Tình yêu là quả bóng!
1.
Chiều Sài Gòn mưa...Em đưa tôi tới một quán nhỏ mà tôi không biết tên...Hai tay em xoay xoay chiếc
cốc, nụ cười luôn hiện hữu trên khuông mặt nhỏ xinh của em. Tôi cũng cười, nhưng trong lòng thì nóng
như lửa đốt, cảm giác bất an làm tôi nhịn không được cũng nhẹ xoay xoay chiếc cốc trong tay. Bỗng em
phì cười. Em là thế, buồn vui bất chợt, ai bảo tôi yêu một nàng Bảo Bình làm chi! Em cốc nhẹ đầu tôi
, bảo: " Anh này...sao anh có thể ngốc như thế chứ!!!" Nói xong em lại bật khóc....tôi cuống cả lên, đôi tay
của tôi giơ ra giữa chừng định lau nước mắt cho em, thế nhưng em gạt tay tôi, nói trong tiếng nức nở: "
Mình chia tay anh nhé!!!" Tim tôi đập nhanh một nhịp, khẽ siết chặt, tựa như một chiếc kim nhọn sắc chọt
thủng trái tim. Tôi im lặng không nói, em càng khóc to hơn, dường như trong tiếng nức nở của em tôi vẫn
nghe đâu đó tiếng nói: " Em yêu anh ...." Tôi tức giận đập bàn, hai tay không tự chủ được mà siết chặt lại
thành nắm đấm. Em ngước khuông mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn tôi, vẫn đôi mắt ấy, vẫn bờ môi ấy,
nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Tôi hít sâu, quay lưng đi. Nhìn em chỉ làm tôi thêm đau đớn. Một thằng
trai 23 tuổi như tôi, sự nghiệp không, vẻ ngoài không, gia thế lại càng không - tôi chả có gì để một đứa con
gái có thể yêu cả. Nhưng em lại chọn tôi, em xinh tươi, em dịu dàng, em tài năng...Tôi không phải người
người nhìn vẻ ngoài là có thể thích, có thể yêu. Nhiều đứa bảo tôi " may mắn" vì được em chọn làm người
yêu, những lúc như thế tôi cũng chỉ cười trừ nhưng tôi có tự tôn của một thằng đàn ông, nhưng tôi lại để
điều đó trong lòng vì tôi yêu em, tôi không muốn mấy thứ vật chất vớ vẩn xung quanh làm vấy bẩn tình yêu
của chúng tôi. Thế nhưng tôi vẫn không tránh khỏi những lần chán nản, phát cáu vì mọi ngươi luôn nhìn tôi
với ánh mắt tội nghiệp, nhiều lúc tôi cứ tưởng rằng có phải bộ dáng mình quá thảm hại không. Mỗi lần tôi
tâm sự điều đó với em, em dịu dàng ôm tôi vào lòng, vuốt vuốt mái tóc tôi, đó là cảm giác yên bình....Tôi
chìm sâu vào dịu dàng của em...từng chút...từng chút một...!?!
2.
" Anh ổn!" Đó là hai chữ cuối cùng tôi nhận được từ anh. Anh sao vậy?!? Lòng tôi rối thành một mảng, hai
bàn tay tôi vẫn run run như ban chiều, lúc tôi nói lời " chia tay", tôi biết anh là một người có lòng tự trọng
cao, làm sao có thể chấp nhận việc bị một người như tôi " đá " kia chứ, tự mình cười gượng hai tiếng, tôi
co hai gối, vùi mặt vào chiếc chăn bông mềm mại, " sẽ ổn cả thôi! Anh đã nói là ổn mà!" tôi cứ tự nhủ như
vậy để xua đi nỗi lo lắng không tên. Trong mơ, hình ảnh của anh lấp đầy giấc mộng của tôi, hình ảnh anh
cầm ô đứng chờ tôi mỗi lúc tan ca làm việc, hình ảnh anh ôm tôi vào lòng thì thầm lời yêu, hình ảnh anh
cười gượng trước lời nói trêu chọc của bạn bè, tất cả hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Có lẽ tôi vẫn
còn yêu anh nhiều lắm, nhiều lắm....Vậy tại sao tôi lại chia tay anh? Tôi cũng không biết, tôi không biết
mình đã và đang làm cái gì nữa, tôi bị khủng hoảng, tôi...tôi...tôi....bao nhiêu lời, dằn vặt có, tự trách có,
đau khổ có. Nhưng không làm tan đi bao nhiêu yêu phiền trong tim tôi, đã khi nào tôi nói chán nản chưa?
Chưa bao giờ, cảm giác bất lực cùng mệt mỏi xoáy chặt tâm can tôi. Bao nhiêu tin nhắn chưa kịp gửi cho
anh, bao nhiêu lời yêu còn chưa kịp nói, có phải là duyên trời đã định khi yêu tôi quá lý trí không? Sao tôi
không thể ngốc như bao người khi yêu khác, lý trí làm tim tôi mệt mỏi, cảm giác của tôi lúc nào cũng nơm
nớp không yên.
Đêm Sài Gòn : Hai trái tim tan vỡ......
3.
Tôi đút tay vào túi quần, hai chân vẫn bước theo quáng tính, qua từng nơi từng nơi tôi và em vẫn hay đến.
Tôi muốn tự cười vào mặt mình lắm, tôi chả có chút khí chất đàn ông gì cả! Nhưng mà, tôi nhận ra một
thực tế rằng " Yêu thì khó mà chia tay thì dễ !" . Nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống đường phố tấp
nập, tôi vẫn còn hi vọng rằng em còn yêu tôi, chúng tôi vẫn còn cơ hội. Nhưng mà, tự trọng của tôi không
cho phép. Tôi đến một quầy hàng bên đường mua một chai nước suối mát, tôi muốn cảm giác thanh mát
của nước có thể làm dịu lại ngọn lửa nhớ em trong lòng. Bất giác, không biết khi nào đã đứng trước cổng
nhà em, tôi nhếch môi, xua đi cái bóng trong lòng, song, quay lưng đi thẳng, từ khi bước ra khỏi ngõ hẻm
này, tôi sẽ quên được em, tôi biết! Tôi có thể! Tôi và em từ hai đường thẳng cắt nhau thành hai đường
thẳng song song không hề có một chút liên hệ. Tôi xóa số em, xóa hết tin nhắn tôi và em gửi cho nhau,
xóa đi tấm hình em đang ngủ gục bị tôi chụp lén, xóa đi tấm hình chiếc bánh sinh nhật em làm cho tôi...
xóa hết...xóa hết....tạm biệt em, người lạ đã từng quen!!! Thở sâu một hơi, tôi cảm thấy hay mi mắt nặng
trĩu, trời khuya rồi !
" Bíp ... Bíp...." Còi xe kêu lên, tôi cảm giác một thứ gì đó tách ra khỏi cơ thể mình.
4.
Vậy là hết, tôi mỉm cười nhìn cô gái trong gương, hôm nay tôi trang điểm hơi đậm để che đi quần thâm
trên mắt - kết quả của một đêm trằn trọc không ngủ. Chọn cho mình chiếc áo xanh lam, tôi xõa tóc đi làm.
Tôi nhớ giọng nói trầm khàn quen thuộc của anh : " Nhanh lên Chi, trễ giờ đi làm mất!" " Em lúc nào cũng
lâu, anh không đi chở em nữa!" Tôi vỗ vỗ mặt, tự nhủ: " Tỉnh táo lên, chia tay rồi!". Tôi vùi đầu vào công
việc, tận khuya mới về nhà. Về là ngủ, tôi thả cho cuộc sống của mình tự do, tất cả thói quen sinh hoạt
trước đây đều bị tôi làm đảo lộn hết lên. Công việc tôi đã bước vào thời kì ổn định, có thể đi làm muộn, tôi
không lo bị trừ lương vì đối với tôi tiền không quan trọng. Gặm ổ bánh mì, tôi gọi điện cho lũ bạn thân, định
làm một party FA, nhưng không ai bắt máy, tôi cảm thấy mình giống như bị tách khỏi cuộc sống của họ -
những người tôi quen. Thả mình trên chiếc nệm êm ái, tôi chán nản chìm vào giấc ngủ. Lại gặp ác mộng....
5.
Tôi nhìn em, ngay lúc này đây, tôi đứng cạnh em, em không hề biết điều đó. Tôi đưa tay muốn chạm vào
khuông mặt nhỏ xinh của em, nhưng ngay khi tay tôi chạm vào em, thì cảm giác như tay tôi xuyên qua
em, tôi cười khổ. Rõ ràng là gần đến như vậy, nhưng lại xa như thế. Tôi yêu em! Tôi muốn em là của tôi...
Nhưng bây giờ chúng tôi âm dương cách biệt, " YÊU" xa xỉ quá...có lẽ tôi nên buông tay, yêu nhau gần 4
năm, đắng cay ngọt bùi gì cũng đã trải qua. Tôi không nên tiếp tục nữa, tôi làm vậy có lẽ tốt cho em và cho
cả tôi!
Tôi nghe em khóc...tôi nghe em cười.....em hờn dỗi....em nhăn mặt...Nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy
hình ảnh em bây giờ: " Trống rỗng" , tôi muốn chạm vào em, ôm em. Em của tôi.....Nhưng ít nhất lần này
tôi cảm thấy hạnh phúc vì em đang " trống rỗng" vì tôi. Tôi nở nụ cười hạnh phúc, chìm vào giấc ngủ...Đợi
ngày tỉnh dậy, chắc chắc tôi sẽ thấy em - người con gái duy nhất tôi yêu.
Chiều Sài Gòn mưa...Em đưa tôi tới một quán nhỏ mà tôi không biết tên...Hai tay em xoay xoay chiếc
cốc, nụ cười luôn hiện hữu trên khuông mặt nhỏ xinh của em. Tôi cũng cười, nhưng trong lòng thì nóng
như lửa đốt, cảm giác bất an làm tôi nhịn không được cũng nhẹ xoay xoay chiếc cốc trong tay. Bỗng em
phì cười. Em là thế, buồn vui bất chợt, ai bảo tôi yêu một nàng Bảo Bình làm chi! Em cốc nhẹ đầu tôi
, bảo: " Anh này...sao anh có thể ngốc như thế chứ!!!" Nói xong em lại bật khóc....tôi cuống cả lên, đôi tay
của tôi giơ ra giữa chừng định lau nước mắt cho em, thế nhưng em gạt tay tôi, nói trong tiếng nức nở: "
Mình chia tay anh nhé!!!" Tim tôi đập nhanh một nhịp, khẽ siết chặt, tựa như một chiếc kim nhọn sắc chọt
thủng trái tim. Tôi im lặng không nói, em càng khóc to hơn, dường như trong tiếng nức nở của em tôi vẫn
nghe đâu đó tiếng nói: " Em yêu anh ...." Tôi tức giận đập bàn, hai tay không tự chủ được mà siết chặt lại
thành nắm đấm. Em ngước khuông mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn tôi, vẫn đôi mắt ấy, vẫn bờ môi ấy,
nhưng sao tôi lại thấy xa vời quá. Tôi hít sâu, quay lưng đi. Nhìn em chỉ làm tôi thêm đau đớn. Một thằng
trai 23 tuổi như tôi, sự nghiệp không, vẻ ngoài không, gia thế lại càng không - tôi chả có gì để một đứa con
gái có thể yêu cả. Nhưng em lại chọn tôi, em xinh tươi, em dịu dàng, em tài năng...Tôi không phải người
người nhìn vẻ ngoài là có thể thích, có thể yêu. Nhiều đứa bảo tôi " may mắn" vì được em chọn làm người
yêu, những lúc như thế tôi cũng chỉ cười trừ nhưng tôi có tự tôn của một thằng đàn ông, nhưng tôi lại để
điều đó trong lòng vì tôi yêu em, tôi không muốn mấy thứ vật chất vớ vẩn xung quanh làm vấy bẩn tình yêu
của chúng tôi. Thế nhưng tôi vẫn không tránh khỏi những lần chán nản, phát cáu vì mọi ngươi luôn nhìn tôi
với ánh mắt tội nghiệp, nhiều lúc tôi cứ tưởng rằng có phải bộ dáng mình quá thảm hại không. Mỗi lần tôi
tâm sự điều đó với em, em dịu dàng ôm tôi vào lòng, vuốt vuốt mái tóc tôi, đó là cảm giác yên bình....Tôi
chìm sâu vào dịu dàng của em...từng chút...từng chút một...!?!
2.
" Anh ổn!" Đó là hai chữ cuối cùng tôi nhận được từ anh. Anh sao vậy?!? Lòng tôi rối thành một mảng, hai
bàn tay tôi vẫn run run như ban chiều, lúc tôi nói lời " chia tay", tôi biết anh là một người có lòng tự trọng
cao, làm sao có thể chấp nhận việc bị một người như tôi " đá " kia chứ, tự mình cười gượng hai tiếng, tôi
co hai gối, vùi mặt vào chiếc chăn bông mềm mại, " sẽ ổn cả thôi! Anh đã nói là ổn mà!" tôi cứ tự nhủ như
vậy để xua đi nỗi lo lắng không tên. Trong mơ, hình ảnh của anh lấp đầy giấc mộng của tôi, hình ảnh anh
cầm ô đứng chờ tôi mỗi lúc tan ca làm việc, hình ảnh anh ôm tôi vào lòng thì thầm lời yêu, hình ảnh anh
cười gượng trước lời nói trêu chọc của bạn bè, tất cả hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Có lẽ tôi vẫn
còn yêu anh nhiều lắm, nhiều lắm....Vậy tại sao tôi lại chia tay anh? Tôi cũng không biết, tôi không biết
mình đã và đang làm cái gì nữa, tôi bị khủng hoảng, tôi...tôi...tôi....bao nhiêu lời, dằn vặt có, tự trách có,
đau khổ có. Nhưng không làm tan đi bao nhiêu yêu phiền trong tim tôi, đã khi nào tôi nói chán nản chưa?
Chưa bao giờ, cảm giác bất lực cùng mệt mỏi xoáy chặt tâm can tôi. Bao nhiêu tin nhắn chưa kịp gửi cho
anh, bao nhiêu lời yêu còn chưa kịp nói, có phải là duyên trời đã định khi yêu tôi quá lý trí không? Sao tôi
không thể ngốc như bao người khi yêu khác, lý trí làm tim tôi mệt mỏi, cảm giác của tôi lúc nào cũng nơm
nớp không yên.
Đêm Sài Gòn : Hai trái tim tan vỡ......
3.
Tôi đút tay vào túi quần, hai chân vẫn bước theo quáng tính, qua từng nơi từng nơi tôi và em vẫn hay đến.
Tôi muốn tự cười vào mặt mình lắm, tôi chả có chút khí chất đàn ông gì cả! Nhưng mà, tôi nhận ra một
thực tế rằng " Yêu thì khó mà chia tay thì dễ !" . Nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống đường phố tấp
nập, tôi vẫn còn hi vọng rằng em còn yêu tôi, chúng tôi vẫn còn cơ hội. Nhưng mà, tự trọng của tôi không
cho phép. Tôi đến một quầy hàng bên đường mua một chai nước suối mát, tôi muốn cảm giác thanh mát
của nước có thể làm dịu lại ngọn lửa nhớ em trong lòng. Bất giác, không biết khi nào đã đứng trước cổng
nhà em, tôi nhếch môi, xua đi cái bóng trong lòng, song, quay lưng đi thẳng, từ khi bước ra khỏi ngõ hẻm
này, tôi sẽ quên được em, tôi biết! Tôi có thể! Tôi và em từ hai đường thẳng cắt nhau thành hai đường
thẳng song song không hề có một chút liên hệ. Tôi xóa số em, xóa hết tin nhắn tôi và em gửi cho nhau,
xóa đi tấm hình em đang ngủ gục bị tôi chụp lén, xóa đi tấm hình chiếc bánh sinh nhật em làm cho tôi...
xóa hết...xóa hết....tạm biệt em, người lạ đã từng quen!!! Thở sâu một hơi, tôi cảm thấy hay mi mắt nặng
trĩu, trời khuya rồi !
" Bíp ... Bíp...." Còi xe kêu lên, tôi cảm giác một thứ gì đó tách ra khỏi cơ thể mình.
4.
Vậy là hết, tôi mỉm cười nhìn cô gái trong gương, hôm nay tôi trang điểm hơi đậm để che đi quần thâm
trên mắt - kết quả của một đêm trằn trọc không ngủ. Chọn cho mình chiếc áo xanh lam, tôi xõa tóc đi làm.
Tôi nhớ giọng nói trầm khàn quen thuộc của anh : " Nhanh lên Chi, trễ giờ đi làm mất!" " Em lúc nào cũng
lâu, anh không đi chở em nữa!" Tôi vỗ vỗ mặt, tự nhủ: " Tỉnh táo lên, chia tay rồi!". Tôi vùi đầu vào công
việc, tận khuya mới về nhà. Về là ngủ, tôi thả cho cuộc sống của mình tự do, tất cả thói quen sinh hoạt
trước đây đều bị tôi làm đảo lộn hết lên. Công việc tôi đã bước vào thời kì ổn định, có thể đi làm muộn, tôi
không lo bị trừ lương vì đối với tôi tiền không quan trọng. Gặm ổ bánh mì, tôi gọi điện cho lũ bạn thân, định
làm một party FA, nhưng không ai bắt máy, tôi cảm thấy mình giống như bị tách khỏi cuộc sống của họ -
những người tôi quen. Thả mình trên chiếc nệm êm ái, tôi chán nản chìm vào giấc ngủ. Lại gặp ác mộng....
5.
Tôi nhìn em, ngay lúc này đây, tôi đứng cạnh em, em không hề biết điều đó. Tôi đưa tay muốn chạm vào
khuông mặt nhỏ xinh của em, nhưng ngay khi tay tôi chạm vào em, thì cảm giác như tay tôi xuyên qua
em, tôi cười khổ. Rõ ràng là gần đến như vậy, nhưng lại xa như thế. Tôi yêu em! Tôi muốn em là của tôi...
Nhưng bây giờ chúng tôi âm dương cách biệt, " YÊU" xa xỉ quá...có lẽ tôi nên buông tay, yêu nhau gần 4
năm, đắng cay ngọt bùi gì cũng đã trải qua. Tôi không nên tiếp tục nữa, tôi làm vậy có lẽ tốt cho em và cho
cả tôi!
Tôi nghe em khóc...tôi nghe em cười.....em hờn dỗi....em nhăn mặt...Nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy
hình ảnh em bây giờ: " Trống rỗng" , tôi muốn chạm vào em, ôm em. Em của tôi.....Nhưng ít nhất lần này
tôi cảm thấy hạnh phúc vì em đang " trống rỗng" vì tôi. Tôi nở nụ cười hạnh phúc, chìm vào giấc ngủ...Đợi
ngày tỉnh dậy, chắc chắc tôi sẽ thấy em - người con gái duy nhất tôi yêu.
0 Bình Luận " Tình yêu là quả bóng!"
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!