Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Đoạn kết

Tên: Đoạn kết
Tác giả: Dạ Nguyệt Hàn

Thể loại: Truyện ngắn
Cảnh báo: Không
Rảnh lấy truyện cũ ra post...đừng ném đá nếu nó quá tệ nhé m.n
Thân
~~~~~

Tối tăm.

Không khí oi bức báo hiệu một cơn mưa lớn bất chợt.

Căn phòng âm u không ánh đèn.

Không biết địa ngục có đen tối hơn thế này không!?

Nó không biết!

Nó cũng không cần biết!

Vì với nó, thực tại đã quá đau đớn rồi!

Dù nó có phải xuống địa ngục thì cũng có là gì nữa đâu!

Ầm! Ầm!

Bầu trời tối đen.

Đen hun hút.

Những cơn gió gào thét dữ tợn, lạnh buốt.

Như những con rắn trườn mình trong bóng đêm, chúng rít lên từng đợt chói tai rồi giận dữ đập mạnh vào cửa sổ.

Mưa như trút nước.

Cơn mưa như muốn nhấn chìm cả thành phố với lượng nước khổng lồ mà nó trút xuống.

Trong bóng tối, nó nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.

Run rẩy.

Lạnh!?

Nó thu mình lại như một con nhím sợ bị người khác làm tổn thương.

Nó ngồi đó, nơi khuất nhất của căn phòng, như một cái xác không hồn. Thờ ơ! Vô cảm!

…Mà cũng có ai thấy được nó đâu. Căn phòng quá tối. Tối đến nỗi người ta tưởng như chưa từng biết đến sự tồn tại của ánh sáng vậy.

Cảm giác kim loại chạm vào cổ tay lạnh toát.

Sắc bén đến rợn người.

Nó rùng mình! Sợ!? Nó rất sợ!

Nó sợ đau lắm nhưng chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi rồi vĩnh viễn sẽ không đau nữa.

Sẽ không còn đau đớn, hỷ, nộ, ái, ố, hay bất cứ tình cảm nào đã từng giày xéo trái tim nó.

Chỉ còn khinh bỉ.

Khinh bỉ tất cả những con người khoát lên mình vẻ mặt của một thiên thần.

Những thiên thần cười với nó thân thiện, những thiên thần tốt bụng…

Nó cảm thấy buồn nôn.

Giả dối! Tất cả chỉ là dối trá.

Nó không muốn nhìn thấy sự giả tạo này hơn phút nào nữa.

Nó không chịu nỗi nữa…

Nó ấn mạnh lưỡi dao rọc giấy vào cổ tay.

Đau!

Cơn đau nhanh chóng theo các dây thần kinh lan toả khắp cơ thể.

Nó khóc.

Những giọt nước mắt ấm nóng chảy dài trên gương mặt. Những giọt nước tinh khiết, lung linh như thuỷ tinh.

Đôi môi nó cắn chặt như muốn bật cả máu.

Nó bắt đầu ngửi thấy cái mùi tanh tởm lợm.

Đúng rồi! Là mùi máu từ cổ tay nó!

Chảy mãi! Chảy mãi!

Chất dịch màu đỏ sềnh sệch, nhớp nháp nhưng lại đẹp đến ngây người.

Màu đỏ của máu!

Ầm!!!

Ầm!!!

Sấm chớp như muốn xé toạc bầu trời.

Mưa vẫn cứ thế trút nước như thể trên cao có hàng ngàn xô nước khổng lồ đang đổ xuống hạ giới.

Nước mắt đã khô.

Máu vẫn chảy không ngừng.

Đôi môi nhợt nhạt, khô khốc của nó khẻ nhếch lên tạo thành một nụ cười…

...Hạnh phúc?!

Nó cười.

Cái chết là một thứ đáng sợ…

…Nhưng vẫn tốt hơn bây giờ…

Chất đỏ sóng sánh vẫn âm ỉ chảy ra từ vết cắt nơi cổ tay.

Linh hồn dần dần bị rút khỏi cơ thể…

Ý thức mơ hồ…

Nó vui!?

Nó hạnh phúc!?

Đôi mi nặng trĩu.

Nó nhắm mắt, không muốn nhìn thế giới đầy sự dối trá này nữa.

Vĩnh biệt những thiên thần…

Vĩnh biệt những “tình yêu” mà các người cho tôi…

Vĩnh biệt…

Nó mỉm cười. Giọt nước mắt lăn dài….


***

-Con khốn này!!! Sao mày không khóc hả???

-Hừ!!! Tỏ ra cứng cỏi hả mậy!? Lì lợm hả!?

-Tụi bây đánh mạnh lên!!! Coi nó còn làm cái vẻ ngoan hiền được bao lâu!?

-Ngoan hiền nè!!! Xinh đẹp nè!!! Học giỏi nè!!! …Nè!!!...Nè!!!...

Sau mỗi tiếng “nè” ba cô nữ sinh lại đạp thẳng vào người nó không chút nương chân. Chúng vừa đánh, vừa la hét dữ tợn. Cả tay, cả đầu nó đều bị chà đạp dưới những đôi chân của những người được gọi là bạn.

Nó đau đớn, quằn quại.

Cái đau buốt tận xương tuỷ. Đau thấu tim gan.

Nó chỉ còn biết đưa tay ôm chặt lấy đầu. Nó không đủ sức chống lại.

Cứ thế nó chịu đựng những cơn đau từ da thịt. Đôi môi mím chặt vì đau đớn. Vầng trán đầy mồ hôi. Đau! Ngoại trừ đau. Vẫn là đau! Nhưng dù có đau đến mấy nó vẫn là không khóc. Nó chỉ chịu đựng chứ không hề khóc!

Cuối cùng rồi ba nữ sinh cũng dừng hành hạ nó. Nhưng nó biết việc vẫn chưa thể kết thúc.

Một cô ả giận dữ túm lấy tóc nó, giọng đe doạ:

-Mày đừng trách tụi tao mạnh tay. Không phải tụi tao đã nói với mày là đừng có tỏ ra vẻ ta đây rồi hay sao! Hừ! Học sinh gương mẫu! Nhìn mà muốn ngứa con mắt!

Những ngón tay béo nun núc vỗ vỗ vào mặt nó.

-Mày sao vậy!? Cười lên đi chứ!

Cô ta đứng lên, phủi phủi bụi trên áo.

-Mày biết phải cư xử thế nào với tụi tao trước mặt mọi người rồi phải không!? Liệu đó, đừng để bọn tao phải nhọc tâm vì mày nghe…

Ba cô gái cười vang rồi bỏ đi, không quên đạp vào đầu nó một cái đau điếng.

Đau!

Nó đau lắm!

Tại sao lại là nó chứ!?

Nó đã đâu làm gì có lỗi để bị đối xử như vậy!?

Nó đau đớn ngồi dậy.

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú nhưng bây giờ thì trông thật thê thảm. Nước mắt mặn chát, đắng nghét.

Nó không hiểu sao ba người đó lại ghét nó đến vậy. Sao họ cứ hành hạ nó như vậy!?

Ban đầu chỉ là dọa nạt nhưng dần dà họ lại xé tập vở nó, phá xe đạp của nó rồi còn đánh đập nó. Vậy mà nó phải giả vờ thân thiết trong khi chính họ là người hành hạ nó không thương tiếc như vậy. Trông họ thánh thiện như thiên thần. Phải rồi! Người ta nói học sinh là những thiên thần áo trắng mà! Nhưng ai biết những thiên thần đó đã làm gì với nó…

Chẳng ai tin nó...Không một ai chịu tin là nó bị bạo hành bởi chính những người bạn gái của mình dù nó đã rơi cả nước mắt khi nói cho họ biết điều đó. Đơn giản là không có bằng chứng. Bạn bè hoặc vì sợ hoặc vì ngại phiền phức nên không ai chịu làm chứng cho nó. Đương nhiên, ba người bạn kia sẽ không thừa nhận những gì họ đã làm. Sau việc “tố cáo” thất bại, nó lại bị ba người này hành hạ nhiều hơn. Nó phải chịu đựng vì chẳng ai giúp nó.

Nó khó khăn đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo, đầu tóc sao cho ít thê thảm nhất rồi lửng thửng ra về.

……………………………….

Nó uể oải mở cửa.

Tiếng tra chìa khoá lách cách vang lên.

Căn nhà tối đen không chút ánh đèn. Chẳng có ai ở nhà. Nó biết mà…

Nó mệt mỏi đi thẳng về phòng mà chẳng thèm bật đèn.

“Phịch!!!”

Cơ thể nặng nề rơi xuống nệm. Nó mệt mỏi quá!

Nó đau đớn cuộn mình trong tấm chăn dày cộm. Nước mắt lại lăn dài.

Chẳng phải nó từng là người hạnh phúc trên đời này sao!? Hay đó chỉ là do nó tự tưởng tượng!? Những hạnh phúc mà ban đầu nó những tưởng là của mình, bây giờ chỉ còn là đau khổ. Cô đơn.

Không phải sao!?

Ban đầu nó nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất khi được sống trong tình thương của ba mẹ, được ba mẹ yêu quí, nâng niu hơn bất cứ thứ gì. Nhưng rồi tất cả chỉ là những mảnh gương vỡ vụn cứa vào trái tim nhỏ bé của nó.

Ba mẹ nó li hôn. Ba theo người đàn bà khác. Nó phải về sống với mẹ nhưng mẹ của nó thì suốt ngày chỉ công việc và công việc. Với ba mẹ, nó bây giờ nó không còn vị trí nào nữa. Nó bổng dưng trở thành niềm hối hận của cả hai. Rồi nó sống như một đứa trẻ mồ côi dù còn cả ba lẫn mẹ. Tiếng gọi ba mẹ với nó bây giờ sao xa lạ quá, gượng ép quá,…giả tạo quá.

Trốn tránh nỗi cô đơn hụt hẫng từ gia đình, nó chỉ còn biết có bạn bè. Ừ thì nó cũng có nhiều bạn. Nó vui vẻ, hạnh phúc vì tình bạn. Một lần nữa, nó nghĩ mình là một người hạnh phúc. Nó vẫn nhớ ngày đầu vào cấp ba, họ đã tươi cười làm quen với nó. Họ rạng rỡ và tốt bụng như những thiên thần. Họ chia sẻ những vui buồn với nó. Họ là bạn nó…nhưng nó đâu ngờ giờ lại thế này…

Tại sao lại như vậy chứ!?

Nó căm ghét họ, những người mà nó yêu thương hết mực, những con người từng tỏ ra trân trọng nó như một thứ quan trọng nhất rồi cũng chính những con người ấy làm cho nó đau đớn. Nó căm ghét sự giả tạo của họ, cả ba mẹ và những người gọi nó là bạn, nhưng nó còn căm ghét mình hơn. Tại sao nó không thể làm gì cả? Nó bất lực, cam chịu. Nó không đáng được yêu thương hay sao!? Tại sao nó lại tồn tại trên cõi đời này…Nó sắp không chịu nỗi nữa rồi…


Ngày Valentine gần kề.

Nó đã làm một thanh chocolate để tặng mẹ. Hôm đó là sinh nhật của mẹ…

Mỉm cười, nó quyết định sẽ xây dựng lại tình cảm mẹ con. Nó không muốn phải cô đơn trong căn nhà to lớn đó nữa. nó muốn mẹ yêu thương…nó cần mẹ yêu thương…

-Xem con khốn này cầm cái gì nè!?- Cô bạn trong nhóm ba người hay bắt nạt nó giật lấy thanh chocolate, cô nàng cố tình ngân dài giọng châm chọc- Sô-cô-la cơ đấy!!!

-Định tặng cho người yêu cơ à!?- Cô thứ hai mai mỉa.

-Trả cho mình!- Nó chồm người tới định giật lại nhưng cô bạn đó đã nhanh chóng rụt tay về.

Cô ta nhướng mày nhìn nó:

-Cái này quan trọng lắm à!? Tặng ai thế?

-Mình…- Nó ấp úng.

Bổng nhiên cô nữ sinh thứ ba bước lại lấy thanh chocolate từ tay nhỏ bạn rồi trừng mắt nhìn nó.

-Hừ! Mày định dấu giếm cái gì chứ!? Định tặng anh Long 12A1 chứ gì!? Tưởng tụi tao không biết chắc!?

-Mình…

Nó kinh ngạc. Anh Long 12A1!? Là anh chàng thỉnh thoảng lại cười với nó!?

Một cô nữ sinh lại lên tiếng giọng khinh miệt:

-Mày đừng tưởng mình xinh đẹp là có thể đi quyến rũ anh Long. Anh ấy chỉ thương hại một đứa mồ côi như mày thôi.

-Các cậu nói gì mình…mình thật sự không hiểu…

Nghe nó nói, ba cô nàng nhếch mép cười:

-Mày đừng giả bộ ngây thơ. Tụi tao biết tỏng mày thích anh Long. Đừng tưởng vì ảnh nói thích mày mà lên mặt với tụi này… Cái tội quyến rũ thần tượng của tụi tao thì chỉ đánh bấy nhiêu là chưa đủ đâu…Bây giờ còn bày đặt tặng sô-cô-la.

Nó kinh ngạc nhìn ba nữ sinh. Vậy ra ba người này trở mặt với nó chỉ vì chuyện tình cảm!? Nó không thể tin vào sự thật này. Ba người họ chỉ nói đùa thôi phải không!? Nó không hề tiếp xúc với anh Long gì đó. Nhưng dù có đi chăng nữa thì không thể nào chỉ vì mối quan hệ này mà nó phải trở mặt với những người bạn tốt của mình. Điều đó thật vớ vẩn! Vậy mà vì chuyện tình cảm không hề tồn tại đó mà những đứa bạn thân đã đối xử với nó như vậy? Nó thấy họ thật đáng thương. Những người sẵn sàng bạo lực với bạn bè chỉ vì chuyện tình cảm vu vơ… Bất giác nó bật cười, cười cho cái sự thật quá sức ngu ngơ.

Thấy nó cười, ba cô nữ sinh mặt đỏ gay như đạp phải ổ kiến lửa. Một cô tức giận quát:

-Mày cười cái gì hả con kia!?

-Mình chẳng cười gì cả! Cậu trả lại thanh chocolate cho mình!

Nó bình thản đáp. Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao nó bị đối xử như vậy rồi. Trước đây nó còn nghĩ nó đã vô tình làm gì có lỗi với họ mà nó không biết nên nó đau khổ vô cùng nhưng bây giờ thì nó hiểu cả rồi. Thật ngu ngốc!

Nó giật lấy thanh chocolate nhưng tay lại bị một cô nắm lại. Cô gái cầm thanh chocolate thì huơ huơ thanh kẹo trước mặt nó.

-Mày cần thanh kẹo chết tiệt này lắm phải không!? Được! Trả cho mày…

Cô ta chìa thanh kẹo trước mặt nó, không đợi nó đón lấy, cô nàng liền buông tay. Nó có thể nghe được tiếng vỡ vụn… Thanh kẹo mà nó thức suốt đêm để làm…Cô ta làm ra vẻ giật mình, nhún vai như chuyện đã rồi. Một cô khác lại dùng chân nghiến nát thanh chocolate, vẻ tiếc rẻ:

-Ôi! Ôi! Thật bất cẩn quá. Lỡ đạp lên rồi…

Nó lặng người vì tức giận, mặt sa sầm. Cô nàng đang cầm tay nó thấy vậy khiêu khích.

-Sao!? Tức rồi à!? Muốn làm gì tụi tao nào!?

Nó không trả lời, chỉ lạnh lùng đẩy mạnh ba người ra, rồi nhặt thanh chocolate không còn nguyên vẹn mà đi thẳng ra khỏi lớp.

Ba cô nàng bị bỏ lại. Mặt tức tối, nhăn nhó đến khó coi.

***

Tiết thể dục.

Nó mệt mỏi gục đầu lên bàn.

Tất cả mọi người đều xuống sân tập chỉ còn mình nó trong lớp vì mệt. Nó khép hờ đôi mắt nặng trịch, đầu cũng đau nữa…

-Cô chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên kìa!

Một giọng nữ sinh miễn cưỡng vang lên làm nó thoáng giật mình. Là một trong ba người bạn thân của nó. Với gương mặt cáu kỉnh, cô nàng bắt đắc dĩ đứng ở cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn nói “ mày đợi tao thỉnh lên tới phòng giáo viên chắc”. Không chần chờ, nó nhanh chóng đi ra, vượt qua. Không nói lời nào.
Nhìn theo bóng lưng của nó, cô nàng cong lên khóe môi, ánh mắt thêm một tia quỷ quái…

…………………………………….

Nó nghi hoặc trở về lớp. Cô chủ nhiệm không có ở phòng giáo viên…Không biết cô gặp có chuyện gì…

Nó vừa suy nghĩ vừa bước vào lớp, bây giờ nó mới phát hiện khác lạ, lớp quá mức ồn ào.

Chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, một cô nữ sinh đã chỉ vào nó, chắc chắn nói:

-Nhất định là nó chứ không ai khác! Rõ ràng trước khi học thể dục vẫn còn, học xong lên thì đã mất. Chỉ có mình nó ở trong lớp vào giờ thể dục, không nó lấy thì còn ai!?

Sau khi nghe cô nữ sinh buộc tội, mọi người lại to nhỏ xì xầm. Không ai cho nó giải thích là truyện gì. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi ngạc nhiên khi thấy cô chủ nhiệm trong lớp.

Cô giáo mặt nghiêm trang bước lại trước mặt nó. Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu, nó bồn chồn hỏi cô.

-Có chuyện gì hả cô?

Nghe nó hỏi, cô bạn lúc nãy “hứ” mạnh rồi khinh khỉnh nhìn nó. Nó cố tình không để ý, hai mắt vẫn nhìn cô chủ nhiệm mong chờ câu trả lời.

-Bạn Kiều Nhi bị mất di động trong lúc lớp học thể dục…cho nên…

Cô ngừng lại không nói tiếp nhưng nó biết cô muốn nói những gì. Không phải rõ ràng lắm sao? Mọi người đang nghi ngờ nó! Nó im lặng cúi đầu mặt cho những ánh mắt nóng cháy xoáy thẳng vào tim nó. Là hoài nghi, chế nhạo vẫn là khinh thường?

-Em không có!!!

Nó đột ngột ngẩng đầu, kiên quyết khẳng định. Nó không làm gì cả thì việc gì phải im lặng.

Có chút bối rối thoáng qua, cô chủ nhiệm chậm rãi nói:

-Cô không nói là em lấy nhưng do lúc ấy chỉ có mình em ở lớp nên rất khó không nghi ngờ…Hơn nữa cả lớp đã cho xét cặp chỉ còn mình em…- Ngừng lời, cô nhìn quanh các bạn trong lớp-…Để chứng minh mình vô tội, tốt nhất vẫn là xét cặp…

Dù biết trước mọi điều cô sẽ nói nhưng tim nó vẫn thắt chặt lại. Nó biết cô nói không sai nhưng cũng đâu có nghĩa là nó sẽ không bức xúc khi nghe những lời đó.

-Em…Sự thật là em chẳng làm gì cả nên tùy cô…

Nó khó nhọc nói ra, hơi thở dồn dập, mặt càng ngày càng đỏ hơn.

Tay có điểm run, nó lấy ra từng món đồ trong cặp. Tất cả mọi người đều tập trung vào tay nó. Không khí như nén chặt.

Thời gian đông cứng…

Nó, bất động như chết sững…

Trong đầu “Org” một tiếng nổ mạnh…

Bàn tay nó run rẩy cầm một chiếc điện thoại màu hồng nhạt…Không phải của nó!!!

Nó quay quanh nhìn mọi người, đôi mắt đầy hoảng loạn. Nó không có! Không phải nó!

Lại không ai tin nó! Nó biết…Không ai tin nó…

-Bây giờ còn làm ra vẻ thanh cao được nữa không, bằng chứng rành rành ra đó! Hừ! Đồ trộm cắp!

Im đi! Nó không muốn nghe! Nó không phải!

-Tôi sẽ gọi cho phụ huynh của em. Em phải giải thích chuyện này rõ ràng!

Cô chủ nhiệm nghiêm khắc nhìn nó, trong mắt lại không dấu nỗi thất vọng. Trộm cắp là hành vi không thể tha thứ trong ngôi trường này. Huống hồ với cô, nó vẫn là một học sinh gương mẫu.

Muốn nó giải thích!? Nó phải giải thích cái gì? Nói là “không phải nó”? Mọi người sẽ tin nó sao? Nó khổ sở bước ra khỏi lớp.


***

“Chát!!!”

Tiếng tay đánh vào da thịt vang dội cả căn phòng. Nó lấy tay che một bên má đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố sức chống chế không cho nó trào ra.
Người phụ nữ trung niên giận dữ đứng trước mặt nó, cánh tay run run vẫn còn để ở không trung.

-Trời ơi, tao cực khổ làm lụng nuôi mày ăn học để mày làm cái chuyện nhục nhã này hả!?

-Mẹ…con không có…

Nó yếu ớt biện giải nhưng với mẹ nó lúc này không khác gì chối tội.

-Không có!? Không có mà nhà trường gọi tao vào rồi mày bị đuổi học một tuần!? Không có mà mọi ánh mắt chế nhạo đều hướng về tao!? Tao không biết tao đã làm gì để mày trở nên hư hỏng như vầy!? Tao không cho mày tiền sao? Không mua di động cho mày sao?

Có! Mẹ lo cho con rất đầy đủ nhưng con không cần những thứ đó. Mẹ không biết sao? Mẹ cho con tất cả nhưng còn thời gian của mẹ, tình yêu của mẹ,sự quan tâm của mẹ dù con có cố gắng thế nào vẫn không thể chạm tới được…

-Mọi chuyện dù sao cũng đã rồi…liệu mà xem lại bản thân, đừng bao giờ khiến tao phải xấu hổ về mày nữa…

Mẹ nó mệt mỏi xoa thái dương, xoay người muốn rời đi. Lại là công việc, ngay cả trong lúc này…Ánh mắt bà thoáng lướt qua nó. Bà thở dài, không biết nói với nó hay với chính bản thân bà

-“…”

Nó lặng người…

Nhiệt độ cơ thể tưởng chừng rơi xuống còn không độ…

Nhìn theo bóng lưng mẹ dần khuất sau cánh cửa to lớn, nó ngẩn người với câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

“Đáng lẽ nên cho mày theo người cha bội bạc của mày…không…ngay từ ban đầu tao không nên sinh ra mày mới phải…”

Nó không nên sinh ra…

Sự tồn tại của nó là một sai lầm…Cả mẹ cũng nói vậy…Sai lầm…

Vậy…kết thúc đi…



***

Ầm!!! Ầm!!!

Tia chớp xét toạt bầu trời. Mưa như trút nước.

Nó tuyệt vọng ngồi trong bóng tối, hai mắt đờ đẫn nhìn vào cổ tay với một vệt cắt dài.

Màu da trắng bệch cùng tái nhợt khiến cho màu đỏ càng nổi bật đến đáng sợ.

Nó không biết tự sát sẽ đau đớn dai dẳng thế này. Máu cứ như sẽ mãi không cạn nhưng thể lực nó đang bị rút dần…nó rơi vào mê man…chập chờn…mê…tỉnh… mê…

Rầm!!!

Cánh cửa phòng mở toang khiến cho một đợt sáng yếu ớt rọi vào căn phòng vốn tối đen. Mẹ nó, hai mắt đỏ hoe nhòe nước, vô cùng khẩn trương, hoảng hốt chạy vào phòng. Bà kinh hoàng che miệng lại khi nhìn thấy nó. Nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy mệt mỏi. Đôi tay run rẩy làm vật đang cầm rơi xuống nền nhà. Bà hoang mang chạy đến bên nó, bối rối nắm chặt cổ tay không ngừng chảy máu.

Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi! Mẹ tin con không làm chuyện đó rồi…Mẹ biết mình sai rồi khi nói những lời đó…Mẹ yêu con! Làm ơn! Con phải nghe mẹ nói xin lỗi…Không phải con cần mẹ yêu thương sao…

Những cơn gió gào thét, mạnh mẽ thổi mạnh qua cửa sổ. Mảnh giấy trên sàn bị thổi tung làm lộ thanh chocolate không nguyên vẹn được gói lại cẩn thận cùng một tấm thiệp tự làm. Trong ánh sáng mơ hồ, những dòng chữ trên tấm thiệp càng nhợt nhạt khó đọc.

Mừng sinh nhật mẹ!!!...Con xin lỗi vì đã xuất hiện trong cuộc đời mẹ…xin lỗi vì là nỗi buồn phiền của mẹ…nhưng thực sự con không có làm việc đó mẹ ạ…Con yêu mẹ…chúc mẹ hạnh phúc hơn khi…không có con…yêu mẹ…

Căn phòng ẩm ướt tràn ngập mùi máu. Ngay sau khi mẹ nó vào phòng, một toán người cũng theo sau, là cô chủ nhiệm cùng ba người bạn của nó. Mọi việc đã sáng tỏ. Tất cả chỉ là một âm mưu ngốc nghếch của sự bốc đồng cùng đố kị. Mọi thứ tưởng sẽ đơn giản kết thúc…không ai ngờ…Tất cả sững sờ trước những gì diễn ra trước mắt. Đau đớn!? Hối hận!?

Có người gọi xe cấp cứu. Có người nhanh chóng làm động tác cầm máu. Mọi người khẩn trương làm những gì có thể để cứu vãn những gì họ đã gây ra. Vẫn chưa kết thúc, mọi chuyện vẫn còn có thể…

…Trong bóng tối, ánh đèn cấp cứu đỏ chói di chuyển thành một vệt dài. Tiếng còi rơi lại trong mưa vội vã và…hi vọng!?

………………………………


Nắng!

Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ, rơi nhẹ trên chiếc giường trắng muốt.

Chớp mắt…

Để làm quen với ánh sáng, nó từ từ mở mắt…

…Mẹ nó…cha nó, cô giáo chủ nhiệm cùng bạn bè đang im lặng và nhìn nó đầy lo lắng…mừng rỡ…

…Ấm nồng trong những vòng tay…

Tiếng mẹ nó nhẹ nhàng…

-Qua hết rồi con ạ!.... 

0 Bình Luận "Đoạn kết"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP