Thế là Uyên và Vỹ quen nhau, trong im lặng. Không một ai biết, Uyên và Vỹ thân nhau ai cũng biết nên bây giờ họ có thân thiết hơn cũng không ai để ý. Đôi lúc, Uyên thấy Huy nhìn Uyên, lòng trở nên giao động. Tại sao, Huy đã thích Vân mà còn nhìn nó, nó đau, nó buồn lắm, tại sao them nó là một thói quen khó bỏ chứ. Những lúc đó, Vỹ luôn bên cạnh, an ủi nó. Uyên biết ơn Vỹ, vì Vỹ đã ở bên cạnh Uyên những lúc như thế, một quãng thời gian dài đầy khó khăn đối với Uyên.

Uyên và Vỹ xuống căn tin trường. Uyên thấy Huy đang đứng cùng đám bạn của Vân, cười nói rất vui vẻ, thỉnh thoảng, Vân còn kéo áo Huy nói này nọ nữa. Ngày trước, Uyên tức lắm, giờ thì Uyên chỉ buồn. Giờ thì Huy đã tự do rồi đấy, chẳng còn gò bó áp lực nữa. Thấy Huy vui nó cũng vui. Vỹ nhìn thấy, cậu buồn cho Uyên.
_ Uyên ngồi đi, Uyên ăn gì, Vỹ mua.
_ Gì cũng được.

Vỹ chen vào hàng người đông đúc. Uyên ngồi đó, mắt vẫn nhìn Huy. Tim Uyên lại một lần nữa nhói đau. Uyên nhớ tới những gì Huy từng hứa, từng nói với nó. Tất cả giờ theo gió bay về nơi xa rồi, sẽ không còn nữa đâu. Giờ Huy có Vân rồi, đâu còn nhớ đến Uyên, cho dù hai chữ bạn thân cũng theo tình yêu mà bay mất.

***
Huy thấy Vỹ và Uyên xuống căn tin, sao hai người đó lại đi chung. Huy rất tò mò, nhưng bây giờ cậu đâu còn tư cách gì nữa. Huy nói lời chia tay trước mà. Huy không hiểu trong quãng thời gian qua mình có yêu Uyên không, hay chỉ là ngộ nhận, hay chỉ là nhầm lẫn giữa tình bạn thân của hai người. Đúng là Huy và Uyên đã từng rất hạnh phúc. Nhưng rồi Vân xuất hiện, như một thử thách. Huy đã nhiều lần làm lơ Vân nhưng con bé cứ làm tới, cuối cùng thì Huy cũng cảm thấy nhớ Vân mỗi đêm, cậu thích nhắn tin với Vân hơn là Uyên. Và Huy đã nói lời chia tay Uyên. Mặc dù cậu không quen Vân, nhưng người khác nhìn vào là thấy rõ Huy và Vân thích nhau. Huy vẫn quan sát Uyên trong âm thầm. Cậu không hiểu tại sao mình lại làm thế. Nhưng cậu không thể nào rời mắt khỏi Uyên được. Và mỗi lần thấy Vỹ, Huy vội quay đi. Có lẽ Vỹ sẽ đem đến hạnh phúc cho Uyên, và Huy phải dừng lại.

***
Chuyến xe lên Sapa khởi hành lúc 5g sáng. Uyên và Vỹ ngồi cạnh nhau, Huy thì ngồi cạnh một thằng con trai nào đó trong lớp. Ngày trước thì Uyên ngồi với Huy hoặc Vỹ ngồi với Huy để Uyên tám chuyện cùng với hội bạn thân. Chuyến đi Sapa này là của cô chủ nhiệm tổ chức, như là một chuyến đi chơi năm cuối cấp để chia tay. Chuyến xe cứ lặng lẽ chuyển bánh. Trong xe Vỹ ngồi nói chuyện với những thằng con trai xung quanh, còn Uyên thì nghe nhạc. Vỹ không muốn làm phiền Uyên lúc này, nó cần một khoảng lặng để suy nghĩ lại về mọi chuyện. Chốc chốc, Huy lại nhìn Uyên, nhưng Uyên tránh ánh mắt đó, vì nó biết, ánh mắt đó, không còn thuộc về Uyên từ lâu rồi.

***
Xuống xe, Vỹ nhanh chóng đeo balo dùm Uyên rồi mọi người cùng đi tham quan. Lớp Uyên đi vào rừng. Cái lạnh làm Uyên khẽ run. Vỹ tận tình choàng cho Uyên chiếc khăn len giúp Uyên giữ ấm. Một ánh mắt tiếc nuối lướt qua rồi nhanh chóng biến mất. Đang đi, Uyên nhìn thấy một con bướm rất đẹp, nó đi theo con bướm đó, đi mãi, đi mãi mới biết mình bị lạc đường. Lúc này trờ chập choạng tối, càng khiến nó thêm sợ hãi. Rút điện thoại ra, Uyên định gọi cho cô chủ nhiệm nhưng lại ngoài vùng phủ sóng. Nó đành dùng điện thoại để chiếu sáng.

Mọi thứ tối dần, xung quanh lạnh lẽo, cây cối bao trùm khiến Uyên rùng mình. Không biết làm sao để mọi người tìm ra mình. Nhỏ nhìn xung quanh, tối om, không một tia hy vọng. Nhỏ không đem một cái gì hết, vì balo nhỏ đã đưa Vỹ mất rồi. Uyên chỉ đeo một chiếc túi xách nhỏ, nhưng trong đó thì chẳng có gì, chỉ vài chiếc khăn tay mà mẹ dăn đem.
_ Khăn tay sao... Đúng rồi.

Uyên cột chiếc khăn tay vào cành cây. Rồi Uyên đi tiếp, cứ một đoạn là một chiếc khăn. Cứ thế 5 chiếc khăn tay đủ màu đã nằm lủng lẳng trên những cành cây, nhỏ muốn khi mọi người đi tìm còn biết dấu hiệu nhỏ để lại. Dọc đường, nhỏ lụm cho mình vài thanh củi khô, Uyên nghĩ cần phải nhóm lửa, mới qua được đêm nay đồng thời tránh được thú rừng. Nhờ ba và chú của Uyên luôn nhắc nhở nhỏ những điều này khi còn nhỏ nên giờ nhỏ biết mình phải làm gì. Tiếng nước chảy, Uyên lờ mờ nghe được, chắc chắn là gần đây có một con suối. Uyên đi tiếp cùng với ánh sáng hắt ra từ chiếc điện thoại nhỏ đã đến được dòng sông. Nhỏ đặt nhưng thanh củi khô xuống, mở chiếc túi xách nhỏ ra, nhỏ tìm chiếc hột quẹt. Ơn trời, Uyên có mang theo, nhanh chóng, một ngọn lửa nhỏ bừng lên. Hơi ấm lan tỏa, làm Uyên cảm thấy dễ chịu.

Uyên thấy tình thế của mình đang hết sức nguy hiểm, nhỏ không sợ bóng tối, cũng không sợ ma. Nhỏ sợ bọn cướp, lâm tặc, thổ phỉ, thú dữ. Ít nhất là nhờ ngọn lửa này, mà thú dữ không lại gần, nhưng còn bọn cướp thì sao, nhỏ khẽ rùng mình, tốt nhất là không nên nghĩ đến. Uyên lục lại trong giỏ, còn vài viên kẹo Bạc hà của Vỹ cho khi sáng. Nhỏ ngậm kẹo cho đỡ đói. Vị the xộc lên khiến nhỏ cảm thấy ấm áp.

Uyên nhớ đến Huy, những kí ức vui vẻ bên Huy, không biết giờ Huy có nhớ đến nhỏ không. Nhỏ chạnh lòng và nhỏ khóc. Nhỏ cắn môi, cố kiềm nước mắt nhưng không thể, nước mắt cứ tuôn, có lẽ do nhỏ đã kiềm nén trong một thời gian dài. Rồi Uyên nhớ đến Vỹ, Uyên thấy có lỗi, Uyên không yêu Vỹ, vậy mà lại làm phiền Vỹ quá. Uyên lấy chiếc điện thoại ra, vẫn không có sóng, Uyên nhìn vào màn hình bất lực. Nhỏ bật nhạc lên, rồi dần dần, chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.