Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Cơn gió của vết thương (phần 1)

Tôi - một người con gái 20 tuổi.
Tôi - người luôn sống với một châm ngôn duy nhất: "Tự do"
Cuộc sống "tự do" của tôi kéo dài suốt 20 năm ròng rã từ cái ngày mà tôi cất tiếng khóc đầu tiên. Tôi đã sớm tự lập từ năm 18 tuổi, chọn cho mình một căn nhà nhỏ xinh xắn ở thành phố để hưởng thụ cuộc sống chỉ có riêng tôi, rời xa cái gia đình ấm cúng nơi ngoại ô rợp bóng cây xanh mát. 
Định rằng cuộc sống của tôi sẽ không có mặt bất cứ ai khác, đại loại là một người con trai nào đó. Câu trả lời của tôi có lẽ là KHÔNG BAO GIỜ!
Vào một chiều thu ấm áp, tôi ngồi đọc sách trên băng ghế đá hướng ra phía dãy B của trường. Đang chăm chú nghiên cứu từng trang sách thì từ đâu, một quả bóng bay thẳng tới và "va chạm mạnh" với cái đầu "đáng thương" của tôi rồi "vô tội" rơi xuống, nằm gọn trong lòng tôi. Vốn dĩ định dùng hết sức mà ném nó đi thật xa cho bỏ tức. May sao, lí trí của tôi kịp mách bảo rằng có ai đó đang đi về phía tôi
- Bạn gì ơi, cho mình xin lại quả bóng
Tôi bất giác quay lại để nhìn cho rõ chủ nhân của quả bóng "vô duyên" này. Đó là một đứa con trai mặt mũi sáng sủa, cũng khá là "đợp giai" đúng nghĩa, miệng thì cười cười nhìn tôi tỏ ý muốn lấy lại vật "của hắn".
- À...à...của bạn...
Mặt tôi bỗng đỏ lự, cảm giác nóng bừng lên. Tôi chìa trái bóng ra trước mặt hắn một cách rung rẩy. Tim tôi đập nhanh loạn xạ, cứ như là không có trình tự nào trong từng nhịp. Chưa bao giờ tôi có cảm giác kì lạ như thế
- Bạn bị gì vậy?
Hắn nói, hươ hươ tay ra trước mặt tôi. Còn tôi thì giật mình trở lại thực tại sau một phút thả hồn ra tận tít mây xanh
- À, mình không sao
- Ừ, thế mình đi đây
Tôi nhìn theo bóng dáng đứa con trai cầm quả bóng càng ngày càng xa dần. Ánh mắt như không muốn rời khỏi đến khi hình dáng đó không nằm trong tầm mắt của tôi nữa. Tim tôi lại loạn lên khi nghĩ về hình ảnh khi nãy. Lạ thật!
Tự trấn an mình phải bình tĩnh, tôi gấp cuốn sách lại rồi trở về phòng học.
0~0**0~0
Cơn gió cuối thu tạt qua khiến tôi khẽ rùng mình. Đã hơn hai tuần tôi không gặp lại hắn. Hắn giống như một cơn gió nhẹ, đi đến cuộc đời tôi bằng một cách tự nhiên nhưng có lẽ mãi mãi sẽ không thuộc về tôi. Tôi gạt cái suy nghĩ vớ vẩn đó qua một bên rồi bước vào bên trong tiệm cà phê Sweet Love's. Tại sao tôi lại chọn tiệm này ư? Đơn giản vì tôi thích cái tên của nó, cái tên nghe thật ngọt.
Tôi đặc balo xuống ghế rồi gọi ngay một cốc cà phê chocolaccino - món thức uống yêu thích của tôi. Vừa nhâm nhi chocolaccino vừa đảo mắt khắp cửa tiệm, tôi ngạc nhiên dừng lại khi đập vào mắt tôi là hình ảnh một người con trai đang ngồi cùng đám bạn ở bàn đối diện. 
"Quen quá!" 
Tôi nhìn chăm chăm vào hắn và nhận ra rằng đó là người hôm trước. Mặt tôi lại ửng lên vì ngượng, cúi đầu để không ai thấy có một con điên đang ngồi "đổi màu". 
Cộp...cộp...cộp...
Tôi nghe có một tiếng bước chân. Dường như nó càng ngày càng rõ và càng gần và dừng hẳn khi tôi có cảm giác đang bị một vật nhìn mình săm soi. 
- Cô là người hôm trước trả trái banh cho tôi phải không?
Đọc Tiếp Phần cuối

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP