Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nước mắt bồ công anh – chương 73



CHAP 73: TRÁI NGANG MỘT CHUYỆN TÌNH

“Ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn khác nhau”

“ Ngày ấy, ở cái tuổi 18, mẹ cũng biết yêu và được yêu. Nhưng ở vào những tháng năm đầy khói lửa ấy, tình yêu với một người bộ đội là sự đợi chờ dài đằng đẵng, dường như không hồi kết. Đã từng ước hẹn, đã từng hứa sẽ đợi ngày hòa bình để nên duyên vợ chồng cùng nhau, nhưng rồi chiến trường ngày ấy đã mang đi mất người mẹ yêu thương. Ngày giấy báo tử của người ấy gửi về, mẹ như chết lặng, không còn biết phải đối mặt với mọi thứ xung quanh như thế nào. Từ ấy, mẹ sống như một cái xác vật vờ vì nhớ thương. Nhưng từ trong sâu thẳm, một niềm tin thôi thúc mẹ rằng, người ấy, vẫn còn đâu đó trên thế gian này, trái tim mẹ vẫn tin rằng người ấy còn sống.

Rồi hòa bình lập lại, những người lính năm xưa trở về quê hương.

Và khi ấy, những niềm tin trong mẹ thực sự bị dập tắt một cách nghiệt ngã vì trong đoàn quân khải hoàn trở về ngày hôm đó, không có người mẹ yêu thương. Lần này thì mẹ thật sự sụp đổ, thật sự đánh mất tất cả chút mạnh mẽ cuối cùng mà bao năm qua mẹ bấu víu, khi phải chấp nhận rằng, mẹ đã mất đi người ấy.

Rồi ba con xuất hiện như một người cứu rỗi cuộc đời mẹ. Ông ấy đã vực mẹ dậy bằng một tình yêu bao dung và chứa chan sự cảm thông. Ban đầu mẹ dùng mọi cách để cự tuyệt tình yêu của ba con, bởi mẹ không thể sống nổi với ý nghĩ mình đã phản bội lời hứa năm xưa cùng người ấy. Nhưng ba con không hề bỏ cuộc, vẫn bên mẹ, vẫn chăm sóc lấy tâm hồn mẹ khi mẹ đã bao lần cố bỏ rơi nó. Liệu trước một con người cố chấp cùng một tình yêu như vậy, mẹ có thể làm gì khác?

Mẹ chấp nhận đến bên ba con sau 3 năm để tang cho người ấy. Rồi một đám cưới đã diễn ra với sự chúc phúc của mọi người. Mẹ thừa nhận, sự biết ơn mẹ dành cho ba con lớn hơn cả tình yêu mẹ dành cho ông ấy. Và rồi, hạnh phúc như trở về với mẹ khi mẹ biết rằng mẹ có con, và cảm nhận được việc con đang lớn dần lên từng ngày trong bụng mẹ.

Hạnh phúc có lẽ sẽ bình yên mãi thế nếu không có sự nghiệt ngã của số phận…

Người ấy bất chợt quay về vào lúc không ai ngờ nhất. Trở về, và để lại một phần thân thể nơi chiến trường. Trong một cuộc càn quét của giặc ngày ấy, ông ấy đã bị thương và mất tích, vì thế nên đồng đội cứ ngỡ rằng ông đã chết. Thế là, giấy báo tử được gửi về như một sự thật chết người. Thế nhưng, ông ấy vẫn sống, sống trong sự cưu mang của đồng bào miền núi. Nhưng vì vết thương quá nặng, nên người ấy không thể trở về quê hương cùng mọi người mà phải ở lại. Để rồi, khi quay về lại xới tung lên mọi thứ.

Mẹ gần như phát điên lên vì dằn vặt. Mẹ không biết mình nên làm gì trong tình huống ấy. Một bên tình, một bên nghĩa, mẹ không biết mình nên làm sao cho phải. Giống như một sự đùa cợt ác nghiệt của số phận mà mẹ vô tình trở thành nạn nhân chính. Tuy người ấy có thể hiểu và tha thứ cho mẹ nhưng mẹ lại không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Sự hỗn loạn về tâm lý, cũng như sự mệt mỏi về thể xác đã khiến mẹ sinh con sớm hơn dự kiến những hai tháng…”

Nói đến đây, bà Minh Ngọc dừng lại, nước mắt đã khiến bà nghẹn ngào. Bà muốn đưa tay cầm lấy tay Đan nhưng không thể vì lo cô sẽ sợ hãi. Vì thế, bà đành tiếp nối câu chuyện đang dang dở…

“ Người ấy quyết định ra đi khi biết mẹ đang hạnh phúc, nhưng mẹ thì không thể, mẹ không muốn buông tay như thế, mẹ không muốn đánh mất người mình yêu thương. Phải, mẹ rất ích kỉ, khi ấy mẹ là con người ích kỉ đến ********. Con yêu Huy rất nhiều, nên có lẽ con cũng hiểu ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn. Và tất nhiên, ba con là người mẹ luôn nghĩ mình phải yêu, còn người ấy là người khiến trái tim mẹ yêu mà không phải ngẫm suy đúng sai. Và rồi, mẹ đã làm một việc mà chắc chắn không một ai có thể đồng tình, không một người nào dù là khoan dung có thể tha thứ, một việc mà ngay chính bản thân mẹ cũng không thể nào bỏ qua cho chính mình: rời bỏ tất cả, con, ba con để ra đi cùng người ấy. Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cả con và người ấy đều là nguồn sống của mẹ, nhưng mẹ không thể tham lam ôm lấy hết cả hai, mẹ chỉ có thể chọn một mà thôi…”

Gạt đi nước mắt, bà Minh Ngọc tiến về phía Đan, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy bàn tay buốt lạnh của Đan áp vào má mình, thật cẩn thận, thật khẽ khàng như sợ tất cả sẽ vỡ tan…

“ Mẹ xin lỗi, biết rằng những lời đó không thể nào có thể khiến con thôi hận mẹ, nhưng mẹ chỉ có thể nói những lời ấy. Mẹ cứ luôn nghĩ con đã biết tất cả, nhưng không ngờ rằng, ba con, ông ấy… ông ấy đã rất cao thượng khi để lại trong con hình ảnh một người mẹ quá đẹp. Nhưng mẹ không xứng đáng, chưa bao giờ xứng đáng cả, Đan à. Trong những năm đầu, mẹ có lén quay về chỉ để nhìn thấy con, bởi nỗi nhớ khiến mẹ không thể nào tha thứ cho chính bản thân mình. Nhưng rồi một ngày, khi mẹ quay trở về thì ngôi nhà ấy đã có chủ mới. Mẹ lạc mất con từ đấy.

Mẹ không dám mơ sẽ có một ngày được gặp lại con, càng không dám mong mình sẽ được tha thứ. Cảm ơn con, khi đã cho mẹ một cơ hội để giải thích. Dù con có tha thứ cho mẹ hay không thì mẹ vẫn biết ơn con vì điều đó…”

Bà Minh Ngọc kết thúc câu chuyện trong nước mắt.

_ Đan à, nói gì với mẹ đi con! – Bà Minh Ngọc sợ hãi khi thấy sự điềm tĩnh đến bất thường trên vẻ mặt Đan.

_ Còn Nhã Phương, chị ta là ai? – Giọng nói Đan khô khốc, không một chút cảm xúc nào được bộc lộ ra. Thản nhiên như câu chuyện này giờ chẳng hề liên quan đến mình.

_ Nhã Phương, con bé là con của một người đồng đội đã hi sinh của chồng mẹ bây giờ. Ngày trở về, ông ấy đã mang theo Nhã Phương. – Bà Minh Ngọc trả lời Đan trong hoài nghi, tại sao con bé lại đề cập đến chuyện này?

_ Nói vậy, Nhã Phương và Nhã Văn không hề chảy chung một dòng máu? Mà người đáng ra Nhã Văn nên gọi tiếng chị là tôi phải không? – Đan không nhanh không chậm nói, vẻ cay đắng, vụn vỡ hiển hiện rõ rang.

_ Phải. Con…?

Bà Minh Ngọc chưa kịp hỏi vì sao Đan lại hỏi đến chuyện ấy thì cô đã cất tiếng cười to, tiếng cười khiến trái tim bà nhói đau, tiếng cười chứa đựng tất cả ai oán, tất cả bi thương, sự hận thù. Trong khi bà vẫn còn ngơ ngác thì những người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.

Huy, ba Đan và cả ** Hà, tất cả như hóa đá khi thấy cô đang gập người cười như điên dại. Trong một thoáng bất chợt, họ đã ngờ vực cô gái đứng kia có phải là Đan không.

_ Đan! – Huy hốt hoảng nắm lấy tay Đan, vẻ mặt đầy đớn đau cùng sợ hãi.

_ Một câu chuyện cười, một câu chuyện cười rất thú vị đấy Huy. Tiếc thay ban nãy anh không ở đây. – Tiếng cười chói tai lại vang lên, Đan vung tay thoát khỏi bàn tay Huy, tiến về phía người mẹ vẫn còn đứng ngây ngốc của mình. – Nhã Văn là em gái tôi? Là em gái tôi có phải vậy không? Hay thật đấy! Em gái đòi giết chị ruột của mình để trả thù cho cái chết của người chị không máu mủ. Bi kịch, tất cả những bi kịch ấy là do bà gây nên, bà có biết không? Tại sao bà lại khiến tôi và con bé ra nông nỗi này?

Ông Hà loạng choạng suýt ngã, người bắt cóc Đan ngày ấy… Quả thật là nghiệp chướng, là nghiệp chướng mà! ** Hà nhìn một màn trước mặt chỉ biết khóc nức nở, tim bà như đang bị từng nhát dao cứa vào. Một tay bà nuôi lớn Đan nhưng chưa bao giờ thấy Đan suy sụp, trở nên cuồng loạn như thế này, chưa bao giờ thấy Đan đớn đau như thế này, kể cả khi tỉnh lại sau lần tự sát không thành ngày ấy. Tại sao, lại để mọi việc đến nông nỗi này?

_ Đan à, mẹ…

_ Đủ rồi! – Ông Hà gầm lên, mắt đã vằn những tia máu đỏ – Cô im đi. Tất cả những đau khổ ngày ấy cô gây ra với tôi chưa đủ hay sao mà giờ lại khiến con bé biến thành thế này. Với con bé, cô đã có ngày nào hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ chưa? Cô có đủ tư cách để xuất hiện trước con bé không? Con bé đang bình an trong cuộc sống của mình, vậy thì vì cớ gì cô lại tạo nên cơn cuồng phong lớn như thế? Tôi nói cô đã chết không phải vì cô, mà chỉ vì tôi không muốn Đan biết mình có một người mẹ đáng xấu hổ như thế. Vì thế, tôi xin cô, đừng nói thêm bất cứ điều gì khiến con gái tôi thêm đau khổ nữa. Cuộc đời nó, đã đủ để gọi là nghiệt ngã rồi.

_ Tại sao tất cả mọi người lại lừa dối tôi? Tại sao?

Đan mơ hồ lui về phía sau, cảm giác tất cả niềm tin bấy lâu nay bỗng chốc trở nên vụn vỡ. Đan không biết giờ đây mình nên tin vào ai, vào điều gì nữa, bởi tất cả những điều cô chưa bao giờ đặt nghi vấn nay lại trở thành những sự thật phũ phàng, khiến tất cả mọi điều bình yên trong cuộc sống của cô trở nên hoảng loạn, mất phương hướng. Nhìn hết những người đang hiện diện trong căn phòng, ánh mắt Đan như dại hẳn đi, mơ hồ như đang ở tận nơi nào xa lắm. – Vâng, đó là sự thật, là sự thật…

Cô xoay người bước đi, chân nọ quàng vào chân kia, rồi bất chợt đổ người xuống nền đất, đột ngột như một con rối bị cắt hết dây. Huy đưa tay đỡ lấy Đan rồi ôm sát vào ngực mình.

_ Em mệt quá, Huy à! Thật sự rất mệt. Xin lỗi, có lẽ em không giữ được lời hứa với anh rồi. Giờ em chỉ muốn ngủ thôi. Cứ ôm em thế này nhé, em muốn được ngủ trong vòng tay anh. – Phòng tuyến lí trí cuối cùng cũng bị phá vỡ, Đan thì thào rồi khép mắt, giọt nước trong suốt tích tụ bao ngày qua rốt cục cũng đã tuôn rơi, trượt khỏi khóe mi rồi thấm vào tay Huy bỏng rát…

_ Đan! Đan à! Tỉnh lại đi con! – ** Hà nhào tới, muốn ôm lấy Đan nhưng không thể. Bởi như một pho tượng, Huy cứ ôm chặt lấy Đan không buông, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ như đang chìm trong giấc ngủ. Mà có lẽ sẽ giống như cô đang ngủ thật, nếu hơi thở không yếu dần đi.

_ Còn không mau gọi cấp cứu! – Ông Hà luống cuống chân tay. Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy mình không đáng là một người cha.

_ Cấp cứu sẽ đến sớm thôi. Tất cả mọi thứ ở bệnh viện cũng đã chuẩn bị rồi. – Huy bình tĩnh nói, rồi nhẹ nhàng nâng Đan lên, đi về cánh cổng đang mở, cùng lúc tiếng cấp cứu vừa vang lên khi xe trờ tới.

Khẽ khàng áp mặt vào bờ má tái nhợt của Đan, Huy thì thầm trò chuyện như cô vẫn đang nghe anh…

_ Xin lỗi em, Đan à, khi tất cả những gì anh có thể làm cho em chỉ là thế này. Nếu có thể, anh muốn ngăn lại tất cả những việc ấy, để em không phải đối mặt với những điều khiến em đau đớn. Nhưng, anh không được quyền lựa chọn, em hiểu cho anh chứ? Ngủ ngoan em nhé, nhưng xin em hãy sớm tỉnh lại với anh, đừng để anh một mình trong sợ hãi…

Anh khẽ khàng hôn lên giọt nước mắt đắng chát ban nãy. Một giọt nước trào khỏi khóe mi Huy, chầm chậm lăn dài rồi rơi xuống, vỡ tan trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Hai giọt nước quyện vào nhau, ướt át, thê lương…

Bà Minh Ngọc lặng người nhìn chiếc xe cấp cứu đang lao đi, mất hút nơi cuối đường. Trái tim bà nghẹn thắt, môi mấp máy không nói nổi nên lời. Phải, tất là là lỗi của một kẻ ******** như bà.
Như một kẻ điên, bà đổ sụp xuống nền đất dày tuyết, gào khóc thê thiết…

Hoàng hôn ảm đạm chầm chậm buông lơi, nhuộm tím cả không gian mênh mông…
Đọc tiếp nước mắt bồ công anh - chương 74

0 Bình Luận "Nước mắt bồ công anh – chương 73"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP