Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

để em cưa anh nhé - chap 21

Chương 21: Tuần đầu tiên xa nhà





  Đêm đầu tiên xa nhà của chúng tôi trôi qua khá trằn trọc vì đứa nào đứa nấy cũng đều thấy khó ngủ, vậy mà cuối cùng thì tất cả cũng dần dần chìm vào những giấc mơ của riêng mình tự lúc nào không hay…



5 giờ sáng ngày hôm sau, chưa cần đến chuông điện thoại báo thức tôi đã bị dựng dậy bởi tiếng nước chảy xối xả vào chiếc xô to đùng đặt trong phòng vệ sinh đang tràn ra lênh láng. Mắt nhắm mắt mở đứng dậy, rút cục thì cái đứa hằng ngày thường xuyên đi học muộn nhất nay lại trở thành sinh viên gương mẫu dậy sớm trước cả phòng. Uể oải lết vào phòng tắm, tôi xoay mạnh tay vặn chặt vòi nước lại, nhìn hai chiếc xô lớn trong phòng đều đã được tích nước dự trữ đầy đủ tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Kể từ đêm hôm qua cho tới giờ, chúng tôi hoàn toàn không có lấy một giọt nước nào để sinh hoạt hết, mọi thứ đều phải dùng tạm bằng nước khoáng trong bình nhựa mà mọi người góp tiền mua chung. Lúc đó tôi mới biết nhà trường chỉ mở van nước theo giờ quy định, nhưng vào lúc nào thì chúng tôi vẫn chưa rõ… thế nên mấy đứa đành đánh liều mở van cả đêm luôn!



Thật may là nó lại chảy vào ban đêm chứ không thì bọn tôi khóc thét mất!



……….



Gần năm rưỡi sáng, sau khi tôi đã cố gắng dùng hết sức bình sinh để giật tung chăn của mấy đứa con gái ngủ nướng trong phòng ra thì cái Hân lớn lại bất ngờ chạy sang thông báo rằng thầy hiệu phó sắp đi qua một lượt để kiểm tra, nếu như phòng nào mà còn chưa dọn dẹp xong thì sẽ phải ôm chăn đứng chào cờ dưới sân cả buổi. Nhanh như cắt, mấy đứa còn đang uể oải lập tức bật phắt dậy như lò xo, vội vàng thu dọn hành lí, nhét một cách hổ lốn tùm lum vào vali trong tích tắc, chẳng mấy chốc mà căn phòng đã trở nên sạch sẽ, gọn gàng như khách sạn.



Sau suốt cả một thời gian dài, ngày nào cũng được ngủ nướng tới 7 giờ, nay lại đột ngột phải tỉnh dậy vào lúc 5 giờ sáng, cả tám đứa chúng tôi, không đứa nào là không đón chào ngày mới với gương mặt vô cùng cau có. Ngày đầu tiên ăn sáng ở đây, vì ấn tượng quá mạnh bởi mấy món đồ ăn nhanh được chế biến ngoài căng tin chiều hôm qua, chúng tôi quyết định lôi mì ra úp cho lành. Thật may là trong cả nhóm lại có cái Nhi mang theo ấm nước đun sôi cấp tốc, những thứ thường thấy ở Hà Nội nay lại trở nên quý giá như hàng thượng phẩm. Sau khi nước sôi được chia đều ra từng bát một, cuối cùng thì bát của Hiền và Quyên lại bị thiếu nước, thế là hai đứa nó đành phải đi thuê phích về để chế mì ăn nốt cùng cả nhóm. Đó là lần đầu tiên chúng tôi thuê phích và cũng là lần bắt đầu cho những chuỗi ngày thuê mướn dài dằng dặc suốt cả một tháng sau này.



Thú thật là trước kia tôi không thích ăn mì úp. Da dẻ tôi nhạy cảm nên lại càng phải tránh những thức ăn nhanh mang tính nóng… như là mì. Vậy nên khi ở Hà Nội, tôi gần như hạn chế hết mức có thể. May ra một tháng chỉ dám ăn vài gói, thế mà trong suốt một tháng ở lại đây, không hôm nào là tôi không ăn mì, ăn đến nhờn miệng luôn. Mà không hiểu sao vị mì úp ở đây tự dưng lại trở nên ngon lành hấp dẫn thế không biết!



…………





-         Phòng của mình chia làm hai nhóm, một nhóm xuống quét sân, một nhóm đi tập thể dục còn để lại hai người dọn phòng nhé!



Thật đúng là trời đánh chẳng tránh miếng ăn! Trong khi chúng tôi còn chưa kịp húp hết bát mì thì cái Hân lớn đã lại bất ngờ thò đầu vào nhắc nhở. Cứ thế này thì đến đau ruột thừa mà chết mất thôi!



Bởi vì ngại hoạt động nên Quyên và Nhi lập tức xung phong đi quét sân, vậy nên tất nhiên những người còn lại bao gồm tôi, Hiền và Mai bé sẽ tham gia chạy tập thể cùng cả trường. Nhét vội đôi giày thể thao vào chân, tôi vừa buộc dây, vừa cười hí hửng. Thế nhưng, nụ cười ấy lại chẳng kéo dài được là bao khi thầy hiệu phó tuyên bố chúng tôi phải chạy tới ba vòng xung quanh toàn bộ khu quân sự kèm theo sự kiểm soát của các thầy giám sát trên từng chặng đường.



Vừa mới ăn xong đã phải chạy thục mạng, cảm nhận được từng sợi mì đang long lên sòng sọc trong cái dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa hết của mình… Tôi vừa cười, vừa thầm rơi nước mắt…



……………………



6 giờ 30 phút là lúc toàn thể sinh viên cả trường phải xách ghế chạy xuống tập trung tại khu nhà B. Ngay khi thầy ra hiệu dàn hàng, tất cả mọi người, không ai bảo ai đều lập tức nhìn theo gáy nhau mà đứng thẳng tăm tắp. Mãi đến sau này, vào một ngày tụi tôi quyết định trốn tập trung, khi đứng từ trên cao nhìn xuống tôi mới chợt nhận ra rằng cái đống lốn nhốn mà mình cũng đứng xếp hàng ngày đó trông nó lại đều và thẳng tắp đến mức nào. Giống như khi bạn xếp domino ấy… chỉ cần đạp một tên đứng đầu thôi thì chắc rằng tất cả đám đằng sau đều ngã rạp cho mà coi.



Ngày đầu tiên xếp hàng lên lớp học lý thuyết về môn Q, chúng tôi được các thầy hướng dẫn rất kỹ càng về cách đặt sách vở vào bên trong ghế, rồi lại còn phải vòng tay vào trong chân ghế, kẹp ngay ngắn ở bên nách trái rồi mới được xuất phát cùng các bạn.



Tiết học quân sự vô cùng tẻ nhạt! Ngoài việc được dạy bởi ông thầy người miền Trung điển trai và phòng học thì đẹp như trong phim Hàn mà tôi hay xem ra thì chẳng còn lý do nào khác ngăn tôi ngừng ngủ trong giờ học.



Thầy giáo đẹp trai có vẻ như vẫn còn trẻ, kinh nghiệm dạy học chưa dày dạn nên thầy ấy tỏ ra rất lúng túng khi nhìn ánh mắt của gần 200 đứa con gái trong phòng học là chúng tôi. Càng nhìn thầy ngượng ngùng, bọn tôi lại càng cảm thấy thích thú. Thế rồi, trong lúc đang thao thao bất duyệt giới thiệu về bản thân mình, thầy bỗng nhiên buột miệng.



-         Thú thật… tôi thích dạy các em vào mùa hè hơn là mùa đông. Vì mùa hè nhìn cúc áo các bạn nữ bung ra khiến tôi cảm thấy rất hưng phấn khi giảng bài!



Thầy ơi! Thầy có biết không…
Thầy thật sự đã rất đẹp trai… cho đến khi thầy thốt ra cái câu nói đầy khiếm nhã ấy…





…….



  

Kết thúc buổi học đầu tiên mà trong đầu chúng tôi chẳng còn đọng lại được gì ngoài lời nói khiếm nhã của ông thầy trẻ tuổi. Câu nói ấy đã trở nên rầm rộ, thậm chí nó còn được đăng tràn lan lên cả facebook của mấy bạn nữ trường khác. Không biết tôi nên cảm thấy khổ thân hay đáng đời cho ông thầy nói năng không có sự suy nghĩ này đây.





10 giờ trưa, đúng như lịch trình trong thời gian biểu, tám đứa bọn tôi hớn hở xếp hàng theo lớp đi lên nhà ăn chung. Trong lòng tôi thầm nghĩ không biết món tôm hùm baby, cá mập baby hay cơm đá mà các anh chị khóa trên từng kể ăn sẽ như thế nào.



Vừa vào phòng, tôi đã nhanh chân chiếm ngay lấy một bàn còn trống có quạt trần ở ngay phía trên đầu cho cả nhóm. Nhìn vào mâm cơm nóng hổi với đủ món đạm bạc dân giã, trong lòng mỗi đứa lại dậy lên một suy nghĩ khác nhau. Ví dụ như Nhi- vì đã quen sống trong cảnh giàu sang nên khi nhìn thấy thức ăn sơ sài như thế này, con bé không khỏi chau mày chán nản, thậm chí lúc nhai cơm, nó còn vừa ăn vừa nhăn nhó. Tương tự, cái Ánh và cái Quyên cũng hành xử y hệt như thế. Còn Hiền, Mai bé và tôi thì đều cảm thấy bình thường, nói chung là cũng không đến nỗi nào, chưa tới mức khủng khiếp như các anh chị khóa trên truyền đạt. Hoặc cũng có thể do đây là bữa ăn đầu tiên của nhà trường đón chào toàn thể sinh viên vào nhập học, còn những ngày tiếp theo… tôi không chắc là nó sẽ vẫn còn được như lúc này. 



Ăn uống xong xuôi, mấy đứa bọn tôi lại rủ nhau ra ngoài cổng trường để mua một số đồ tư trang cá nhân kèm ít túi nilon để đựng rác. Ở nhà một mình thì chẳng sao, chứ ở chung tám người với nhau, mỗi ngày bọn tôi phải thải ra đến ba bịch rác lớn. Kinh khủng thật!



Trên đường đi ra khỏi cổng trường, tôi và cái Hiền đi riêng với nhau, lúc đi qua sân bóng rổ, mấy thằng con trai không khỏi dán chặt mắt vào cặp giò trắng mịn không tì vết của Hiền. Thậm chí, có thằng còn vô duyên đến mức cố tình ngồi xổm xuống chắn ngay trên đường bọn tôi đi để trực nhìn chân con bé từ dưới lên trên. Thấy thế, Hiền liền gắt toáng lên.



-         Đm chúng mày! Cút! Chưa thấy gái bao giờ à!



Nhưng tệ thay, Hiền càng cáu gắt chửi bới thì bọn con trai lại càng tỏ ra thích thú, những tiếng cười lớn cứ thế bám sau lưng chúng tôi mỗi lúc một dai dẳng hơn cho đến khi hai đứa về hẳn khu nhà B. Trên đường về, cái Hiền vẫn không khỏi tấm tức, thậm chí nó còn quay sang hỏi tôi bằng vẻ khó chịu.



-         Sao lúc đấy chị không chửi chúng nó? Em tưởng bình thường chị đanh đá lắm cơ mà!



Nghe Hiền nói thế, tôi vẫn chỉ bình thản bước tiếp và cười nhạt, rồi mới từ từ phân tích thiệt hơn cho con bé.



-         Chửi thì được gì hả em? Chị đã quá quen với việc bị bọn con trai soi mói, trêu chọc khi đi trên đường rồi. Thế nên cách giải quyết hiệu quả nhất đối với chị là im lặng. Bản thân em cũng nên học cách nhẫn nhịn và bình tĩnh đi. Đối với lũ con trai vô học như thế này, việc em tỏ ra tức giận lại càng khiến chúng thích thú mà thôi. Em có biết chúng nó trêu chọc chỉ để nhìn thấy em tức tối là chúng nó đã hả dạ lắm rồi không? Nếu nó trêu mà em bơ coi như không nghe, không thấy, coi chúng nó như lũ kí sinh trùng vô hình, vô tri, vô thức, không có chút giá trị tác động nào đến cảm xúc của em thì lúc đó em mới thành công. Mình cũng lớn rồi, không còn là mấy cô nhóc kin kin để mà dừng lại đôi co mồm miệng tay chân với chúng nó đâu em ạ!



Tôi vừa dứt lời thì cũng là lúc hai đứa dừng chân trước cửa phòng kí túc xá, Hiền chỉ im lặng và gật gù chứ cũng không nói gì thêm nữa.



Vừa vào phòng, chúng tôi đã lập tức trút bỏ quân phục, kể từ lúc chạm chân tới cửa cho đến khi lết được đến phòng vệ sinh, phục trang cứ thế mà rớt xuống lần lượt cho tới  khi chẳng còn mảnh vải nào trên người. Cứ nghĩ đến cảnh cả tháng phải khoác cái bộ quân phục dày cộp này mà tôi lại váng hết cả đầu.



……………





Giờ ngủ trưa cũng như lúc ngủ tối, vẫn giữ nguyên luật cũ, sau khi uyn búa kéo lá để xác định chỗ nằm, cuối cùng thì cũng đến ngày đời tôi khởi sắc. Hôm nay chỗ ngủ của tôi là ở bên trong, gần cửa ra vào và ngay cạnh cái Quyên. À... mà nằm cạnh ai đối với tôi cũng chẳng quan trọng, quan trọng không phải nằm cạnh cửa phòng vệ sinh và đối mặt với cánh cửa tủ quần áo lúc nào cũng khép hờ như có ma trong đó đã là may mắn lắm rồi!



Mặc kệ cho mấy đứa kia vẫn còn cờ bạc rạc rài, tôi và Quyên cứ ôm nhau ngủ trước.

Tôi có một thói quen mãn tính là thường xuyên trùm kín chăn lên đầu thì mới ngủ được. Tôi thích cái cảm giác khi xung quanh mình toàn chăn và chăn, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cảm giác đó khiến tôi cảm thấy an toàn và đỡ sợ ma hơn một chút! Nhưng có lẽ ngày hôm nay, thói quen đó thực sự đã giết chết tôi bằng mùi khí bom hạt nhân không biết thải ra từ ai bất ngờ sộc ngay vào mũi khi tôi chỉ vừa mới kịp trùm chăn lên đầu. Hưởng trọn nguyên cả một quả bom nguyên tử, tôi sợ hãi, vùng mình đạp chăn bật vội ra ngoài, nhìn cái Quyên bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi biết, chắc chắn chỉ có mình nó là thủ phạm thôi. Thế nhưng, thay vì sợ hãi và hối cải, Quyên lại tỏ ra vô cùng bình thản với tội lỗi của mình. Sau tất cả, nó chỉ lặng lẽ cúi xuống nhìn tôi rồi mỉm cười thật khả ái. Tôi không biết là nó đang cười vì cái gì nữa… Cười vì đã đánh rắm thẳng vào mặt tôi sao???



Thật sự chẳng biết nên cười hay nên khóc, tôi đành chạy vội ra ngoài lành lang, vồ vập lấy chút không khí trong lành để rửa phổi.





……





Vốn mang tiếng là một kẻ thù dai nhớ lâu, tất nhiên, lần này tôi cũng không hề có ý sẽ bỏ qua cho cái Quyên. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Thế nên, ngay trong tối ngày hôm đó, sau khi cả nhóm vừa mới trở về phòng sau giờ tập trung cuối cùng trong ngày, tôi liền rủ cả bọn xúm lại chơi tiến lên. Bởi vì nhà trường đã ra luật cấm đoán mọi loại cờ bạc, thác loạn trong khu quân sự nên mặc dù mới có gần 9 giờ tối chúng tôi đã phải trùm chăn, tắt hết đèn đóm rồi cùng nhau chui rúc lúc nhúc trong một chiếc chăn lớn mà Mai bé mang theo để mở xới bạc. Theo như lời cái Huyền Trần kể lại thì nhìn từ bên ngoài vào lúc đó trông chúng tôi chẳng khác gì một con đom đóm với cái bụng phát sáng khổng lồ. 



Gần mười giờ tối, khi ván bài đang đến hồi căng thẳng, bỗng nhiên, tôi cảm thấy hơi bí bách ở đan điền, cảm giác xoắn xít càng lúc càng thôi thúc tôi cần phải trút ra ngay lập tức. Nghĩ đến sự việc vừa xảy ra lúc trưa hôm nay, trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng bỉ ổi…



Nghĩ là làm, tôi liền vội vàng đánh tiếng với các bạn là mình sắp sửa thả bom, nếu không muốn ngửi thì hãy bịt mũi tạm thời lại ngay. Vừa nghe thấy tôi thông báo, cả nhóm không ai bảo ai lập tức đưa hai tay lên bịt chặt lấy mũi rồi ra hiệu cho tôi có đánh thì đánh nhanh lên kẻo tụi nó ngạt thở! Nể tình đồng chí thân tình nên chỉ sau ba mươi giây, tôi đã khua tay bảo chúng nó hạ cả xuống, và rồi đúng lúc mấy đứa vừa mới buông tay ra, miệng thở dốc, hít lấy hít để không khí trong lành thì tôi mới lặng lẽ xì hơi trong sung sướng…





“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Thối quá!!!”





Nhìn tụi nó nuốt trọn bom hạt nhân của mình trong cơn sốc sộc vào đến tận cổ họng mà tôi chỉ biết cười bò ra nước mắt. Khổ thân mấy đứa chẳng có tội tình gì cũng bị vạ lây, mặt tái xanh như tàu lá chuối. Nhưng xin lỗi tụi mày nhé! Cái này gọi là tình đồng chí! Hoạn nạn là phải có nhau…





……………..



Trong suốt cả một tuần sau đó, càng ngày chúng tôi lại càng phải dậy sớm, cơm nước thì càng đạm bạc và tần suất dành cho những buổi tập trung bất ngờ gần giờ đi ngủ ngày càng dày đặc khiến chúng tôi không khỏi điên tiết mà vò đầu bứt tai, ném áo phần phật xuống giường rồi chửi tục. Bản thân tôi cũng không nhớ rõ rằng ngày đó trong lúc bất mãn với lối sống khắc nghiệt ở đây đã khiến tôi và đám bạn phải văng ra những lời bức xúc đến mức nào mà để cho cái Ánh- đứa hay chửi bậy nhất phòng phải buột miệng lên tiếng.



-         Thôi thôi! Mọi người không ai được chửi bậy nữa! Từ bây giờ bất kể ai chỉ cần văng ra một câu thôi cũng sẽ bị phạt tiền! Ok không?



-         Ok! Ok! Chơi luôn! Sao phải xoắn!



...



Ok?
Ok cái con khỉ!



Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó mình lại hào hứng nhập cuộc đến như thế… để rồi cuối cùng kết quả thống kê dành cho những người phải đóng nhiều tiền vào quỹ chửi bậy nhất lại là tôi, cái Hiền và cái Ánh- kẻ đầu têu ra cái trò chơi dẩm dít này.



-         Vờ lờ được không?



Hiền đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi mạnh dạn lên tiếng.



-         Không! Không được nói bậy dưới bất kì hình thức nào, kể cả nói tắt.



-         Đếch được không?



Tôi nhăn nhở nhảy vào hỏi với chút hy vọng mong manh.



-         Không! Không là không mà! “Đếch” là tiếng địa phương rồi. Nói như ấy thì cái Mai bé dùng tiếng Nghệ An để chửi mình cũng biết làm sao được!



-         Ừ nhờ…



Khẽ lắc đầu chán nản, nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng đành phải thông qua quyết định mang tính tích cực của Ánh. Con bé nói không muốn phòng chúng ta trở thành phòng toàn con gái mà lại ăn nói tục tĩu trong mắt mọi người. Là con gái thì nên ý tứ, tức tối đến đâu cũng nên cố kiềm chế mà để trong lòng. Vả lại, nói bậy trước mặt mọi người cũng có nghĩa là không hề tôn trọng nhau. Sống chung một phòng trong suốt một tháng thì ít nhiều cũng phải tôn trọng nhau chứ!



Ngẫm thấy nó nói cũng phải, tôi gật đầu cái rụp. Ấy thế mà… chỉ mới khoảng chục phút sau, ngay khi con bé vừa kết thúc một cuộc điện thoại đầy gay cấn do chàng trai nào đó gọi tới, mặt nó đã hằm hằm như đĩa thịt bằm, đỏ lựng và sưng phồng lên tức tối.



-         Đờ mờ cái thằng chó khốn nạn! Đồ súc vật! Mày đối xử với bà như thế rồi mày cũng không sống yên thân được đâu! Thằng khốn nạn rẻ rách… blah blah…



Hiền há hốc miệng nhìn, rồi không ngừng nhăn mặt nhắc cái Ánh.



-         Ê ê bà ơi! Bắt đầu tính tiền rồi đấy nhé!



-         Cả nhà cứ để yên! Ánh đang tức lắm! Để Ánh chửi nốt hôm nay đã!



Mặc kệ Hiền nhắc, Ánh kiên quyết gạt đi rồi chửi tiếp. Thấy thế, tôi liền lặng lẽ rút điện thoại ra, tay không ngừng bấm nhân cấp số theo mỗi lần Ánh đọc rap chửi bậy, miệng mỉm cười nham hiểm.



-         Phải rồi! Tức là phải chửi. Hiền cứ để yên cho cái Ánh chửi. Em buồn cười nhờ!



Vừa nói, tôi vừa đánh mắt về phía cái Hiền, ra hiệu đầy ẩn ý. Một lát sau, cuối cùng thì Hiền cũng đã hiểu ra ý của tôi. Vậy là nó liền hùa vào xui cái Ánh chửi tiếp.



-         Đúng rồi! Loại đàn ông đó là phải chửi! Chửi mạnh vào Ánh! Chửi chết cha nó đi!



-         Một nghìn Hiền ơi!!!



-         Ớ…





……….





Vậy là từ đó, cuộc sống quân đội của chúng tôi ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn, bất cứ khi nào có một thành viên vô tình buột mồm nói bậy là cả nhà lại hớn hở nhảy vào hội đồng úp sọt với vẻ mặt vô cùng phấn khởi. Bởi vậy mà càng ngày, chúng tôi càng ít nói bậy hơn, những chiêu trò lách luật cũng ngày càng tinh tế.



Ví dụ như là trường hợp của Hiền. Tôi vẫn còn nhớ đó là một tối đẹp trời, và cũng là ngày cuối cùng trong tuần đầu tiên mà chúng tôi phải ở lại căn phòng này trước khi trở về Hà Nội để thăm gia đình, Hiền đã vô tình buột mồm nói bậy khi có một con muỗi bất ngờ đậu lên bả vai của nó.



-         Mẹ con muỗi này!!!



Vừa nói, Hiền vừa nhanh tay vỗ cái đét lên bả vai của mình, con muỗi xấu số chết ngay tức khắc nhưng số phận của Hiền thì cũng chẳng khả dĩ hơn là bao. Các cụ đã có câu “Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói!” và “Chết vì cái mồm” thật chả sai chút nào.



-         Một nghìn!!!



-         Ơ… Ý em là mẹ con con muỗi…



-         Không trình bày nhiều. Một nghìn!



Tôi lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại lạnh lùng rút chiếc điện thoại của mình ra để tích thêm điểm nộp phạt cho con bé. Thú thật là trong khoảng thời gian ấy, tôi cứ có cảm giác ha-oai như cảnh sát giao thông ghi giấy biên nhận cho người dân gửi tiền nộp phạt vậy. Và cũng như bao nạn nhân khác, Hiền bắt đầu giở trò van xin khóc lóc.



-         Không… mọi người làm sao thế! Ý em là có một cặp mẹ con con muỗi nó đang đậu trên móc quần áo kia kìa! Đấy! Mọi người nhìn mà xem! Không thấy lạ à!



Vừa nói, Hiền vừa lúng túng chỉ tay lên phía chiếc móc quần áo thép được treo lủng lẳng trên dây phơi mắc ở thành giường tầng thứ hai. Cố gắng nhìn theo hướng tay mà Hiền chỉ với vẻ thương hại chưa từng có, chẳng thấy gì, tôi liền lạnh lùng quay lại rồi dứt khoát tích thêm một điểm vào bảng thống kê của con bé.



-         Muỗi bay rồi. Một nghìn!!!



-         Không! Không chịu đâu! Tuần này em đứng đầu bảng rồi! Hu hu hu!





Hừm!

Ai mà biết được đấy!

Không ngờ đứa hiền lành, mau nước mắt nhất nhóm lại là một đứa chửi bậy như hát hay. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.



Duy chỉ có Huyền Trần- một người luôn luôn kín tiếng, ăn nói hết sức nhỏ nhẹ, hành động cũng vô cùng đơn phương và lặng lẽ. Chính bởi điều đó mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tích được điểm nào vào trong sổ tay chửi bậy của con bé. Sự việc khó hiểu này khiến cho mấy đứa chúng tôi đều cảm thấy bức bách vô cùng. Chả nhẽ thời buổi bây giờ mà vẫn còn tồn tại kiểu con gái không biết nói tục? Vô lý…



Tôi tin là con bé đó chắc chắn không thuần khiết đơn giản như vậy khi mà bạn thân của nó lại là cái Ánh- “Miss chửi bậy” đứng đầu danh sách của cả phòng. Mọi thứ về Huyền vẫn còn là một dấu hỏi lớn trong mắt tôi mà tôi tin rằng sẽ có một ngày, tôi tìm ra được sự thật.
Chap 22

0 Bình Luận "để em cưa anh nhé - chap 21"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP