứ ở lỳ trong lớp giả vờ ngủ. Thật ra tôi đã dậy từ lâu rồi, nhưng muốn đùa bọn ban một tý nên đã giả vờ ngủ. Tôi nghe thấy chân chạy giỡn của bọn con trai, tiếng xì xào của bọn con gái. Một lúc sau, tất cả tiếng ồn đều ngưng bặt. Chắc là tụi nó kéo nhau ra sân chơi nên lớp học nó mới im ắm như thế. Để chắc ăn, tôi hé mắt ra, nhìn xung quanh.

Bỗng, tôi thấy một bóng đen từ ngoài cửa vào, tôi vội nhắm mắt lại. Tiếng bước chân vang trên nền đất và càng ngày càng to và đột nhiên dừng lại, ngay trước bàn tôi. Tôi nín thở chờ đợi, nhịp tim bắt đầu đập quá mức quy định.

Rồi tôi cảm nhận được cái thứ gì đó mềm mềm, ướn ướt, âm ấm chạm vào môi mình. Hơi thở của người đó phả vào mặt tôi, mang theo mùi bạc hà.

Hôn. HÔN đấy!

Tôi đứng hình mất mấy phút. Nhịp tim đã không còn điều khiển được nữa. Chỉ khi người lạ mặt đó khi khuất, tiếng bước chân xa dần tôi mớ dám mở mắt ti hí ra. Tay chân tôi cứng đơ, chẳng thể nhúc nhích lên được nữa. Tôi quá shock với chuyện đã xảy ra. Tôi ngóc đầu dậy, mặt ngu ngơ, bần thần một lúc lâu.
Ai vậy nhỉ? Tôi tự hỏi. Sau đó đập đầu vào bàn và bứt tóc. Nụ hôn đầu đời của tôi! Nó lại bị lấy mất bởi một người tôi hoàn toàn không biết mặt mũi tóc tai ra sao. Trời ơi…. Sao tôi ngu vậy hả trời.
Không được, tôi phải tìm ra kẻ đã hôn lén tôi. Chỉ có bọn con trai trong lớp tôi thôi. Chúng nó dám làm chuyện tày trời này sau khi học với tôi tận ba năm. Láo, quá láo. Lát nữa vào lớp tôi sẽ túm cổ từng đứa để tra ra đứa nào gan lớn vậy.

..
- Đứa nào? Đứa nào hồi nãy vô lớp vậy? – Tôi khoanh tay trước ngực, một chân đạp trên ghế, nén giận.

- Có đứa nào vô đâu. – Thằng Hùng hục nó gãi đầu, tỏ vẻ khó chịu ra mặt. – Mà làm gì.

- Có đứa khốn chết tiệt vừa xâm hại tao. – Tôi nghiến răng. Mức độ máu nóng của tôi đạt tới mức cao nhất. – Nói, đứa nào.

- Chả có đứa nào hết. Với lại nó đứa nào dám xâm hại mày. – Thằng Tân lấy tay che miệng cười.

Tôi nhấc cây thước lên dí vào mặt nó.

- Mày mà nói nữa thì mày là đứa đầu tiên ở Việt Nam mất nguyên hàm răng đấy. Im mồm

- Thằng Tân nó nói đúng đó, đứa mà mà dám – Thằng Nguyên cười khục khục trong họng.

Tôi bây giờ giống con bò nổi điên khi thấy màu đỏ vậy, chỉ chờ có đứa nào ra nhận tội thì tôi sẽ đánh nó luôn, hoặc đứa nào bị ép cũng được. Tôi tức mình đá cái ghế văng ra cửa.

- Tao không giỡn với tụi mày đâu. Chuyện hệ trọng cả đời tao. – Tôi gắt lên.

Tụi này thì chỉ có nước cột hai chân lại rồi mang ra làm mồi cho cá thì tụi nó mới chịu khai.

Đang đến lúc hành quyết tụi con trai thì thầy Lý Sự đến. Chúng tôi hay gọi thầy là thầy Lý Sự vì thầy dạy Lý tên Sự, và thầy rất hay lý sự với các thầy cô khác.

Thầy bước vào, nâng cặp kính lên, đầu nghiêng về phía trước.

- Các trò làm gì vậy.

- Không có gì đâu thầy. Họp lớp ấy mà – Tôi vừa cười vừa trừng mắt với tụi nó.

- Họp lớp gì mà như …. – Thầy lắc đầu – Còn trò ( chỉ về tôi) con gái sao đứng dạng háng vậy, còn cầm cây nữa. Bộ trò tính đánh ai hả.

Bọn con trai chỉ chờ chực đến đó là nhanh mồm đớp lời:

- Nó định đánh tụi em đó thầy.

Tôi véo thằng Tân, cái thằng to mồm nhất. Nó trề mỏ nhìn tôi cùng cái mặt nhăn tít lại, lẩm bẩm:

- Đồ bạo lực. Hèn chi ế là phải.

- Cái gì? – tôi lại véo nó thêm một cái nữa

- Tai thính như tai chó ấy.

- Tao đứng sát mày mà. Có điếc thì cũng nghe được sơ sơ thôi con ạ. Tý mày chết với tao. – Tôi gằn giọng.

Nó im bặt

Thầy Lý Sự lại đẩy chiếc kính lên. Thầy đảo mắt nhìn chúng tôi một lượt rồi cất giọng nói.

- Tiết của thầy hôm nay nghỉ……..

Chưa nói hết câu thì cả lớp reo lên vui mừng như được thông báo trúng xổ số vậy. Có đứa còn nhảy lên bàn hú lên ầm ĩ

- Tôi chưa nói hết mà. Tiết này tôi nhường lại cho sinh viên Đại Học giao lưu với các trò. Mà các trò vui lắm hay sao mà vui mừng thế.

- Đâu có đâu thầy, là Vĩnh Khang đó. – Cái Du hét lên. – Vĩnh Khang. EM YÊU ANH.

Bọn con gái trong lớp cũng nhao nhao lên. Quả thật có một người đang đứng dựa vào cột nhà, cứ như tự kỷ vậy. Hắn chầm chậm đi vào lớp, hai tay nhét vào túi quần.

- Anh Vĩnh Khang à. Sao lớp mình may mắn quá vậy. – Nhỏ Lệ chen trong đống học sinh lộn xộn để đứng trước.

Chẳng bao lâu lớp học tôi chật ních cả người. Có cả mấy đứa hám trai từ các lớp sang tụ họp về đây nữa. Cứ như là lớp tôi có mở hội ấy hoặc là lớp chúng tôi có sinh vật lạ nên chúng nó tò mò đến xem.

Tôi cũng bon chen trong đám người ấy. Mùi người, mùi mồ hôi bốc lên. Khiếp, nóng và ngợp kinh. Tôi cố bon chen vào trong để trả cho hắn ta cái cuốn album, tôi giữ nó cũng lâu quá rồi. Của người mà mình không trả thể nào cũng bị trời đánh. Nhân tiện mời hắn đi ăn để cảm ơn luôn.

( Xạo đấy, cốt chủ yếu là đế gặp hắn lần nữa thôi.)

- Chào. – Tôi đến bên chỗ hắn đang ngồi, sau khi thầy Lý Sự dẹp loạn hết đám học sinh.

-…. – Hắn không trả lời, ngồi như tượng.

- À, bữa trước hình như ai đó tên Thục Quyên gửi cuốn album của anh nhầm. Tôi không có ý xem trộm đâu, tôi đâu, chỉ là nó bị rơi ra xong tôi để vào tập Album hộ anh thôi. Ngày mai hẹn anh ở quán Heaven Love bữa trước nhá. Chào.

Đoạn, tôi quay lưng bước đi. Chắc hắn ta không ưu tôi. Mà tôi có được đứa con trai nào thích đâu. Thôi kệ, hắn có nghe cũng được, không nghe cũng được. Tôi đã làm hết bổn phận của mình rồi. Nhưng sao tôi vẫn thấy buồn nhỉ?

- Cô nói cái gì? Thục Quyên. Cuốn Album. – Cuối cùng hắn cũng mở miệng nói với tôi.

Tôi dừng lại:

- Ừ. Của Thục Quyên. Chụp rất nhiều ảnh của anh và người nào đó rất xinh. À…. – Tôi định nói luôn cái hình 18+ của hắn ra nhưng lại ngại thay cho hắn.

- Cái gì?- Hắn sừng sộ. Vĩnh Khang đứng phắt dậy và cầm tay lôi tôi đi trước cả lớp. – Đi với tôi.

Hắn cứ cầm tay tôi lôi như thế đi suốt hàng lang khối 12, giữa bao nhiêu con mắt tò mò và vài mái đầu ngó ra. Bây giờ tôi chỉ muốn độn thổ xuống đất mà giấu mặt đi thôi. Cứ như phim Hàn ấy. Tên Vĩnh Khang này nắm tay con gái nhà người ta như thế này mà không biết ngượng hả giời?

Đến khu vườn vắng đằng sau dãy lớp học, tôi giật tay mình ra. Mặt nóng bừng bừng như vừa đi từ lò nung ra:

- Chuyện gì nói trong lớp không được hay sao mà phải ra tận dưới này vậy. Mà tôi cũng có chân chứ không phải không có nên việc gì cần phải lôi kéo.

- Cô muốn nói cuốn Album? Album nào. – Hắn vòng tay trước ngực. Vẻ hắc ám tỏa ra từ đôi mắt màu xám tro.

- Thì…. Mấy tấm ảnh anh chụp cùng bạn gái anh… Thục Uyên gì đó.

- Đưa đây.

- Tôi để ở nhà.

- Quay về lấy.

Tôi bắt đầu cáu với hắn ta rồi.

- Tôi đã bảo ngày – mai tôi đem trả cho. Anh bị điếc à?

- Được, ở đâu? – Vậy là từ nãy giờ hắn ta chả nghe được tôi nói cái gì hết. Tôi đoán anh ta chỉ nghe lọt mỗi hai chữ Thục Quyên.

- Quán Heaven, cái quán lần trước tôi với anh gặp nhau ấy. – Tôi không muốn nhớ lại cái cảm giác quê độ ấy. 

0 Bình Luận "Tình yêu Online - Chương 6"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP