Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Tôi yêu em, chị có biết không?







===================================================================================


Vào đúng lần sinh nhật thứ mười hai, tôi gặp nhóc.

Hôm ấy là một ngày mưa của tháng bảy năm hai ngàn lẻ một . Tôi đứng trước cửa sổ phòng mình, lặng lẽ nhìn hạt trong veo hối hả vấn xuống. Mưa rơi tí tách trên mái hiên nhà, mưa lả lướt trên những tán lá xanh , mưa nô đùa mưa tinh nghịch cùng gió.

Ông trời thật phũ phàn khi ban cho tôi món quà sinh nhật lạnh tái tê này. Nhưng không hẳn đã buồn, nhờ có mưa mà tôi quen được nhóc.

Nhóc rũ rượi trong bộ áo pull trắng, nét thơ ngây hồn nhiên của một cậu trai sáu tuổi làm tôi cười. Nụ cười đầu tiên trong tháng này…nụ cười của lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…nụ cười cởi mở tấm lòng…
Nhóc đến bên cửa sổ phòng tôi.

- Chào chị! Em về đây nghỉ hè, đó là nhà của bác em! – Nhóc trỏ tay về phía căn biệt thự màu Chocolate mới xây xong tầm hơn tháng nay.

Nhóc chòm người lên phía cửa sổ để có thể nhìn thấy tôi rõ hơn, nhóc lùn quá, bé xíu hà! Nhưng đáng yêu ghê. Những giọt mưa cuối mùa khiến nhóc ướt đẫm.

- Chị tên gì?

Tôi đã không trả lời nhóc, tôi không ngại việc nhóc ghét tôi, tôi đã quen với điều đó từ khi còn bé và từ khi cơ thể tôi ngày một yếu dần đi. Tấm rèm cửa dần lấy đi những hình ảnh cuối cùng của nhóc trong mắt tôi. Phải chẳng tôi đã quá khép kín và tự ti?

Một cô gái mang thân thể yếu ớt nhưng vẫn có quyền được sống và…được yêu?

Ngày lại trôi qua…vẫn đối mặt với bốn bức tường, tôi dần quên đi khái niệm về tự do, hạnh phúc. Cuộc sống gói gọn trong một không gian tù túng khiến tôi luôn có những cái nhìn hết sức hạn hẹp…Mấy ngày qua, nhóc không cố leo trèo trên cửa sổ làm trò cho tôi vui, không nhảy nhót lên bậu cửa tìm cách hái nhành hồng nhung lơ lửng. Tôi không còn nhìn thấy cái bóng dáng nhỏ nhoăn thoắt ấy nữa…Cảm giác trống vắng bủa vây và làm tôi khô héo theo từng khắc.

Hồng nhung ơi!

Trông mi thật xinh tươi…

Tôi nhìn chậu hoa treo lủng lẳng mà thấy lòng đắng cay khôn xiết. Nhớ quá, nhớ cái nhìn ảnh tinh khôi trong sáng của cậu nhóc quá…

Tôi không khóc vì khóe mắt đã cạn khô, lòng tôi khóc … nước mắt lòng làm trái tim tôi lạnh toát.

Mùa thu tới, những chiếc lá vàng héo hắt buông xuống, cô đơn và buồn tẻ, tôi vẫn đợi nhóc. Đợi mái tóc đen huyền bóng mượt loắt thoắt dưới khung cửa. Đợi tiếng nói trong trẻo và giọng cười giòn tan…
Hết thu rồi lại đông, sang xuân hạ lại tới…cứ như thế…

Tháng bảy năm hai không mười hai. Tôi giờ đây đã trở thành một cô gái trưởng thành và đang phải suy nghĩ cho lời cầu hôn của anh chàng cùng xóm. Vẫn là ngày sinh nhật với trận mưa buồn dai dẳn tôi thả hồn mông lung về kí ức.Đôi mắt nhắm hờ gợi mở những điều tốt đẹp.

- Chào chị! Em về đây nghỉ hè, đó là nhà của bác em! – Tôi nghe thấy giọng nói của người nào đó, sao quen thuộc và thân thương quá.

Không biết đã bao nhiêu lần tôi ước mình gặp lại nhóc. Nếu gặp lại nhóc, tôi sẽ không hững hờ như trước kia nữa…có thể là tự giới thiệu về hình hay hỏi han nhóc…À…mà tôi điên thật rồi, sao có thể chứ?
Mưa đã dứt từ khi nào và những tia nắng ấm đầu tiên của ngày cũng dần hé lộ, tôi ngửi thấy mùi thanh khiết của tự nhiên, mùi hoa cỏ hơi nước, mùi hồng nhung và … cái mùi nồng nàn của một ai đó.

- Chào chị! – Tôi sửng sốt khi vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của một cậu con trai ghé sát mặt mình.

Điển trai, cậu ta thật hoàn hảo trong chiếc áo sơ mi trắng, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ấm áp quá, tim tôi rung lên…

- Chị nhớ em mà phải không? – Cậu ta cười, lúm đồng tiền sâu hút rất yêu!

Bất chợt, những giọt nước mắt từ đâu tuôn trào mà chính tôi cũng không tài nào hiểu được. Con tim tôi đã nhận ra điều gì đó và nó đang cố mách bảo cho tôi.

Là nhóc ấy sao? cậu bé sáu tuổi nhỏ xíu và đáng yêu?

Không hề nhỏ xíu. Cậu ta bấy giờ thật cao to, đã đứng ngang bằng và có thể dễ dàng giao tiếp với tôi qua cửa sổ và cũng dễ dàng vớ tới cánh hồng nhung.

- Chị tên gì? Chị chưa trả lời em mà?

Tôi xúc động cầm tờ giấy lịch lên với cây bút chì.

“ – Hồng Nhung!” – Tôi ghi trên giấy.

Gương mặt cậu ta chùn lại và nhìn tôi một cách ngỡ ngàng. Đôi mắt xót xa ấy làm tôi ngượng ngùng. Phải! tôi là một cô gái câm, một người không thể giao tiếp bằng lời nói nhưng thay vào đó, tôi có cái nhìn rất ư là cảm xúc…và tôi đã tận dụng ưu điểm ấy khi nhìn cậu nhóc.

Sau một hồi, cậu lại cười và triều mến nhìn tôi.

- Còn em là Hạ Vũ, cơn mưa mùa hạ…Chị có nghe thấy được tiếng gì không? – Cậu ta nhắm nghiền mắt và thả hồn mông lung.

Tôi lóng tai nghe nhưng thật sự không nhận thấy được gì cả. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

- Âm thanh của tự do, âm thanh của sự tìm thấy…và còn nhiều thứ âm thanh nữa…Ở ngoài đây!
Tôi bước ra khỏi hang rào kẻm gai, bước ra thể giới mới chỉ cách cuộc sống buồn tẻ của tôi tầm vài bước. Ánh nắng mặt trời rọi vào khuôn mặt vốn tiều tụy của tôi, cung cấp nhựa sống cho tôi. Bầu trời sau cơn mưa mát mẻ đến lạ thường và điều quan trọng là sau cơn mưa, tôi tìm thấy được mảnh vỡ của đời mình. Hạ Vũ…

- Em nghe thấy rồi…chị đang hạnh phúc phải không? – Cậu nhóc nhìn mông lung và nói với tôi như thế.

Tôi cười mãn nguyện và cũng cảm ơn ông trời khi đã cướp mất giọng nói của tôi mà không cướp đi những thứ khác. Vì sao ư? Vì tôi biết điều hạ Vũ không quan tâm nhất ở tôi chính là giọng nói.
Khiếm thính! – Đó cũng là một điều duy nhất ở Vũ mà tôi không hề quan tâm. Cậu nhóc có thể nghe thấy nhiều điều hơn từ một đôi tai tầm thường. Nghe được xúc cảm của người khác, nghe được nhịp sống tự nhiên và còn nhiều điều thế nữa.

Còn tôi, tôi cũng có thể nói rất nhiều điều thông qua đôi mắt. Đôi mắt nhìn Vũ triều mến là khi tôi muốn nói…

- Tôi yêu cậu! cậu nhóc ạ!

Đáp lại ánh mắt, Hạ Vũ đã ôm chầm lấy tôi và thét lên:

- Tôi yêu em! chị có biết không???!!!!

HẾT.

0 Bình Luận "Tôi yêu em, chị có biết không?"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP