Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Lật Lại Nhữnq Nqày Hạnh Phúc!



Anh thật sự cảm thấy mệt mỏi khi cứ mãi níu giữ một ai đó muốn bước đi.
Rã rời và bất lực. Chỉ mình anh thì làm sao đủ sức xây một hạnh phúc lâu dài ? : (
Và... Có lẽ nên để em ra đi. Để em tìm thấy những con người mới, những niềm vui mới, và hẳn là sẽ có một bờ vai mới phù hợp hơn để em tựa vào.
Nhưng thật sự điều đó không hề dễ dàng...
Anh vẫn không thể tin rằng mình đã mất em, đồng nghĩa với việc phải mất đi những tin nhắn thân thuộc, mất đi những yêu thương, mất đi một giọng nói, một nụ cười, một ánh nhìn... Mà có lẽ những ngày sau sẽ không bao giờ thuộc về anh lần nữa...
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột và đến bây giờ, Chúng khiến anh gục ngã...
Buổi sáng với anh là cơn ác mộng, bởi đó là lúc phải đối mặt với thực tại mình không còn em... Ứớc gì anh có thể lại chìm sâu vào giấc ngủ. Để khi mở mắt ra, sẽ lại nhìn thấy em vẫn đang vui cười bên anh mà không còn cái không khí lạnh lùng giả tạo như ngày trước ...
Anh ước rằng hai ta đã trưởng thành hơn, đã biết trân trọng những gì gọi là hạnh phúc. Đã bớt nóng nảy hơn. Đã quan tâm tới nhau nhiều hơn... Thì chắc mọi thứ đã không như thế này đâu em nhỉ?
Anh hận. Không phải em mà là anh đang nguyền rủa chính bản thân mình, bởi...
Một kẻ không biết cách quan tâm em, không biết cách níu lấy bàn tay em, không biết hiểu cho cảm xúc của em, luôn làm em lo lắng, làm em suy nghĩ, làm em cảm thấy mệt mỏi, làm em buồn,...
Kẻ đó không bao giờ có tư cách trách em...









Đã vài tháng trôi qua, nó không dài nhưng luôn khiến anh phải khổ sở đánh vật với nỗi nhớ.
Anh tắt nguồn điện thoại, vứt nó vào một góc. Anh sợ mình sẽ lại làm phiền em...
Anh sợ sẽ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của em...
Anh sợ sẽ lại trơ trọi với tiếng gác máy khô khốc...
Anh sợ mình sẽ lại dẫm đạp lên linh hồn mình, lại tự khơi chuyện rồi làm đau bản thân...
Chắc có lẽ vì ngày đó...



Anh đã thật lòng yêu em, đã thật lòng tin tưởng em, đã thật lòng nhớ đến em...

Nên giờ đây, nỗi đau này thật đến mức anh chẳng thể gồng mình chịu đựng mà chỉ bất lực nhìn nó dày xé từng ngày.
Em đã tìm được người mới rồi, anh cũng vậy. Em có hạnh phúc không? Còn anh, anh chưa phút giây nào ngừng yêu em cả cho dù bên anh đã có ai khác. . .
Anh vẫn cảm thấy lạnh dẫu người đó luôn quan tâm anh...
Bàn tay anh vẫn cảm thấy trống trải dù nó vẫn đan chặt vào bàn tay của người đó...
Cái ôm của người đó anh không cảm nhận được...
Anh vẫn cảm thấy lạnh lắm...
Mọi thứ thật nhạt nhẽo... Và có lẽ nó nên đi đến hồi kết. Chắc người đó hận anh lắm em nhỉ... Anh là một kẻ tồi tệ đúng không? Anh chẳng thể làm gì được ngoài việc gieo đau khổ cho những người xung quanh mình...
Ừ, phải rồi, cứ trách anh đi...






Khi buông tay em, anh không hề khóc...
Nhưng chính khi đọc lại những dòng tin nhắn ngày nào... Nước mắt anh đã rơi vì lúc đó... Anh biết rằng mình vẫn còn yêu em... : ((
Và những ngày sau đó... Em luôn tránh mặt anh.
Chắc em ghét kẻ vô tâm này lắm. Rồi em sẽ quên một người đáng ghét như anh nhanh thôi...
Phải không em?... : (

Rồi chắc sẽ có ngày, em cúi mặt bước đi, coi anh như người lạ, xem như giữa chúng ta chưa từng có gì cả...
Rồi chắc cũng chỉ có anh là người vẫn đau đớn, vẫn dằn vặt, vẫn vất vưởng trong những kí ức...



Rồi em sẽ vui cười trước thực tại
Chỉ có anh vẫn ở đó... Nơi đọng lại của quá khứ... !



...

Người ta thường nói rằng: "Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương". Nhưng đối với anh, nó tỉ lệ thuận với nỗi nhớ...
Ngày qua ngày, anh sống một cách khổ sở. Hạnh phúc giờ chỉ còn là nụ cười gắng gượng trên khóe môi.
Họ nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng anh sẽ quên được em. Và họ đâu biết những câu nói đó vô nghĩa đến nhường nào...
Bởi đó là những điều anh sẽ...
Không làm được.





Khi đọc những dòng này, chắc em nghĩ rằng anh yếu đuối lắm.

Em sẽ trách anh sao không biết yêu thương bản thân mình.
Vì tình yêu anh dành trọn cho em.
Thế nên...
Anh chỉ còn biết hy vọng những cơn đau sẽ qua nhanh, nắng sẽ ghé đến...
Và cuộc sống của anh... Vẫn bình yên dù không còn em nữa...





Đông qua rồi, nhưng nó vẫn đọng lại nơi trái tim anh một lớp băng tuyết dày đặc.
Những bài hát cũ lại gợi cho anh nhớ đến em. Lại gợi nên vết thương lòng luôn cố che dấu...
Anh đã tìm mọi cách để quay trở lại nhưng... Em nói rằng em nản.
Hẳn là đã chán chường ngày tháng bên cạnh anh.
Nản cái sự quan quan tâm của anh.
Nản bàn tay giá lạnh này
Và em biết không? Anh cũng nản lắm.
Vì anh đoán... Tình yêu của mình đã ngược gió bay về trời mất rồi... !



"Em sẽ không quay lại nữa đâu"...
Sự chờ đợi hóa thành vô vọng, bỗng chốc tan biến vào hư không...











Xa nhau rồi, ở nơi đó có bao giờ em nghĩ tới anh không? Người ta đối xử tốt không em? Có làm em khóc không? Có yêu em nhiều như anh đã từng không????
Hàng vạn câu hỏi bao quanh khiến đầu óc anh quay cuồng.
Chúng ta còn quá trẻ để giữ được những yêu thương. Quá nóng vội để giải quyết những mâu thuẫn. Quá ngờ nghệch để biết trân trọng khoảng thời gian bên nhau.



Và kết thúc... Có lẽ là điều đã định sẵn từ trước...
Anh xin lỗi vì đến phút cuối vẫn chưa làm được gì cho em...

Ps: Nhưng giờ đây, Anh nghĩ đã có ai đó đánh thức mình rồi, anh đoán rằng những ngày tháng sau này sẽ thật hạnh phúc. Dù đâu đó vẫn đọng lại chút luyến tiếc cho những giấc mộng không thành. : )
Anh sẽ sống khác đi. Và khi lật sang trang mới... Mọi thứ vẫn ổn... Chỉ là... em đã kết thúc một vai trong cuộc sống của anh. : )
Anh sẽ chôn vùi kí ức này vào một góc nào đó, chờ đợi thời gian xóa nhòa... Để những gai nhọn của nó... Không bao giờ có thể chạm vào trái tim anh một lần nữa !
.I'm OK : )

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP