Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Ngày không tên

Có những ngày mọi thứ như ngưng đọng trong trái tim mình. Thời gian như giết dần giết mòn những tin yêu chưa kịp thắp.
Có lẽ chẳng còn có cơ hội để được bắt đầu từ những tổn thương ngày một dày đặc hơn. Ngày cứ như chuỗi cực hình ban phát hình phạt cho kẻ tội đồ mang trên mình bản án.
Sự vô cảm chen lấn đến mức tội nghiệp, dù thứ cảm xúc hiện hữu trong trái tim phải chấp vá biết bao nhiêu lần.

Người đi qua tôi miệt mài những lãng quên. Có khi nào đó người nhớ rằng đã từng yêu một ai đó thật lòng dù chỉ như cầu vồng thoáng xuất hiện khi tạnh một cơn mưa.
Giá trị kỉ niệm có lẻ nào chẳng được chắc lọc để không thể đánh đồng cảm giác của từng người xuất hiện trong cuộc đời mình.
Những ngày tháng ấy, có cả nụ cười lẫn sâu vào nước mắt. Bẽ bàng nhận ra quá nhiều thứ không thật hoặc giả không xác định được trái tim của một con người.
Chẳng hiểu nỗi được mình thì sao có thể hiểu nỗi một ai?! Liệu những tình cờ có làm nên dấu kỉ niệm khắc ghi hình ảnh của ai khác trong cuộc đời mình.
Mình không biết, liệu thứ tình cảm đó có thật đã từng ngự trị trong trái tim mình? Dù rằng những thứ mình nhận được khiến mình hạnh phúc và ấm áp biết chừng nào.
Mình chưa từng dám đối diện với tình cảm thật của mình, dù đôi lúc buông trôi chỉ để thứ cảm xúc đó tự do hiện hữu mà không phải cố gắng che giấu những chênh lệch khó mà vượt qua đó.
Cuộc sống này thật trớ trêu, tạo hóa cứ đem đặt vị trí hai con người từ những nơi xa lắc lại gần nhau rồi cũng như vậy tách họ ra khỏi sự gắn kết mà không biết đến bao giờ gặp nhau được nữa.
Mình đã mệt cả một con tim không còn sức trì kéo những yêu thương giành giật nào. Mình không muốn thế vào chỗ trống của một ai.
Đắng cay nhất là mình luôn phải đóng thế, cái cảm giác đó thật đáng ghét. Nó khiến mình trở thành anh hùng rơm trong cuộc cứu cánh cuộc đời ai đó, rồi những tổn thương chỉ nhận về cho riêng mình.
Muốn im lặng, muốn vùi vào những lãng quên cố hữu. Muốn nắm chắc con tim không trượt ngã trước tình cảm chưa hẳn là dành cho mình.
Có ngày, mình sợ tất cả, sợ những con người, sợ âm thanh náo nhiệt của phố. Sợ màn đêm ủ ê mình qua bờ hiện thực đau đáu những nỗi buồn. Và sợ chính bản thân mình vì đã quá cô đơn mà hy vọng những điều huyễn hoặc...
Giá mà những yếu mềm rời bỏ mình đi mất...

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP