Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Song Song Với Những Hạt Mưa [ Kì I ]



" Kí ức là một phần của cuộc sống. Chúng chưa bao giờ từ bỏ ta dù có cố gạt đi bằng mọi cách".
Tôi nhớ có ai đã nói như vậy, về những gì đã qua nhưng không thể trở thành quá khứ...
Đó là một đêm mưa tầm tã, tại lớp học thêm buổi tối. Lúc tôi đang loay hoay không biết phải về nhà bằng cách nào thì chị đến, hệt như thượng đế đã cử một thiên thần xuống trần thế để cứu rỗi tôi vậy...
- " Quên mang dù theo phải không em trai?" - Chị cười nhẹ
- " Dạ"- Tôi lí nhí
- " Chị đem theo hai cây dù lận nè, cho em mượn một cây che đỡ về nhà nhé!"
- " Vậy... vậy thì tốt quá, em cảm ơn chị ạ"
Tôi đón lấy nó từ tay chị một cách lúng túng. Tôi thề là tim mình đã đập rất nhanh từ lúc nhìn thấy nụ cười của chị. Đối với một thằng con trai mới lớn chưa một lần rung động như tôi, đó là một cảm xúc đó rất đỗi xa lạ, tôi không biết nó là gì. Chỉ biết là từ hôm đó, chị thản nhiên nằm trong danh sách những người cực kì đặc biệt đối với tôi.
Và có lẽ... Song song với những hạt mưa... Là nụ cười ấm áp của chị : )

Những buổi học kế tiếp, tôi trở nên thân thiết với chị hơn, dù chỉ là những câu hỏi han thông thường nhưng lòng tôi ấm áp vô cùng. Chị dễ gần, vui vẻ, nhưng có lúc lại nghiêm túc và trầm lặng. Có lẽ chị đang dấu diếm những cảm xúc của mình, và vì thế tôi lại muốn bước vào thế giới nội tâm ấy. Chị chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng suy nghĩ có phần già dặn hơn rất nhiều. Chị hay kể với tôi về gia đình chị, về những cảm xúc riêng của mình. Chị nói có cảm giác rằng tôi là một người bạn rất đáng tin để có thể chia sẻ mọi chuyện, ba từ "một người bạn" làm tôi khá hụt hẵng...
Sau vài tuần nói chuyện với nhau, tôi rút hết can đảm để nhắn tin mời chị đi ăn cùng. Thật tuyệt vời biết bao khi đáp lại là câu đồng ý. Tôi đã nhùn nhảy như một thằng điên, phải nói là rất rất rất vui mừng khi đọc được nó.
Hai chúng tôi cùng đi thưởng thức món bánh tráng trộn, nhâm nhi những ly trà chanh mát lành. Cùng nhau lội bộ trên vỉa hè dưới ánh đèn đường. Tôi đã gợi ý chị đến một tiệm bánh hay chỗ nào đó khá hơn nhưng chị nói thích đi đến những nơi này. Đó là một buổi hẹn không hoa, không nến, nhưng tôi cảm thấy ấm áp lắm. Bởi vì... Đã có một ánh sáng sưởi ấm tim tôi rồi : )
Đi được một quãng, thấy chị có vẻ lạnh, tôi liền cởi áo khoác của mình ra choàng lên lưng chị và tôi nhận được nụ cười dịu dàng từ người đối diện.
- "Em tử tế thế này chắc nhiều cô theo lắm nhỉ?"
- "Chị nói quá rồi. Đó giờ có ai để ý tới em đâu, ngốc như em thì ai mà yêu chứ"
- "Vậy chị sẽ là người đầu tiên nhé..."
Câu nói đó khiến tôi đứng hình tại chỗ... Lẽ nào chị cũng...
- " Nói giỡn đó, chị có bạn trai rồi, mơ đi nha, plè :-p"
- " Xì, ai mà thèm, lêu lêu"
Tôi bỏ chạy thật nhanh, vờ như đang chọc chị. Nhưng chỉ là tôi không muốn chị thấy những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống...
"Dù là trong mơ... Em vẫn chưa bao giờ ngừng yêu chị..."





.......................................
Tôi ngồi ngân nga những giai điệu quen thuộc của On Rainy Days
When the rain starts falling
You are here with me
Through the night you are all I see
But as I come closer
You would disappear
So I know that you were never really here.
"Khi em đến gần, chị bỗng tan biến... Vậy là em biết chị chưa bao giờ thực sự ở đây..."
Đang mãi thả dòng cảm xúc theo bài hát thì chị nhắn tin cho tôi
- " Thật ngại quá, nhưng Trang có thể nhờ Phong một chuyện không?"
- " Chuyện gì ạ?"
- "Xe của Trang bị hư rồi T.T , tối nay Phong đi học cho Trang hóa giang nhe"
- " Ok chị : )"
- " Cơ mà đừng kêu bằng chị nữa nghe nó già lắm. Trang hong muốn già đâu"
- "Rồi rồi, vậy kêu bằng em nhá =]"
- "Mơ à, : ))"
- "Xưng tên, được chưa?"
- "Ùa, vậy được á, :D"
Cách nhắn tin của chị luôn làm tôi bật cười. Cứ vậy thì làm sao tôi ngừng yêu con người này được đây, híc.
......................................................................................
Tôi chở chị đến lớp trên con cup 50 yêu dấu của mình, lâu lắm rồi mới được gặp nó ( vì đường khá xa nên bình thường tôi toàn đi xe bus) . Nhà cả hai chỉ cách nhau một con phố, thế mà tôi lại không để ý cơ đấy. Đúng là ngốc mà, tôi tự nguyền rủa bản thân mình đến khi nghe được tiếng cười khúc khích của chị.
- " Cười gì đấy, mà Trang không sợ Phong là người xấu sao?"
- " Trang có tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ Phong là người xấu được. Phong chu đáo và... đẹp trai vậy mà! "
Chị cười. Tôi cũng cười.
Trời bỗng đổ mưa, tôi tăng ga để chạy thật nhanh, điều đó khiến vòng tay của chị quanh eo tôi bỗng chặt hơn. Có lẽ những cơn gió lạnh buốt không đủ làm tôi lúng túng bằng cái ôm của chị.
Và tôi đã nghĩ rằng...Song song với những hạt mưa... Là niềm hạnh phúc :)

Khi kết thúc buổi học, mưa cũng đã tạnh. Tôi lại đưa chị về nhà. Vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Và tất cả bỗng rơi tõm vào khoảng không khi chị nhắc đến người đó. Bạn trai chị! Đó là một người lịch thiệp, đẹp trai, có gia đình khá giả và học giỏi, là mẫu người của biết bao cô gái. Chị hay cười khi kể về anh ta. Tôi chưa bao giờ ghét nụ cười của chị, trừ lúc đó.
Trái đất này đúng là tròn ,thì ra cái người đã cướp mất hy vọng của tôi lại làm trợ giảng lớp học bơi nơi tôi đang theo học. Anh ấy là một người tốt, khá hiền và thật thà nữa. Tôi thầm chúc phúc cho hai người... Khỉ thật, sao tim lại nhói đến thế này?
Tôi không thể giấu được cảm xúc của mình nữa. Nó hiện rõ hết lên nét mặt. Qua gương chiếu hậu, chị mỉm cười tinh nghịch. Có lẽ bộ dạng tôi bây giờ trông buồn cười lắm thì phải. Mà tôi cũng đâu còn tâm trạng để quan tâm chứ!

Vào những ngày tiếp theo, tôi cố tìm mọi cách để tránh mặt chị. Tổt nhất là nên như vậy, tôi không muốn xen vào hạnh phúc của người khác, và đặc biệt là chị.
Tôi đến hồ bơi thường xuyên hơn, để dòng nước lạnh ngắt đó thức tỉnh bản thân mình. Tôi đã mơ mộng quá lâu rồi. Bởi sự thật là dù có bên chị bằng cách này hay cách khác, chị vẫn sẽ không thích tôi như cái cách tôi thích chị...
Trời lại đổ mưa khi tôi đang lang thang trên con đường về nhà. Mưa khá lớn, tôi mặc kệ những hạt mưa lạnh buốt hất vào cơ thể. Đã thấm là bao chứ? Tim tôi hẳn nó còn lạnh hơn kìa! Tôi khóc, mưa làm chiếc khăn để lau nhưng sao nó cứ rơi mãi vậy?
Giờ đây... Song song với những hạt mưa... Chỉ còn là nước mắt....

Như một lẽ hiển nhiên, tôi bị cảm nặng vào ngày hôm sau. Đối với một kẻ nửa năm mới đổ bệnh như tôi thì hẳn là phải nằm liệt trên giường vài ngày, hoặc tệ hơn là cả tuần không khỏi bệnh. Mẹ tôi nói thế và đúng là như vậy thật, thậm chí tôi chẳng còn sức để với tay cầm lấy li nước nữa. Cảm giác mệt mõi khiến đầu óc quay cuồng.
Tôi nghe được tiếng bước chân một người, rất khẽ. Tôi cảm nhận được người đó ngồi xuống cạnh giường tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi.
- "Ngốc quá, Phong không yêu bản thân mình thì còn có thể yêu được ai khác nữa hả?" .Giờ thì tôi đã biết đó là ai...
- "Kệ Phong, Trang đến đây làm gì, quan tâm Phong làm gì chứ!, Trang về đi...". Tôi cất giọng yếu ớt.
- "Không, Trang sẽ không về khi chưa nói với Phong một chuyện..."
- "Chuyện gì?"
- "Trang với anh ấy... Chia tay rồi... "
- "Chuyện đó thì liên quan gì đến Phong, mà không phải hai người đang rất hạnh phúc à?"
- "Đúng vậy, anh ấy là một người tốt, nên xứng đáng để ở bên một người tốt hơn Trang... "
- "Được rồi, Phong không muốn nghe nữa, Trang về đi..."
- "Trang muốn nói rằng Trang đã yêu tên ngốc đang nằm trên giường kia mất rồi... Nhưng Phong không muốn nghe nữa thì... Trang về đây...". Chị không còn dấu được cảm xúc của mình nữa. Giọng chị run run như sắp khóc.
- "Khoan đã... Trang... Đừng đi". Tôi cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để níu tay chị. Tôi thoáng thấy chị khẽ gạt đi nước mắt rồi ngồi lại bên cạnh tôi.
- "Những gì Trang vừa nói khi nãy... Có phải là thật không?"
....
End kì I

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP