Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

để em cưa anh nhé - chap 22

Chap 22: Làm gì khi mất điện?



Thứ bảy là ngày tuyệt vời nhất trong tuần, bởi sau mỗi chiều thứ bảy chính là lúc chúng tôi được trở về Hà Nội. Lần này chúng tôi phải đi xe khách chứ không được đi xe của trường thuê cho như lần trước nữa, vậy mà vẫn phải đóng thêm đến mười bốn nghìn tiền đi lại cho mỗi tuần, thật tức không để đâu cho hết. Ngồi trên chiếc xe xập xệ đã bốc mùi cũ kĩ, cả đám chúng tôi gồm hơn năm mươi mạng người tranh nhau chen chúc lên xe. Lúc đó nhốn nháo đến mức cứ phải gọi là đạp lên nhau mà sống. May mà tôi cũng khỏe mạnh nên đạp được vài người để chiếm chỗ cho cái Mai bé, Hiền và Linh, riêng cái Nhi thì đi ô tô do bà ngoại gửi tài xế lên đèo về, Quyên cũng theo nó mà xin đi về cùng. Hai đứa nó thật là may mắn. Hu hu!



Ngồi trên chiếc xe khách đã cũ lại còn không ngừng nghiêng ngả sau một lần đi qua khúc cua vì quá tải người, tôi sợ chết khiếp, mặt xanh nanh vàng, tay trái không ngừng bấu vào tay phải lẩm bẩm cầu nguyện, mong sao tôi không vì say quá mà nôn ra ngay lúc này. Cũng phải thú thật là tôi cực kì say xe, tôi say ngay cả khi đi taxi. Đó chính là lý do khiến tôi luôn từ chối những lời mời đi chơi xa, cho dù chúng có hứa hẹn nhiều niềm vui và hấp dẫn đến đâu đi chăng nữa. Nghĩ đến cái cảm giác nôn nao, khó chịu, chua lòm mà mình đang phải chịu đựng… Tôi thà nằm nhà đắp chăn còn hơn.



……….



Chiều ngày hôm đó mẹ đã đích thân ra tận bến xe để đón tôi về, mặc dù trước khi đi mẹ còn nôn nóng gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi mãi… vậy mà sau cái lần đưa đón đầu tiên và cũng là cuối cùng ấy… vừa trở về nhà, mẹ lập tức thay đổi thái độ.



-         Lần sau thì ở đấy luôn đi nhé! Mày về làm cái tích sự gì! Mất công tao đi đón!



Chính vì lời nhắn nhủ này lại càng thôi thúc tôi phải mặt dày mày dạn trở về nhà sau mỗi tuần thường xuyên hơn.



Tối đến, cả gia đình lại quây quần bên mâm cơm. Có lẽ do hôm nay là ngày tôi về nên mẹ cũng cất công chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn hơn hằng ngày. Mà kể cả có sơ sài đạm bạc đến mấy thì cũng được! Cơm nhà… mới chỉ một tuần không ăn thôi mà tôi đã thấy nhớ tựa bảy ngày. Sau khi tôi vừa rửa bát xong cũng là lúc thằng Quân vừa xem hết một bộ phim ngắn trên kênh phim truyện STAR movies. Tiếng chiếc bát cuối cùng vừa được úp lên chạn vang lên cùng lúc với tiếng chiếc điều khiển trong tay Quân đặt xuống, hai chị em khẽ dừng lại, đánh ánh mắt thận trọng quay sang nhìn nhau, rồi nhanh như cắt, Quân bất ngờ bỏ chạy. Tôi cũng nhanh chóng chạy vụt theo, nhưng không sao đuổi kịp, vừa đi, thằng bé vừa hả hê cười nói.



-         Ai lên sau là chó!



-         Ai lên trước mới là chó!



Tôi vừa chạy thục mạng đuổi theo, vừa gào lên phản bác, chạy đến cuối cầu thang dẫn lên tầng thứ ba thì đèn đột nhiên vụt tắt. Sợ quá! Cảm giác bị bóng tối vây quanh lại càng thôi thúc tôi phải co cẳng lên mà chạy nhanh hơn, thoáng chốc đã đuổi kịp thằng Quân. Lúc lên phòng, mặc dù vẫn bình an vô sự, nhưng tôi vẫn không ngừng trợn mắt lên mà chửi nó.



-         Thằng chó! Sao mày tắt đèn cầu thang của taooooo!!!



-         Lớn rồi tưởng thế nào! Đi quân sự về mà vẫn sợ ma cơ à!



Ngồi chễm chệ bên cái máy tính, thằng Quân nhìn tôi, ung dung cười khẩy.



-         Vì tao là con gái! Con gái sợ ma chả có gì đáng xấu hổ cả!



Tôi vênh mặt cãi nhưng vẫn bị Quân tiếp tục vặn vẹo.



-         Thế sau này làm sao mà làm mẹ được! Nhỡ sau này con chị ngã ở gầm cầu thang tối om xong nó kêu lên ‘mẹ ơi cứu con’ chị cũng để yên đấy à!



-         Thì tao chờ chồng tao về ứng cứu!



-         Thế nhỡ chồng chị cũng sợ ma thì sao?



-         Loại đó thì li dị luôn chứ còn sao!



Nói rồi, tôi liền đá thằng Quân bay thẳng ra khỏi cái máy tính. Hừm. Đã tròn một tuần rồi tôi không được động vào cái máy tính, còn biết bao nhiêu công việc dở dang, đầu tiên là check mail cái đã…



Hơ… Tin nhắn từ một mail mới! Hồi hộp, tôi liền vội vã click vào. Hiện ra ngay trước mắt là một văn bản ngắn được gửi đến từ một nhà sách dành cho sinh viên muốn hợp tác với tôi để thiết kế bìa cho câu chuyện mới đang khá nổi trên cộng đồng văn học mạng hiện nay- truyện “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi” của tác giả Li Ni thông minh.



Từ lúc nhận được cái mail ấy, tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi vì công việc mới của mình. Đây là lần đầu tiên có người yêu cầu tôi thiết kế một thứ gì đó mang tính quảng bá thuộc phạm trù mỹ thuật. Được làm công việc mà mình yêu thích, tôi cảm thấy hào hứng vô cùng. Vậy là suốt cả đêm hôm đó, thay vì đánh một giấc dài trên chiếc giường êm ái quen thuộc, tôi lại dành ra tới sáu tiếng đồng hồ để vẽ một bức tranh bìa dành cho câu chuyện mà tôi còn chưa đụng tới một chữ…





Thật là tệ!



Lúc đó tôi đã quá hào hứng đến mức chỉ kịp nghe cái tên tiêu đề chứ chưa hề đụng tới một chữ nào trong truyện... và tôi cứ cắm đầu vào vẽ một cách vô thức. Sai lầm… cũng bắt đầu từ đó!



Sáng hôm sau, sau khi đã hoàn thành xong xuôi bức vẽ với một cảm xúc không thể hài lòng hơn, tôi hớn hở mang nó đi scan, chỉnh sửa rồi vội vàng gửi cho nhà xuất bản. Họ khen tôi làm việc nhiệt tình khiến tôi cảm thấy rất vui, trong giây lát, tôi đã quên béng đi mất việc mình vừa làm một thứ không hề có sự suy nghĩ cũng như tính toán kỹ lưỡng.



Nhưng mặc kệ! Chuyện đã rồi và lúc ấy thì tôi cũng chẳng còn đủ thời gian mà để ý, việc quan trọng trước mắt là tôi phải chạy ngay ra tiệm tạp hóa gần nhà để mua thêm ít mì gói kèm vài món đồ ăn vặt để mang lên Mai Lĩnh chia sẻ cùng bọn bạn. Tuần thứ hai, chúng tôi đã có một cái hẹn nhậu nhẹt bét nhè trên khu quân sự trong mộng.



…….



“Một mình nơi đây, im nghe tiếng mưa…

Rồi nghe tiếng trái tim em đang vụn vỡ…

Vẫn biết thế rồi… sao vẫn đau lòng…

Không muốn tin… anh nay đã xa rồi.”



Không hiểu sao những giai điệu của bài hát “Nhớ mưa” do Mỹ Linh feat cùng nhóm M4U mà tôi vừa nghe trên kênh YanTV cứ vang vọng mãi trong đầu khiến tôi phải vừa đi vừa hát, hát một cách hồn nhiên như con điên trong cái tiệm tạp hóa gần nhà mình. Tôi vốn có một thói quen xấu, hát hay không bằng hay hát và đã hát là mặc xác những điều xung quanh, vậy nên, cho dù đã để ý thấy một tên thanh nhiên dáng cao to mặc áo phông đen cứ nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu rồi lặng lẽ bám theo tôi sau từng bước chân, tôi vẫn mặc kệ và thản nhiên hát tiếp.



Nhưng… một quầy, hai quầy, rồi ba quầy… tôi vẫn thấy hắn bình tĩnh bám theo mình. Dường như lúc này mọi chuyện không chỉ dừng lại ở mức đơn giản là trùng hợp với mấy món đồ ăn trên kệ nữa. Hay đây là nhân viên của quán? Hay là hắn nghĩ tôi định ăn trộm? Vớ vẩn! Nhìn tôi đứng đắn thế này cơ mà!



Bực mình, tôi lập tức trừng mắt quay ngoắt lại nhìn hắn.



Ớ… ơ hơ hơ…



Chỉ trong tích tắc, tôi lập tức quay mặt lại và chạy ngay về phía quầy thanh toán, giật mình đến nỗi suýt thì hét lên, hai chân nhấp nhổm đan xen vào nhau kiềm chế sự ngại ngùng, tôi vừa làm cái hành động kì quái gì thế không biết.



Ôi mẹ ơi! Hóa ra là anh Đinh Mạnh Ninh!



Ai bảo tôi cứ thản nhiên ngoạc mồm lên hát bài hát mới ra của nhóm anh ấy như thế cơ chứ! Mà tôi lại hát chán chứ có phải hay hớm gì đâu… Bảo sao người ta cứ nhìn mình bằng ánh mắt kì thị. Ngại quá đi mất thôi! Hu hu!!!



Mặc dù vậy, kể cả lúc thanh toán cho đến lúc anh ấy đã ra về, tôi vẫn tỏ ra tảng lờ như không hề biết rằng đó là ai. Kệ thôi. Những lúc xấu hổ tôi lại càng trở nên rụt rè, ít nói mà.



…………….



Chiều chủ nhật, tầm hai giờ, tôi và Mai bé đã có mặt tại bến xe bus đối diện trường Đại học Thủy Lợi để chờ chuyến xe số 1. Đứng chờ độ năm phút sau thì xe cũng tới, lúc lên xe, tôi cũng đem chuyện này ra kể với Mai bé. Ngồi trên chuyến xe bus sạch sẽ, tôi còn cảm thấy thoải mái hơn gấp tỉ lần lúc phải chen lấn, xô đẩy nhau trong chiếc xe khách hãi hùng mà nhà trường thuê cho kia. Sau khi chuyển bến khoảng hai lần thì cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu quân sự Mai Lĩnh vào lúc hơn bốn giờ chiều. Lúc này trong phòng đã có sự xuất hiện của Quyên và Ánh, mấy thành viên khác thì vẫn chưa thấy đâu.



Xếp cái vali gọn gàng vào trong góc nhà, tôi ngạc nhiên nhìn hai đứa bạn mặt đang dài như cái ống bơm mà không hiểu chuyện gì.



-         Sao thế mày? Đèn đâu mà sao không bật lên? Mùa đông trời tối sớm lắm đấy!



-         Làm quái gì có điện mà bật!



-         Cái gì?



-         Mất điện rồi Mai ơi! Chắc hôm nay phải sống trong bóng tối!



-         Cái gì? Mất điện? Khônggggggggggg!!!



Tiếng hét của tôi vang lên khởi đầu cho một tràng dài những tiếng hét kinh hoàng tiếp theo của Linh, Hiền, Nhi và Mai bé nối tiếp theo sau đó. Duy chỉ có Huyền, cô bé trầm tính này vẫn thản nhiên xếp vali vào góc nhà rồi nhảy luôn lên giường, bình yên ngủ.





…..





Đối với đám con gái yếu bóng yếu vía như chúng tôi, để mà nói mất điện vào cái khoảnh khắc trời bắt đầu tối sầm xuống, gió thì rít mỗi lúc một mạnh hơn, từng đợt từng đợt một như muốn đập toang cả hai cánh cửa sổ dặt dẹo mỗi khi nó va đập vào khung sắt. Chúng tôi ôm nhau, sợ hãi, thở dài chờ màn đêm buông xuống.



Thật may là khu tắm nước nóng trong trường vẫn có điện dự trữ. Thực sự mà nói, ánh sáng của ngôi nhà đó phát ra không khác gì một cái đèn dầu đang thu hút cả rừng thiêu thân là chúng tôi lao đầu vào, bu bám như thuốc phiện. Ánh sáng quả là thứ hấp dẫn nhất trong màn đêm u tịch như thế này.



Khoảng bảy giờ tối, sau khi tắm xong, tôi vẫn cứ úp nguyên cái khăn tắm lên đầu như cô nàng Ả Rập để đi dạo loanh quanh khắp trường khiến bao nhiêu người phải ngoái lại nhìn một cách kì thị. Kệ. Tính tôi khác người và tôi thích thế.



Thật ra mất điện cũng có cái hay riêng của nó, chẳng hạn như nếu không mất điện thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi được thấy ngôi trường này lại nhộn nhịp về đêm đến thế. Thường thì mỗi khi tối đến, chỉ khoảng tám giờ thôi là sân trường đã vắng tanh như chùa Bà Đanh rồi. Thế mà giờ đây, từng tốp từng tốp sinh viên của các trường Đại học khác nhau liên tục ùa xuống sân, cùng nhau chơi đủ trò con nít như bịt mắt bắt dê, ô ăn quan hay rồng rắn lên mây. Nhìn mấy đứa lớn tướng rồi còn túm áo nối đuôi nhau, tha hồ gào thét bạt mạng để chạy trốn khỏi “thầy thuốc” trông mà vui kinh khủng.



Nhưng khác với tất cả, nhóm chúng tôi chọn một niềm vui riêng. Chỉ cần tám đứa ngồi quây quần bên nhau bên xới bạc là đã vui lắm rồi…



Rải một chiếc chiếu nhỏ ra ngoài hành lang, bật vài cái đèn pin của điện thoại để tiếp thêm ánh sáng, mang thêm vài lon bia kèm mấy món ăn nhậu như lạc, ruốc tự làm. Tám đứa thay nhau ngồi quây quần bên chiếc chiếu nhỏ, chờ đợi lượt ra lượt vào, khoanh chân đan quạt, hồi hộp theo dõi từng đường đi nước bước của kẻ địch, cảm giác phấn chấn vô cùng. Đối với tôi, niềm vui lúc nào cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, chẳng cần cầu kì gì đâu khi đã có bạn bè ở bên cạnh mình.



Bạn chơi, tôi hát. Các bạn thì mải mê đánh bài, còn tôi, một mình một việc. Tôi không thích chơi cờ bạc cho lắm nên chỉ được vài ván là tôi buông. Thay vào đó, tôi cầm chiếc quạt giấy lên, bắt đầu đung đưa co giật nhảy điệu chát xình cổ vũ cho bạn mình. Chỉ cần nhìn bạn mình vui là tôi cũng vui lây rồi. Bản thân tôi vốn thích mang lại nụ cười cho mọi người, mặc kệ người ngoài nhìn vào thường lầm tưởng rằng tôi bị điên như thế nào đi chăng nữa.





Đêm hôm đó trôi qua rất nhanh, chẳng nhớ tôi đã nhảy được bao nhiêu điệu xập xình, cũng chẳng nhớ đám bạn đã đánh được bao nhiêu ván bài, tôi chỉ nhớ, khoảng gần mười giờ tối, sau khi có điện, chúng tôi vẫn phải chạy thục mạng xuống sân để tập trung sau khi đã thay đồ, rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ. Cuộc sống quân đội là thế đấy! Dù cho bạn đã bất động trên giường ngủ rồi thì vẫn không được phép say giấc, luôn luôn phải nâng cao tinh thần cảnh giác bởi quân địch có thể ập tới bất cứ lúc nào. Thầy giáo nói với chúng tôi như vậy đấy!



………





Đêm đến, sau khi tất cả mọi người trong phòng đã ngủ say, một mình tôi lại lục cục lôi điện thoại ra để online cập nhật một vài thông tin. Cũng chẳng hiểu linh tính run rủi thế nào mà sau khi search tên truyện “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi” trên google tôi lại được dẫn thẳng link đến một topic do chính tác giả của truyện post trên Voz.



Chà! Topic có vẻ hot. Tôi quyết định dành ra thêm chút ít thời gian để tìm hiểu thêm về truyện, nhưng càng tìm hiểu, tôi lại càng vô tình đọc được những thứ mà đáng nhẽ ra mình không nên đọc. Bởi những thứ đó làm lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.



Có vẻ như anh chàng tác giả đó không thích bức hình mà tôi vẽ vì nó không phù hợp với nội dung của câu chuyện.Ừ thì đó tất nhiên đó là lỗi tại tôi, do tôi vội vàng không chịu tìm hiểu trước về nội dung truyện dẫn tới sai sót. Nhưng dù sao cũng là một người có học, anh ấy cũng không nên sử dụng những từ ngữ thô thiển như thế để nói về bức vẽ của tôi sau khi tôi đã bỏ ra tới sáu tiếng thức đêm để vẽ cho anh ta như vậy.



Buồn. Thật sự rất buồn.



Một thứ cảm giác sục sôi tuôn chảy khắp cơ thể tôi, khiến tôi chỉ muốn bùng nổ ngay lập tức. Tôi vốn là một người có lòng tự trọng cao nhưng lại quen nhẫn nhịn, thời gian bươn trải lâu dài khiến tôi học được tính kiềm chế cao độ. Bởi vậy mà mặc dù có nick thành viên trên Voz nhưng tôi vẫn chỉ nằm lặng lẽ đọc những dòng mà người ta nói xấu về mình chứ chẳng buồn mảy may lên tiếng gì.  



Tối hôm đó, sau khi đọc hết những comment mang tính cợt nhả trên Voz, tôi mới bắt đầu vào hòm thư để check mail mới. Lại có hai cái mail mới, một mail là của anh Minh Hoàng tác giả truyện “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi” và một mail là của anh giám đốc bên nhà sản xuất. Cả hai cái mail đều nói về vấn đề bức hình mang nội dung không thích hợp đó và họ ngỏ ý muốn tôi vẽ lại một cách rất lịch sự.



Tréo nghoe thật.



Nếu như ngay từ đầu tôi không vào Voz và chỉ đơn giản là check mail thì tôi đã không có cái cảm giác bực mình như lúc này. Tôi bực bội thật sự. Cảm giác sản phẩm đầu tiên mà mình làm ra không những không được tôn trọng mà còn bị nhạo báng thật sự không thoải mái chút nào. Và bây giờ khi check mail thì tôi lại đọc được những dòng lịch sự này… Đâu mới là thật lòng đây?



Nguyên một đêm dài trằn trọc, nghĩ về việc sẽ từ bỏ công việc hoặc kiên nhẫn làm tiếp để thử thách bản thân mình, nếu lần đầu tôi còn không vượt qua được thì làm sao tôi có cơ hội tiếp tục lần sau? Cuối cùng, sau những đấu tranh tâm lý kịch liệt, tôi vẫn quyết định là mình sẽ tiếp tục với công việc mới này. Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là lỗi sai bắt đầu ở nơi tôi, còn anh ấy, anh ấy là khách hàng, sau lưng tôi anh ấy muốn nói gì tôi làm sao quản được? Giống như khi bạn không hài lòng về ai đó, bạn có quyền thể hiện sự bực bội với họ, bởi đó là những cảm xúc cá nhân mà ta không thể tự khống chế. Tất nhiên, thể hiện khi không có họ, nếu nói huỵch toẹt trước mặt thì thật là bất lịch sự quá!





Vậy là tôi quyết định bỏ qua, coi như chưa từng nghe cũng chưa từng đọc được bất kỳ một lời nhạo báng nào hết. Sáng sớm hôm sau, tôi lặng lẽ rep lại cái mail của anh Hoàng một cách thật lịch sự, rằng tôi sẽ tiếp tục hợp tác với anh ấy, nhưng tôi cần anh ấy cho tôi biết chính xác anh ấy muốn thể hiện điều gì trên bìa sách. Và khoảng tầm chiều tối, tôi nhận lại được một cái mail gửi kèm hình bức vẽ phác thảo nguệch ngoạc hình ngôi nhà có hai cửa sổ, được chia cắt bởi một cái thân cây mà theo như anh ấy nói là cây tường vi, phía trước thì có một cái cột đánh số nhà hai bên và hàng song sắt. Nhận được bức vẽ, tôi lập tức lao vào làm việc ngay. Tôi hỏi anh muốn vẽ kiểu không gian chi tiết, ký họa màu nước hay chỉ đơn giản là phác thảo đen trắng thôi? Không mất nhiều thời gian cho câu trả lời, anh nói anh muốn vẽ bìa như một bức bản phác thảo đen trắng. Điều này thật đơn giản, sau 15 phút ngồi hí hoáy trong giờ học tôi đã cho ra được một bức bản phác thảo tạm thời. Cuối ngày hôm đó, tôi chụp hình và gửi lại bản phác thảo cho anh Hoàng. Hơn cả mong đợi, anh tỏ ra vô cùng hài lòng với bức vẽ phác thảo đơn giản chỉ trong 15 phút đó.



Chậc… Biết nói sao đây nhỉ!



Thành quả lao động suốt sáu tiếng lại chẳng được ưng ý bằng bản phác thảo ngoáy trong 15 phút. Ai mà ngờ được đấy!



Một chút sung sướng khẽ len lên trong lòng. Tôi chỉ khẽ mỉm cười sau khi nhận được cái mail duyệt bức vẽ ấy của anh tác giả. Vậy là một phần của công việc đã tạm hoàn thành, phần còn lại tôi sẽ phải đợi đến cuối tuần, khi tôi trở về nhà bên chiếc máy tính thì mới hoàn thiện nốt được.



Thôi, dù sao thế cũng là ổn lắm rồi! Thật may vì tôi đã không sớm từ bỏ. Thiết kế bìa sách là một công việc khá hấp dẫn đối với những sinh viên mỹ thuật như tôi.Thật sự tôi phải cảm thấy mừng vì mình đã kiên trì và nhẫn nhịn cho đến phút cuối cùng. Việc anh ấy nói xấu sau lưng tôi, tôi sẽ không bao giờ nhắc lại trước mặt anh ấy.



Nhưng… bạn biết không? Có những điều mà chúng ta chẳng thể nói trước như đinh đóng cột được. Bởi chỉ khoảng một tháng sau, trước khi sách được phát hành, tôi và anh ấy cũng chơi thân với nhau hơn. Tại thời điểm đó, tôi thường xuyên vào box F145 để cập nhật truyện của Hoàng, và rồi một ngày, hình như nhớ lại chuyện đó, Hoàng đã tự động khai ra tất cả khiến cho mọi người không khỏi bật cười, muốn giận cũng không sao giận nổi. Vậy là sự ấm ức từ một tháng trước đó cũng như dòng suối cuốn lặng lẽ trôi đi như vậy đấy!



Có những mối quan hệ trong cuộc sống, dù không biết trước rằng sau này nó sẽ trở nên quan trọng, ta vẫn nên gắn bó và giữ gìn, bởi đã quen được nhau trong cuộc đời ắt hẳn sẽ có duyên tương ngộ. Quan niệm sống của tôi đơn giản như vậy đó!

0 Bình Luận "để em cưa anh nhé - chap 22"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP