Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

GIÓ VÀ TÔI THAY ĐỔI



Ngoài trời mưa bắt đầu tạnh và bây giờ gió đang thổi chẳng ngừng. Gió chẳng thổi mạnh nhưng lại làm bùng lên cái lạnh dìu dịu trong tôi.


Bạn Đọc Chưa ?





Có thể chỉ có tôi cảm thấy thế, bởi xung quanh tôi là những con người đang chậm rãi bước đều trên những con phố, cứ chậm rãi thế như chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Còn tôi, tôi đang thu mình trong chiếc áo len mỏng, thu tay trong túi áo để tránh cái lạnh của thời tiết, dù trời chẳng lạnh bao nhiêu.

-Gì kì thế anh

Đứa em tôi trông thấy bộ dạng của thẳng anh nó và ca cẩm. Tôi không thích cái nhìn kì cục của nó.

-Mặc tao!

Tôi quát lại nó.

Bảo thủ? Vâng, tôi đang như vậy đấy!. Để ngoài tai những lời nói tưởng như xúc phạm đến mình (tôi nghĩ thế), tôi cứ làm điều mình thích, không can dự đến ai.

Trời đã sắp tối vậy mà gió vẫn đang thổi, thổi mạnh hơn. Sao gió lại lạnh lẽo thế chứ?. Không giống một lúc trước, nó nhẹ nhàng, chỉ se se lạnh nhưng mang cảm giác an toàn. Còn bây giờ, gió khiến tôi cảm thấy khó chịu.






Tôi bị dị ứng và không chịu được ảnh hưởng mạnh của thời tiết. Ai cũng khuyên không nên ra ngoài vào lúc trời trở gió nhưng chẳng lúc nào tôi nghe lời. Lắm lúc tôi tự hỏi : đầu óc mình làm bằng gạch, đá sao? Sao không chịu nghe lời một ai?. Tôi cứng đầu thật đấy, nhưng mấy ai hiểu tôi khổ sở với mình thế nào!
Mất mẹ từ sớm, tôi sống với ba và dì cùng đứa em nhỏ. Hằng ngày đến lớp, đến trường giống như một cơn ác mộng. Đối diện với bạn bè, bị trêu chọc, bị đánh, bị khinh vì tôi không mẹ, ba thì lăng nhăng. Tôi nhiều lần toan bỏ học vì sợ, vì xấu hổ nhưng không thành. Đành phải tìm cách để được chuyển trường. Tôi đánh nhau suốt ngày với những đứa vẫn thường khinh mình, đánh cho chúng vài trận và thế là tôi bị đuổi học. Học bốn năm cấp hai tôi chuyển trường cả chục lần rồi lần nào cũng bị dì mắng là đồ hư hỏng. Nhưng tôi hư hỏng là vì ai? Do ai? Những con người đã đẫy tôi vào một cái hố sâu, tôi không thể một mình vươn lên để thoát khỏi.

Cả quảng thời gian dài tôi học trung học, chẳng có lấy một đứa bạn nào ra hồn cả. Chỉ có Nhung, đó là người hiểu chuyện, quan tâm và hiểu tôi nhất. Tôi mến cô ấy và có lẽ đã yêu, nhưng có vẻ Nhung xem tôi là bạn, đối xử với tôi như một thằng bạn thân, chẳng có một tình cảm đặc biệt nào khác. Chưa một lần tôi hỏi Nhung đã có bạn trai chưa? Đã từng yêu chưa?

Tôi là đứa thu mình một góc, không muốn mở lời. Mà thực ra là chẳng thể mở lời với ai. Có nhiều chuyện tôi còn không nói cho Nhung biết nữa cơ mà! Nó khó nói bằng lời và vì tôi là đứa cứng đầu……..

Giờ trời đã tối hẳn, đồng hồ điểm 18h30’. Không đứng một mình ở tầng thượng như nãy giờ nữa, tôi bước xuống nhà, vào lại cái koảng không gian chật chội của mình. Không một tiếg cười, không một niềm ui nào đến được với ngôi nhà này. Tôi chán ghét khi sống trong nhôi nhà giả dối, bên trong toàn như người xa lạ, dì và em nhỏ lúc nào cũng gây áp lực, tìm cách đổ lỗi tôi đủ điều. Khiến người tôi yêu thwng, có chổ dựa_là ba cũng dần khinh ghét, bỏ mặc tôi.

Chỉ khi một mình thoát khỏi căn nhà, đứng một mình ngoài khoảng không gian rộng lớn của bầu trời tôi mới thực sự thấy chính mình có chổ đứng, không bị nhốt trong ấm ức, trong giả dối, trong cô độc. Gió, trời,mây… khiến tất cả bị xua tan, tôi như được sống với cuộc đời, với chính mình.

Gió thổi rít, ngồi từ cửa sổ nhìn thông ra bên ngoài tôi ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố. Một chiếc lá bàng khẽ rụng từ trên cây, rơi nhẹ vào khoảng không gian. Nó như rơi nhẹ vào lòng một xúc cảm, cho tôi cái cảm giác cần làm một điều gì đó để thay đổi!






Lá! Nó còn biết vươn mình lớn lên để đón ánh ban mai rồi đến một ngày nó chịu rụng xuống, thể chổ đứng cho những chiếc lá đang nhú mầm vươn lên. Vậy sao tôi phải tự thu mình như thế? Sao tôi lại không thể thay đổi?

Sống khác và nghĩ khác đi! Rồi đến một ngày nào đó sẽ có người biết sống vì tôi, nghĩ đến tôi, bên cạnh và bảo vệ tôi…

Chắc là vậy!!!

Gió đã ngừng thổi luồng không khí vào khung trung bao la

Và tôi! Tôi ngừng cứng đầu, bướng bĩnh tự nhốt mình vào một góc để tập mở lòng, tập thay đổi, cố gắng “lớn lên”

Chắc bây giờ tôi nên đến gặp Nhung, tập mở lòng mình với cô ấy để cho tôi một cơ hội, cho tôi một sự thay đổi nào đó….

Truyện Ngẫu Nhiên

0 Bình Luận "GIÓ VÀ TÔI THAY ĐỔI"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP