Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nước mắt bồ công anh – chương 72



CHAP 72: ĐỐI MẶT

“ Giấc mộng tan vỡ… một vết thương sâu…”

_ Phu nhân, người phụ nữ ấy lại tìm cô. – Ông quản gia khó xử nhìn Đan. Đã nhiều ngày liên tiếp, người phụ nữ ấy cứ đến tìm Đan, mặc dù cô đã từ chối nhiều lần nhưng bà ấy không hề bỏ cuộc.

Đan im lặng không nói gì, bước đến cửa kính nhìn xuống phía bên dưới. Dáng người nhỏ bé ấy lọt thỏm giữa không gian mênh mông của đất trời. Tuy đang đứng ở một khoảng cách rất xa nhưng Đan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mong ngóng đang hướng vào bên trong của người phụ nữ ấy. Tim cô khẽ nhói lên đau đớn, cánh môi nhợt nhạt mím chặt lại. bàn tay vần vò chiếc rèm cửa khiến nó nhàu nát đến thảm thương.

Bà ấy… vẫn kiên nhẫn đứng đợi dẫu đã 30 phút trôi qua… Đan cảm thấy từng chút, từng chút một trong tâm hồn mình đang lả dần đi. Tựa như một người đang cố gắng bám lại chút lí trí cuối cùng để lấn át sự sợ hãi mà tiếp tục bước trên mép vực thẳm.

“Ầm”… Tiếng sét khô khốc rạch ngang bầu trời tạo nên những vệt sáng kì dị. Mưa trút xuống không hề bảo trước.

Mưa… Trắng cả một khoảng trời…

Bà Minh Ngọc nhìn những hạt mưa đang dần thấm ướt vào người mình, mỉm cười cam chịu. Có lẽ, ông trời cũng đang muốn trừng phạt bà, trừng phạt một người mẹ nhẫn tâm… Cơn mưa một lúc một nặng hạt, cái lạnh bắt đầu xâm chiếm…

Một chiếc ô trong suốt che lấy cơn mưa đang bủa vây lấy bà. Hoảng hốt ngẩng lên, nụ cười nở rạng rỡ nở trên đôi môi nhợt nhạt của bà…

_ Cảm ơn con. Mẹ biết con sẽ gặp sẽ cho mẹ một cơ hội. – Bà Minh Ngọc nắm lấy tay Đan.

_ Xin lỗi! – Đan lúng túng rút tay ra. Cô không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây để đưa ô cho bà ấy. Chỉ là cảm giác nhói đau nơi trái tim khiến cô không thể hờ hững. Đôi khi có những hành động mà lí trí chẳng thể nào can thiệp được. – Đan à! Nói chuyện với mẹ, một lần thôi, được không con? – Bà Minh Ngọc khàn giọng.

Đan mím môi nén lại nước mắt.

_ Bà về đi, mưa to hơn rồi! – Đan lắc đầu như một sự từ chối rồi bỏ chạy vào nhà trong cơn mưa xối xả.

_ Không sao! Mẹ sẽ đợi mà! – Bà Minh Ngọc gạt đi nước mắt. Chỉ cần có một tia hi vọng, dù là nhỏ nhoi, bà cũng không từ bỏ. Người mang muôn vàn tội lỗi là bà, vì thế bà chỉ có thể giải thích và chờ đợi sự tha thứ.

Cô làm thế có nhẫn tâm quá không? Đan lặng lẽ đặt câu hỏi cho chính mình nhưng chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải. Giá ai đó biết rằng, không phải cô nhẫn tâm, cũng chẳng phải ngoan cường gì, chỉ là cô đang quá sợ hãi mà thôi, sợ cái gọi là sự thật. Cô không khóc vì không muốn tin vào cái sự thật ấy, cô không muốn gặp cũng chỉ vì không muốn phải chấp nhận cái sự thật đầy nước mắt ấy mà thôi. Có thể chối bỏ nó được không?

Huy tìm thấy Đan thơ thẩn trên xích đu sau vườn khi anh về tới nhà. Chẳng biết cô đang nghĩ gì mà khuôn mặt đăm chiêu, cứ bó gối nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ dưới chân…

_ Bà ấy lại đến sao? – Huy ôm nhẹ Đan từ phía sau. Chỉ có sau khi gặp người phụ nữ ấy Đan mới có phản ứng như vậy. Thu mình lại tìm kiếm sự an toàn như một thai nhi trong lòng mẹ.

Đan gục gặc đầu trả lời.

_ Em … phải làm sao hả Huy? Em thật sự… cảm thấy rất mâu thuẫn… Em thấy sợ lắm… – Đan lên tiếng, rời rạc

_ Đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Anh sẽ chắn gió giúp em. – Huy dỗ dành Đan như một đứa trẻ, tay vỗ nhẹ lên bờ vai căng cứng của Đan.

Đan không trả lời, chỉ tìm cách nép sâu hơn vào lòng anh…

_ Em xem ai đến kìa. – Huy hướng cái nhìn về phía kia của hậu viên.

Đan mơ màng nhìn theo rồi bất chợt giật mình khi thấy ba, ** Hà cùng Gin đang đứng đấy… Cô đứng dậy, nhìn họ, đôi chân muốn chạy về phía ấy, nhưng không hiểu sao, chỉ có thể lùi lại, chạy vào nhà. Tâm tình phức tạp, cô biết, không nên đổ mọi tội lỗi về phía họ, khi tất cả những gì họ làm đều chỉ mong Đan có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng sao lại có thể lừa dối cô, một thời gian lâu đến thế?

_ Đan! – ** Hà hoảng hốt khi nhìn thấy phản ứng của Đan. Bà sợ hãi khi con bé lại chọn cách trốn tránh như thế. Đưa đôi mắt sững sờ nhìn Huy, bà thất vọng khi cũng nhận lại ánh nhìn bất lực như thế…

Lẽ nào việc làm duy nhất của họ lúc này, chỉ có thể là đợi chờ thôi sao?

Trở vào nhà, Đan vào phòng và khóa trái cửa lại. Cô biết hành động lúc này của mình chẳng khác nào một đứa trẻ đang hờn dỗi, nhưng cô không thể nào buộc bản thân làm khác.

_ Mở cửa cho anh đi Đan! – Huy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi cùng tuyệt vọng khiến trái tim Đan đau nhói. Cô đã… khiến anh trở nên như thế này sao? Đan tự khinh bỉ chính bản thân mình, bởi ngoài sự ích kỉ, cô có thể cho anh những gì?

Huy không thể làm gì hơn khi đây là căn phòng duy nhất trong căn nhà này mà chỉ có mình anh có chìa khóa dự phòng. Nhưng giờ đây, chiếc chìa khóa ấy lại đang ở trong chính căn phòng kia.

_ Đan à, ba xin lỗi, ba sai rồi. Mở cửa đi con, ba sẽ giải thích tất cả, những chuyện trong quá khứ, ba sẽ nói tất cả với con. – Ông Hà đau khổ lên tiếng. Quá khứ chẳng phải nên ngủ yên cùng năm tháng hay sao? Vậy sao giờ đây lại có thể bị xới tung lên thế này? Xới tung lên để biết bao vết thương lại rỉ máu, xới tung để phơi bày những sự thật nghiệt ngã đến thê lương…

_ Con à, mở cửa cho ** đi con. Đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Nhìn con như vậy, mọi người đau lòng lắm. Con không để ý đến ba con và ** cũng được, nhưng lẽ nào con cũng muốn kéo Huy xuống cái hố tuyệt vọng ấy sao? Thằng bé đã vì con mà khổ sở lắm rồi! Con đừng khiến Huy sống dở chết dở nữa được không? – ** Hà biết, giờ bà có thuyết phục như thế nào thì cũng vô dụng, vì thế bà chỉ có thể đánh vào điểm mềm yếu nhất bên trong con người Đan mà thôi.

Quả nhiên, chưa đầy 5 phút sau, cánh cửa phòng đã bật mở. Đan bước ra, nhìn mọi người rồi lặng lẽ lên tiếng…

_ Cho con đêm nay nữa thôi, ngày mai con sẽ… con sẽ nghe, nghe tất cả những gì mọi người nói.

Ông Hà cùng vợ thở phào nhẹ nhõm nhưng Huy thì lại khác. Anh chậm rãi nắm lấy tay Đan rồi trở về phòng.

Chỉ còn hôm nay nữa thôi sao? Đan có thể chịu nổi những đả kích khi biết toàn bộ sự thật ấy hay không? Với anh, chuyện này đã khó chấp nhận lắm rồi, vậy thì với Đan, nó sẽ thế nào? Tại sao, những ích kỉ ngày ấy người lớn gây ra, giờ đây Đan phải gánh chịu? Anh nên oán trách ai? Oán trách số phận nghiệt ngã, oán trách ông trời bất công hay oán trách những việc làm của người lớn ngày xưa ấy?

Kéo Đan ngồi xuống giường, Huy đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh giá của Đan…

_ Dù ngày mai, có chuyện gì xảy ra, hứa với anh đừng khiến mình suy sụp. Biết rằng, có những sự thật rất khó chấp nhận đối với em, nhưng vì anh, hãy giữ vững lí trí đến phút cuối cùng.

Huy biết rằng mình chẳng hề lo lắng thái quá một chút nào. Bởi anh lo sợ, khi Đan buông tay khỏi lí trí, thì những nỗi đau trong cô sẽ có cơ hội bùng phát mạnh mẽ.

Và điều đó, có thể sẽ khiến Đan ngã quỵ. Đan luôn thích trả lời Huy bằng hành động. Cô vươn cánh tay gầy gầy của mình choàng qua cổ anh rồi nhẹ nhàng áp mặt vào đấy.

_ Chỉ cần có anh ở đây và bên em là đủ rồi. – Đan thì thầm.

Vòng tay Huy nhanh chóng siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đan, kéo cô vào sát mình hơn nữa. Nếu có thể, anh chỉ muốn ôm chặt cô như thế này mãi mãi, không bao giờ buông tay, không bao giờ để cô chịu đựng bất cứ một thương tổn nào nữa.

Bên ngoài cửa kính, đêm dần buông tấm mành rộng lớn vô tận, nhuộm đen hết thảy những gì đêm ôm lấy. Từng cơn gió buốt cuối thu khiến cành cây khô oằn đi, khổ sở chống chọi để không bị đứt gãy. Tiếng xào xạc của lá, tiếng nỉ non của côn trùng, tiếng gào thét của gió hòa lại với nhau tạo nên thứ tạp âm vừa đáng sợ, vừa thê lương, heo hắt.

Đêm cuồng phong…

Đan bất chợt khựng lại trước khi bước xuống bậc thang cuối cùng khiến Huy cũng dừng bước. Anh nhìn cô rồi siết chặt tay Đan như một lời động viên âm thầm.

Bà Minh Ngọc đứng bật dậy khi nhìn thấy Đan, cánh tay vươn tới như muốn chạm vào cô nhưng Huy đã nhanh hơn, ôm Đan trong cánh tay mình…

_ Đừng làm cô ấy sợ! – Huy chỉ nói bấy nhiêu. Tuy đã cố gắng kìm nén nhưng sự cay nghiệt vẫn phảng phất đâu đó. Anh có thể giữ lễ khi vẫn chưa biết mọi chuyện, nhưng để giữ vững điều đó khi mọi thứ đã sáng tỏ, là một việc khó khăn. Anh không muốn tha thứ cho bất cứ một ai khiến Đan tổn thương, cho dẫu là người quan trọng như thế nào. Nhưng lần này, anh không hề được quyền lựa chọn.

_ Con có thể nói chuyện riêng với mỗi mình bà ấy không? – Đan bất ngờ lên tiếng khiến những người đang ngồi đó giật mình, không biết phải phản ứng ra sao. Điều này suốt một đêm qua, sau bao trăn trở Đan mới quyết định được. Có những chuyện, cô muốn tự bản thân mình đối mặt. Với lại,… Đan thừa nhận, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn bà ấy phải khó xử khi nói ra nỗi khổ của mình trước quá nhiều người.

_ Đan…! – Huy phản đối, anh không muốn cô phải một mình đối mặt như thế. Anh không muốn để cô lại một mình với những con sóng dữ đang chực ập đến. Bàn tay Huy bất giác siết chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn mình đang nắm lấy, nỗi lo lắng khiến tay anh thoáng run rẩy.

_ Em ổn. – Nói rồi cô quay sang những người còn lại, đặc biệt là “mẹ” mình. Tim Đan nhói lên khi nghĩ đến từ ấy – Có được không ạ?

Mọi người khó xử nhìn nhau, rồi lần lượt bước ra, chỉ còn Huy ở lại…

_ Hãy giữ lời hứa với anh! – Huy đặt lên trán Đan nụ hôn chất chứa bao day dứt cùng bất an rồi lưu luyến bước ra ngoài…

_ Mẹ chưa bao giờ quên con, chưa bao giờ trong suốt 26 năm qua. Mẹ luôn nhớ tới con, nhớ đến thắt lòng… – Bà Minh Ngọc nghẹn ngào lên tiếng khi bóng Huy vừa khuất…

Đan chậm rãi xoay người lại. Vẫn ánh mắt với đôi đồng tử lạnh lẽo, vẫn vẻ mặt vô cảm như bao ngày qua, nhưng trong những tia nhìn đã chất chứa sự bối rối…

_ Vậy tại sao bà lại bỏ rơi tôi? Tại sao ngày ấy, bà lại bỏ lại gia đình của mình để ra đi. Tôi… đã làm gì nên tội?

_ Không, Đan à, người sai là mẹ… Ngày ấy… – Bà Minh Ngọc nhìn Đan, hít một hơi thật sau rồi thì thầm những nỗi canh cánh trong lòng suốt 26 năm trời dài đằng đẵng…
Đọc truyện nước mắt bồ công anh - chương 73

0 Bình Luận "Nước mắt bồ công anh – chương 72"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP