Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Nước mắt bồ công anh – chương 63



CHAP 63: HIỂM NGUY

“Anh không thể nào sống mà không có em, sự sống cả anh ạ! Anh không hể nào sống được mà không có em, linh hồn của anh!”

“Đồi gió hú” – Emily Bronte

_ Không! Đan!!!!! – Tiếng Huy điên cuồng hét lên, tiếng kêu xé nát tâm can. Như một cơn lốc, anh lao nhanh về phía cô, ôm lấy Đan rồi cả hai cùng nhào ra khỏi phạm vi nguy hiểm. Vì lực đẩy quá mạnh, cả hai nặng nề ngã xuống, người đập vào những đồ vật bày la liệt trên mặt đất.

Một cảnh làm mọi người sợ hãi đến mức không biết làm gì. Đến khi hoàn hồn lại thì cả hai người nằm trên mặt đất kia đã hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Tiếng rì rầm mỗi lúc một lớn hơn. Mọi người vội vàng chân tay, mỗi người một việc, gọi cấp cứu, kiểm tra xem hai người trên mặt đất kia có vết thương nào đang chảy máu không?

….

Đan giật mình tỉnh giấc, cảm giác sợ hãi vẫn choáng ngợp cả tâm trí. Mùi ete xộc vào mũi khiến Đan biết mình đang ở đâu.

_ Con tỉnh rồi sao? – Gương mặt ** Hà mờ ảo trước mắt

Đan khép mắt lại rồi mở ra lần nữa, mọi thứ lúc này có vẻ rõ ràng hơn…

_ Vâng ạ… – Đan bất chợt ngưng nói, hình ảnh Huy lao đến ôm cô ra khỏi chỗ nguy hiểm ấy tái hiện lại đầy đủ trong tâm trí – Huy? Anh ấy thế nào rồi **? – Ánh mắt Đan hoảng hốt, túm chặt tay ** Hà, gượng người ngồi dậy.

_ Ngoan, nằm yên nào. Huy không sao đâu, con không thấy ai đang ôm con sao?

Đan ngỡ ngàng quay sang. Gương mặt của Huy bình yên trong giấc ngủ khiến Đan cảm thấy yên lòng.

_ Anh ấy vẫn chưa tỉnh ạ? Anh ấy có bị thương nặng không? Sao mọi người không để anh ấy sang một giường khác cho thoải mái?

_ Uhm, nó vẫn chưa tỉnh, vết thương không nặng lắm đâu con. Cậu ấy sẽ chóng tỉnh thôi. Còn về việc giường, Huy cứ ôm con chặt như thế từ lúc ấy cho tới giờ, không ai tách ra được, nên mọi người cứ để vậy.

Đan thở dài, cứ như thế thì bảo cô làm sao có thể quên được anh, làm sao có thể buộc bản thân mình phải quên anh?. Thật tốt khi họ không lạc mất nhau, thật tốt khi cả hai lại có nhau. Cô yêu anh, thật sự rất yêu….Đan quay sang, vùi mặt vào vồng ngực ấm của Huy. Bất chợt có tiếng anh rên khẽ…

_ Anh…đã tỉnh? – Đan ướm hỏi

Rèm mi Huy nhẹ rung rồi mở ra… Đôi mắt anh hoang mang hồi lâu rồi bất ngờ trở nên hoảng hốt…

_ Em ở đây. – Đan đặt tay lên mặt Huy khi thấy thân người anh dần cứng lại.

Huy ngỡ ngàng hồi lâu rồi quay sang. Khi thấy Đan đã tỉnh và bình an trong vòng tay mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm…

_ Em ổn chứ? – Huy trầm giọng

_ Vâng! – Đan nhẹ giọng trả lời khi thấy Huy vẫn chưa hết lo lắng.

_ Thật sự may quá! – Huy nghĩ tới một màn kinh hoàng kia, tâm không tự chủ trở nên đau đớn.

Tựa cằm lên mái đầu nhỏ của Đan, Huy để lộ ra vẻ mặt hoang mang. Những sự việc hi hữu như thế tại sao lại cứ ập đến một cách có trình tự như thế, tựa hồ như có một bàn tay sắp xếp tất cả. Vì thế, có thể nói, tất cả không đơn thuần chỉ là sự tình cờ ngẫu nhiên. Anh có cảm giác như mọi thứ đang yên lặng tựa hồ như “trời bình yên trước giông bão”. Cuộc đua này, phải chăng anh cùng Đan là “nhân vật chính”? Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải làm rõ chuyện này, trước khi mọi chuyện quá trễ. Anh không thể để vuột mất Đan một lần nào nữa, dù chỉ là trong suy nghĩ. Cảm giác ấy, quả thật, cụm từ “đau đớn” không thể nào có thể diễn tả hết.



_ Vương.Gia.Huy! – Đan gần như thét lên cái tên ấy.

_ Anh đây? – Huy tiến vào phòng, vẻ mặt rất chi là ngây thơ, vô (số) tội.

_ Tại sao anh không gọi em dậy? – Đan than thở – 2 tiếng nữa cuộc thi chính thức bắt đầu mà giờ em còn ngồi đây.

_ Tại em ngủ ngon quá! – Huy nói với vẻ mặt đương nhiên – Anh không muốn phá giấc ngủ của em vì cuộc thi ấy.

Đan bó tay, trong mắt anh, thì cuộc thi ấy “nhỏ thật đấy”…

_ Không nói với anh nữa. – Đan bật dậy

_ Khoan đã nào! – Huy ôm Đan trở lại.

_ Gì nữa?

Huy không nói gì, chỉ mỉm cười đưa mắt về phía cuối phòng. Đan nhìn theo mắt anh, há hốc…

Lễ phục của cô cùng anh cả vương miện nữa cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy. Và như thể không cho Đan đường lui, Huy bồi thêm một câu

_ Chuyên gia trang điểm cùng làm tóc đang chờ em ở dưới lầu.

Lần này thì Đan không biết nói gì thật… Kiễng chân hôn nhẹ vào má anh, Đan xoay người đi chuẩn bị mọi thứ…

*******

CHAP 63(2)

” Đêm chung kết cuộc thi hoa hậu Việt Nam”

Đan chậm rãi bước ra khỏi xe, dáng vẻ sang trọng, thanh khiết trong bộ váy dài tha thướt, cùng những tia sáng lấp lánh hắt ra từ chiếc vương miện hoa lệ thành công trong việc thu hút ánh nhìn của mọi người.

Phóng viên lập tức vây quanh cô. Thật không dễ dàng gì để gặp được người đẹp này. Cô là một trong những hoa hậu có đời sống riếng tư kín đáo nhất. Từ sau khi đăng quang trong cuộc thi năm ấy, cô lập tức đi du học rồi lại sang nước ngoài làm việc, vì thế tin tức về cô thực sự ít ỏi…

_ Cô có nhận đinh gì về cuộc thi năm nay? – Phóng viên thứ nhất đặt câu hỏi

_ Vài ngày tr
ước, cô gặp phải một tai nạn không may có phải không?

_ Nghe nói lần ấy CEO của Sunshine đã ra tay cứu cô, cô cùng anh ấy có quan hệ gì?

….

Không biết bao nhiêu câu hỏi dồn về phía Đan, cô lén lút thở dài, trên môi vẫn cố giữ nụ cười lịch thiệp. Cô cố ý tránh né những câu hỏi về mối quạn hệ giữa mình và Huy để tránh gây thêm thị phi. Những ngày qua tin tức nghi vấn về mối quan hệ của hai người cũng đủ làm cô đau đầu rồi. Vì trong buổi lễ đính hôn ngày ấy, nhà báo không được quyền tham dự, vả lại trong mắt mọi người, đó chỉ là buổi tiệc Giáng Sinh, nên thông tin về việc đính hôn của hai người cũng không mấy phổ biến.

Trong lúc Đan vẫn còn trong vòng vây của kí giả thì một chiếc xe đỗ lại, Huy tao nhã bước xuống, đôi mày nhíu lại vì lo lắng. Nếu không phải vì Đan muốn né tránh nên người trước người sau đến nơi này, thì anh đã chẳng để mấy người kia có cơ hội vây lấy cô.

Anh đến chết với cái đầu ngang như cua của cô mất thôi. Nhưng vì tình yêu mà chết thì cũng đáng. Huy thở dài tự cảm thán rồi xoải bước lại phía Đan.

Mấy phóng viên từ khi Huy xuất hiện đã cảm thấy hứng khởi không thôi. Phen này, họ chắc chắn có nhiều tin nóng hổi…

Đan nhìn Huy, ánh mắt như muốn nói ” Anh phải phối hợp với em”

“Không muốn” Huy đáp trả. Tuy đó là ý muốn mãnh liệt nhưng Huy vẫn ngoan ngoãn hợp tác với cô, diễn hoàn hảo vở kịch này. Ai bảo anh không thể làm trái ý cô làm chi?

Nhìn người con gái bên cạnh đang tạo dáng trước ống kính, Huy chỉ muốn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, kéo sát vào lòng mình. Nhưng…Ôi! Lại là nhưng…

Chỉ hôm nay nữa thôi, đừng mong anh sẽ lại “ngoảnh mặt làm ngơ” với cô thêm một lần nào nữa.

Để xem sau hôm nay anh sẽ phạt cô như thế nào?



_ Vẫn sớm mà, sao em không ngủ tiếp? – Huy nhìn đồng hồ, hôm qua vất vả cả ngày vậy mà sáng nay cô vẫn dậy sớm.

_ Hôm nay em đến cô nhi viện ngày trước, có cả Gin nữa. Em đã hứa sẽ mang thằng bé theo cùng.

_ Anh đưa em đi.

_ Anh không bận sao?

_ Anh đi lấy xe. – Huy hôn nhẹ đỉnh đầu Đan rồi ra ngoài. Không hiểu sao nhưng hôm nay lòng anh cực kì bất an, anh không muốn để Đan rời khỏi tầm mắt mình. Nhưng cũng có thể là Huy đang lo lắng thái quá mà thôi. Huy lắc đầu, nhằm đẩy xa những suy nghĩ kì quái kia…

Nhìn Đan bước ra khỏi xe, nỗi lo sợ kia trong anh lại dâng trào, từng chút từng chút một siết chặt trái tim anh…

_ Đan! – Huy bất chợt gọi tên cô

Đan giật mình quay lại, chỉ thấy Huy mở của xe, rồi ba bước tiến về phía cô, kéo vào ngực mình…

_ Anh sao thế? – Đan ngạc nhiên, hôm nay anh rất lạ

_ Về sớm với anh nhé! – Huy cũng không thể lí giải nổi những cảm xúc lúc này trong lòng mình. Nhưng anh biết, chỉ khi ôm cô thế này, lòng anh mới dịu lại đôi chút.

_ Em sẽ bảo vệ chị Đan giúp anh. – Gin cam đoan khiến Huy dở khóc dở cười

_ Vậy thì anh nhờ nhóc. – Huy xoa nhẹ đầu Gin rồi rời đi.

Nhìn Đan nắm tay Gin đi vào trong cô nhi viện rồi, Huy mới an tâm rời đi. Chỉ mong rằng đó chỉ đơn thuần là linh cảm…

0 Bình Luận "Nước mắt bồ công anh – chương 63"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP