Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

để em cưa anh nhé - chương 26

Chap 26: Mùa đông không lạnh
 
Sáng chủ nhật, đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng một buổi sáng ấm áp trong veo màu nắng như thế này, sống trên Mai Lĩnh được hai tuần, tôi đã bắt đầu quen với thói quen dậy sớm, đi ngủ trước mười giờ và múc nước trong chậu mà tắm. Vậy nên ngày hôm nay, cũng chẳng phải ngoại lệ khi tôi tự dưng trở mình vào lúc bảy giờ sáng như thế này.
 
Ngáp một hơi thật dài để tận hưởng cho trọn vẹn một ngày đẹp trời, tôi quyết định dậy luôn từ lúc này, sau khi đánh răng rửa mặt thì sẽ thay một bộ quần áo thật đẹp rồi đi lượn lờ ngoài phố một mình. Tôi rất thích cái cảm giác một mình phóng xe đi lêu hêu khắp phố phường Hà Nội, tận hưởng cái cảm giác man mát của một ngày đông không lạnh buốt, tận hưởng cái cảm giác ấm áp của nắng chan hòa với gió khẽ mơn man trên da thịt… Nắng đông sáng sớm, sảng khoái vô cùng.
 
Khoảng tám giờ sáng, tôi lại lượn qua hồ mua một quả dừa tươi thật to để nhâm nhi giải khát, tôi thích nước dừa cũng như tất thảy các loại thức ăn được chế biến từ dừa. Ngồi uống một bầu nước dừa thanh mát và ngọt lịm, ngắm nhìn những đợt sóng lấp loáng cứ nối nhau gợn lăn tăn trên mặt hồ, dập dìu, thư thả… Bất giác, tôi chợt mỉm cười… Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến anh nhỉ!
 
Bao lâu rồi? Một tuần? Hai tuần? Hay cả tháng?
 
À… Cũng hơn một tháng rồi đấy!
 
Thật may vì tôi có một cuộc sống vô cùng bận rộn, kèm theo đó là lịch học dày đặc khiến tôi nếu không yêu thì cũng chẳng còn thời gian rảnh để mà nhớ nhung. Nhưng những cảm xúc hỗn độn ấy không tự nhiên mà biến mất, chỉ là tôi giấu nó đi… vào một góc rất sâu trong tim mình. Nếu không có ai lôi ra, không có ai nhắc tới… chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ dám nhớ.
 
Nếu như không phải vì những đợt sóng gợn lăn tăn kia, vì bầu nước dừa này, vì những làn gió mát thổi mơn man trên da thịt như ve vuốt an ủi tôi thôi đừng nghĩ về quá khứ, vô tình gợi lại trong tôi những kỉ niệm ngọt ngào như khi anh vẫn ở bên tôi, như khi chúng tôi vẫn cùng nhau lượn lờ nơi phố xá rồi dừng lại ở một góc ven hồ để uống nước, nghỉ ngơi như thế này… thì chắc là tôi cũng chẳng dám chủ động nhớ tới anh đâu.
 
Mà thôi! Chuyện đã qua rồi cũng giống cốc nước lỡ tràn ly, có hối tiếc đến mấy thì nước cũng không quay lại được.  
 
Đừng nhắc lại mãi làm gì!
 
 Đau lắm!
 
…………….
 
 
Trưa hôm đó sau khi hoàn thành bản chỉnh sửa bìa sách lần cuối cùng, tôi send cho anh Minh Hoàng rồi mới an tâm lên đường tới khu quân sự Mai Lĩnh. Tất cả vẫn đang đón chờ tôi, những bài luyện tập lăn lê bò toài, những khẩu súng trường nặng trình trịch, những sáng phải dậy từ 5 giờ sớm, những đêm thức thâu mở xới bạc, những nỗi sợ về ma quỷ lúc nào cũng ám ảnh trong tâm trí mỗi khi đi vệ sinh một mình hoặc khi màn đêm buông xuống, những bát mì úp thơm ngon, vừa rẻ lại vừa ấm bụng, tuy ăn hoài nhưng vẫn chẳng thấy chán.
 
Mới có hai tuần ở trên đây mà tôi đã xấu đi rất nhiều! Da tôi khô hơn, chúng trở nên thô ráp vì nắng, vì gió, và vì cả những đợt lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, không những thế… mụn còn rủ nhau lập mộ trên mặt tôi khiến khuôn mặt tôi bây giờ trông chả khác gì cái nghĩa địa. Nhưng tôi kệ. Bây giờ tôi độc thân. Xấu cũng chẳng ai chê, mà có xinh cũng chẳng để ai nhìn. Tôi vẫn tự tin khi tôi mộc mạc và xù xì như vậy đấy!
 
 
Chiều ba rưỡi, tôi và tất cả mọi người trong phòng đều đã có mặt đông đủ, duy chỉ có cái Ánh là vẫn chẳng thấy đâu. Trong lúc đợi Ánh, chúng tôi tranh thủ gọt hoa quả, vậy mà chỉ mới năm phút sau con bé đã bất ngờ xuất hiện, rồi gạt phăng đĩa hoa quả của tôi đi mà nói.
 
-         Mọi người ơi! Đi bơi đi!
 
-         Đi bơi? Điên à! Bây giờ đang là mùa đông đấy!
 
-         Mùa đông không lạnh! Ngoài trời đang nắng chang chang ra kia kìa! Trên đường em tới đây thấy nhiều người thay đồ đi bơi cực. Hôm nay trời nắng! Tranh thủ! Đi! Đi!
 
Ánh vừa nói, vừa hồ hởi kéo tay tôi, vừa đứng dậy đốc thúc mọi người. Mấy đứa chần chừ nhìn nhau, thầm đọc suy nghĩ trong mắt nhau, suy đi tính lại một hồi rồi mới đứng dậy trả lời.
 
-         Thay quần áo đi thôi!
 
 
………………………….
 
 
Mai Lĩnh, tháng một, trời đổ nắng. Tôi đã tự nhận ra điều này từ lúc sáng sớm ngày hôm nay, trời trong veo với những giọt nắng vàng rọt đâm xuyên qua kẽ lá, nhưng tôi không nghĩ rằng đến tầm trưa nắng lại trở nên gay gắt như thế này. Đi bộ ra đến bể bơi nằm ngay trong khuôn viên của trường, chúng tôi không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
 
-         Wow! Bể bơi lớn quá! Nước trong vắt ạ!
 
-         Còn oách hơn cả bể bơi ở Hà Nội ý!
 
-         Ôi! Nhưng mà sao sâu thế!
 
Nhìn vào mấy vạch mức khắc bên trên thành bể bơi, tôi khẽ giật mình rồi vội rụt chân lại, chần chừ nhìn mấy đứa. Mực nước nông nhất đã ngập đầu tôi rồi thì còn bơi bọt gì. Thở dài, tôi đương trực quay người lại thì cái Hiền đã túm lấy tay tôi rồi lôi tuột ra chỗ bác bảo vệ, con bé đảo mắt quanh một hồi rồi như sáng lên khi nhìn thấy đống phao đang được chất đổ đống tại một góc phòng, nó liền liến thoắng nói.
 
-         Bác ơi! Ở đây có cho thuê phao không ạ?
 
-         Năm nghìn một lượt.
 
-         Rẻ vật! Chị ơi thuê đi!
 
-         Ừ ừ…
 
Đùa chứ… thật ra nhìn thấy phao tôi cũng sướng run rẩy cả người, nhưng lại ngại mấy đứa xung quanh nhìn mình cười nên tôi mới cố tỏ ra bình thường vậy đấy thôi.
 
Khoác chiếc áo phao màu xanh nõn chuối lon ton chạy ra phía bên ngoài, lập tức hàng chục con mắt đang hấp háy dưới cái nắng trong vắt của ngày đông ấm áp đột ngột trợn tròn lên nhìn về phía tôi, rồi cười phá lên ha hả.
 
-         Ôi chị Mai ơi! Mọi người đang nhìn chị kìa!
 
Thấy tôi trông cứ lũn cũn như con đom đóm phát sáng giữa ban chiều, cái Ánh rít lên thảng thốt.
 
Tiên sư nó! Tôi cũng xấu hổ lắm chứ! Đừng có mà chêm thêm dầu vào lửa. Tôi sẽ cố mặt dày mày dạn để nhảy xuống nước bơi cùng mọi người, mặc dù tôi không biết bơi.
 
Khẽ nhón một ngón chân xuống nước, cảm giác sự mát lạnh như đang muốn nuốt chửng lấy mình, tôi vội vàng rút chân lại… thế nhưng… chẳng hiểu từ đâu… một cánh tay bất ngờ xuất hiện từ phía sau đẩy tôi rơi cái tõm xuống mực nước cao một mét rưỡi khiến suýt thì chết sặc. 
 
-         Này con Hiền kia! Mày muốn chết hả! Tí xuống đây bà cho biết tay!
 
-         Em chỉ muốn giúp chị thôi mà! Hiu hiu!
 
Nói xong, Hiền lại ngúng nguẩy đi về phía kệ để đồ, hí hoáy lấy ra một vật gì đó trong ba lô của mình. Độ hai phút sau, nó quay lại với một chiếc máy quay mini trong tay, rồi bắt đầu thao thao bất duyệt.
 
À! Tôi quên chưa giới thiệu, chị của Hiền là một MC, thế nên cũng giống như chị của Hiền, ngoài thiết kế thời trang ra thì rất có thể trong tương lai, con bé cũng có thể sẽ nối gót làm MC như chị mình. Điều đó được chứng minh bằng việc Hiền suốt ngày quay clip, nó quay ngày quay đêm, quay cả lúc chúng tôi đang ăn cơm hay đi hót rác. Thật không tài nào mà chịu nổi! Nhất là cứ nhè đúng lúc bọn tôi trông xù xì như mẹ Đốp thì con bé lại trực quay mới điên chứ!
 
-         Annyeong Haseyo! Xin chào tất cả các bạn! Đây là bể bơi ở trường quân sự thể dục thể thao!
 
Vừa nói, Hiền vừa nhanh tay kéo cái camera ra khỏi mặt nó rồi bắt đầu quay về phía chúng tôi. Trong lúc mấy đứa còn đang hò hét và cười hớn ha hớn hở thì một mình tôi vẫn đang phải hì hục tìm cách bám vào thành bể bơi, kêu rên thảm hại như một con cá Đuối (cá chết đuối). Thấy tôi đáng thương như vậy, Hiền liền lập tức tóm ngay lấy khoảnh khắc này. Nó vừa quay tôi, vừa cười lên sung sướng.
 
-         Ha ha! Đây là Mai Lê! Mai Lê như con cá Đuối! Ha ha ha!!!
 
-         Còn đây là Nhi và Quyên!
 
Thấy cái Nhi và Quyên lúc này mới thay đồ xong và bước ra bể bơi, Hiền lập tức chĩa camera về phía chúng nó ngay. Lúc ấy, khi nhìn Hiền quay tôi đã nghĩ là nó quay rất nhiều hoạt cảnh xung quanh, nhưng thực tế khi xem lại toàn bộ clip thì không phải vậy, gần như đến 70% cái clip là zoom thẳng vào mặt nó. Hầy!
 
Quay Nhi và Quyên xong, Hiền lại tiếp tục hướng máy quay về phía tôi và tra tấn tiếp. Thấy thế, tôi cũng không chịu thua. Mặt dày thì cũng dày sẵn rồi, xấu hổ thì cũng xấu hổ đủ rồi, tôi chẳng còn gì mà để mất nữa. Nghĩ thế, tôi liền trơ mặt ngước lên nhìn nó rồi đổi biểu cảm lả lơi, vừa uốn éo bám vào thành bể bơi, vừa hất cằm nói.
 
-         Hey! Sexy!!!
 
-         Ha ha! Vâng! Sexy quá!
 
Hiền quay tôi được một giây thì lại quay bản thân nó phải đến năm giây, cứ chốc chốc tôi lại thấy em ấy nhai đi nhai lại cái câu này: “Chào các bạn! Lại là mình! Chính là mình! Woo hoo!!!”.
 
Khổ thân Hiền, chắc hôm nay nó chưa uống thuốc…
 
-         Nào! Chị bơi đi để em quay!
 
Sau khi tự sướng bản thân xong, Hiền lại tiếp tục quay sang “lăng xê” cho tôi bằng những trò lố của hai đứa. Thấy thế, tôi cũng liền kết hợp với Hiền, giả vờ uốn éo bám vào thành cầu thang, từng bước từng bước bước lên trong tư thế vẹo bên này, nghiêng bên nọ, cho đến khi chân trượt cái sượt một phát, thế là ngã nháo nhào trở lại mặt nước.  
 
-         Vâng! Cô gái sexy của chúng ta đã bị vồ ếch! Xin chia buồn! Thương tiếc tiễn đưa cô. Tôi lại tiếp tục đến với nhân vật thứ hai. Mai Pé!!!
 
Vừa nói, Hiền vừa hùng hục chạy về phía bên kia bể bơi, nơi Mai bé đang lặng lẽ bơi một mình, nổi bật trên làn nước trong vắt màu xanh ngọc bích là làn da trắng hồng đang dập dình di chuyển một cách thật nhịp nhàng. Thấy Mai bé đang tập trung bơi ngửa, mắt thì nhắm nghiền, Hiền liền oang oang giới thiệu.
 
-         Đây là Mai Pé! Mai Pé như nàng tiên cá đang bơi lại gần đến cái giẻ lau! Wow…
 
Xui cho Hiền vì Hiền không biết rằng “cái giẻ lau” ấy lại là áo của Trang Bùi- một cô bạn có gu thời trang cực lạ ở trong lớp tôi. Nhưng cũng may là mãi về sau này tôi cũng không thấy Trang Bùi đoái hoài gì đến cái clip ấy.
 
Sau gần hai phút tự sướng, cuối cùng thì Hiền cũng quyết định cất cái máy quay đi và tập trung nhảy xuống bơi cùng mọi người. Bởi vì tôi là người duy nhất không biết bơi nên tất cả mọi người trong nhóm đều xúm lại hướng dẫn tôi rất nhiệt tình. Đặc biệt, mỗi lúc tụi nó chới với bị mất đà, cả đám còn tranh thủ bám luôn vào cái áo phao của tôi để giữ thăng bằng nữa. Bọn dã man! Chúng nó không hề biết rằng mỗi lần bị dìm xuống nước như thế, tôi lại hoảng sợ, kinh hoàng đến thế nào! Tai và mũi đều bị ngộp trong nước, lúc ngoi được mặt lên cũng là lúc tôi khóc không thành tiếng. Tôi vừa bực mà cũng vừa buồn cười, chẳng biết phải trách chúng nó như thế nào vì mọi người đều đang chơi vui. Thế là cuối cùng, tôi quyết định cưỡi luôn lên lưng Ánh, cứ thế quắp lấy nó như con ký sinh trùng sống nương tựa trên loài khác để được tận hưởng sự sung sướng của một mùa đông không lạnh. Ha ha!
 
Kết thúc buổi đi bơi cực kỳ dã man và tàn bạo, tôi đâm tăng huyết áp. Thì ra lý do khiến tôi sợ nước là vì mỗi lần ngập người trong nước tôi đều bị khó thở và bồn chồn đến mức không làm, không nghĩ gì được, nhưng sợ thì sợ chứ tôi vẫn phải công nhận là chiều hôm nay vui thật! Nếu cho tôi đi thêm lần nữa thì nhất định tôi vẫn sẽ đi… nhưng là đi để ngồi vầy nước.
 
 
………………
 
 
Chiều hôm ấy, trên đường trở về khu ký túc xá, chúng tôi lại bị thu hút bởi một đám đông đang xúm xít lại hô hào ở đằng xa. Thấy thế, cả nhóm chúng tôi cũng liền chạy lại để bắt sóng. Vừa nhìn thấy nhóm tôi chạy lại, cái Nguyệt đã vội vàng tóm tay rồi bắt mấy đứa chúng tôi tham gia kéo co cho trường mình. Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, mặc dù hơi ngợp nhưng tôi thật sự rất có hứng với những trò chơi dùng nhiều sức lực như thế này. Còn nhớ hồi cấp hai, cấp ba tôi vẫn tham gia thi đấu cho trường mình suốt, mãi đến bây giờ mới có cơ hội góp sức mình thêm một lần nữa, tôi không ngại gì mà từ chối.
 
Sau khi nhận được sự đồng ý của tôi và cái Ám, Nguyệt liền kéo chúng tôi về phía chị trung đội trưởng và nói cho chúng tôi tham gia. Lúc đầu, nhìn thấy dáng vẻ bé loắt choắt của tôi, chị ấy còn chau mày suy nghĩ, thái độ hoài nghi ấy thật sự đã khiến tôi có chút chạnh lòng. Chị làm ơn đừng có đánh giá khả năng của một người chỉ qua ngoại hình được không ạ? Mình tôi có thể vật ngã được hai đứa mập bên trường kia một lúc đấy nhé!
 
-         Thôi được rồi! Hai em vào đi! Để cho cái em to cao kia đứng đầu nhé! Em bé bé lùn lùn đứng thứ ba.
 
Em cao to là em Ánh, em bé bé lùn lùn chính là tôi. Mặc dù nghe chị trung đội trưởng dặn thế nhưng Ánh vẫn quyết định để tôi đứng ngay sau nó, Ánh nói: “Phải hai chị em mình cùng hợp tác thì mới hiệu quả được!” Nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào!
 
Lúc bắt đầu kéo, Ánh và tôi ra hiệu cho tất cả mọi người phía sau phải trùng chân xuống, dù thế nào cũng phải ngả người về phía sau mà kéo, đừng đứng thẳng hay ngả về phía trước, phải đứng so le nhau để tạo sự thăng bằng. Mặc dù gào khản cả cổ lên nói là vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy mấy người nghe theo. Thôi kệ! Cứ chơi đi! Đến đâu thì đến.
 
Khi anh trọng tài buộc chiếc khăn quàng đỏ lên giữa chiếc dây thừng và từ từ đếm ngược: “Ba… hai… một… Bắt đầu!” tim tôi như muốn nổ tung, mồ hôi tay bất giác chảy ra đầm đìa nhưng hai chân vẫn cố đứng vững như cột trụ. Ngay lập tức, tôi liền mắm môi mắm lợi, dùng hết sức cố gắng kéo ngược chiếc dây thừng về phía sau, dù thế nào cũng nhất quyết không để mình bị ngả về phía trước. Trận đấu diễn ra cực kỳ quyết liệt, đã có những lúc đội tôi bị mất đà kéo tuột về phía trước, nhưng đến khi chiếc khăn vừa suýt chạm đến vạch ngăn cách thì mấy đứa lại gồng sức kéo ngược về phía sau. Cuối cùng, chiến thắng diễn ra hoàn toàn bất ngờ, tôi như vỡ òa trong sự tự hào và hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nhao đến ôm trầm lấy chúng tôi, kể cả những người không quen, những cái đập giữa tay người với tay người kia cứ thế vang lên đôm đốp. Ngay lúc ấy, tôi liền ôm trầm lấy cái Ánh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi hiềm khích ngớ ngẩn trước kia đều đột nhiên tan biến hết… như chưa từng tồn tại.
 
Tình bạn vốn đơn giản như vậy đấy! Chỉ cần chúng ta có cơ hội để chung sức làm một việc gì đó, khi thành quả xuất hiện, niềm vui sẽ chia đôi!
 
………
 
 
Khi trở về phòng, người tôi mệt lả, cảm giác run rẩy và lạnh ngắt cứ xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, tôi không nói với ai mà chỉ lặng lẽ chạy ngay vào phòng tắm, cởi quần ra xem, tôi thấy một vũng máu. Lúc đó tôi đã không quá hoảng sợ, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là vì mình đã đến ngày, ngoài việc cảm thấy phiền phức ra, không còn gì đáng để suy nghĩ cả. Tuy nhiên, hiện tượng diễn ra theo chu kỳ ấy rốt cục lại chỉ hành hạ tôi trong đúng một ngày. Một ngày, bụng tôi đau như cắt, tôi oằn oại trên chiếc giường đơn để tránh ảnh hưởng tới bạn bè. Cả đêm hôm ấy, tôi vừa ngủ, vừa co người ôm chặt lấy bụng, mồ hôi vã ra như tắm mà người thì vẫn lạnh toát. Tôi không hiểu vì sao chỉ đơn giản là đến ngày thôi mà lại có thể đau đớn đến thế.
 
Nhưng dù sao thì cũng thật may, cơn đau ấy chỉ kéo dài có đúng một ngày.

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP