Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

nếu em có thể nói..

Thảo Cầm và Duy Minh là một cặp trời sinh mà bất cứ ai trong trường H cũng ngưỡng mộ. Gia đình cả hai là bằng hữu từ lâu oy....
họ yêu nhau đã được một thời gian. Nhưng liệu rằng thời gian sẽ làm xoá nhoà tình yêu này???????? Thảo Cầm là một cô gái hiền lành và cực cool..lun đấy ^.^

***
có thể thấy cực yêu cô gái này...tháng tháng ngày ngày t.Cầm không quên nói yêu Minh.( ngưỡng mộ với tình cảm trong sáng này quá). Cô bé coi chàng hot boy như cả trái tim mình.( Nhưng phải chăng ta thấy nhàm chán trước một điều gi đó đã quá hiển nhiên không ?! )
Nắng đã lên. mặt trời đã toả sáng với tình yêu của mình rồi...nó đang soi sáng một tình yêu chưa khẳng định được tương lai. Thảo Cầm chạy nhanh đến bên Duy Minh, ôm chầm lấy anh. Bờ vai ấy chạm nhẹ dưới cái cằm nhỏ xinh. Đan xen hai bàn tay, t.Cầm thủ thỉ một câu nói : ...ilu..:)... tưởng chừng sẽ được đáp lại bằng một câu nói tương tự hay chăng cũng như là cái véo mà thường ngày của cậu thường làm với Cầm. Duy Minh gạt nhẹ tay cô ra làm cô sững người, có đôi chút chạnh lòng. Hai đôi mắt thiên thần chạm nhau giữa cửa sổ của trái tim.
Giọng nói của Minh như bị nghẹn lại ở cổ họng, cậu muốn nói gi đó nhưg không thành lời.Thảo Cầm ngồi xuống ghế, đặt đôi bàn tay nhỏ trắng muốt lên tay cậu, nhoẻn nụ cười duyên: "anh yêu của em làm sao vậy? Đừng làm em sợ nhé..." lại là cái cụm từ chỉ có 3 tiếng vang lên bên tai cậu "i love u". Minh bật dậy như thể cậu dị ứng trước mọi câu nói ngọt của Cầm vậy. Đôi mắt thiên thần bắt đầu ngấn nước, ngước khuôn mặt lên trông thật thảm thương. Một tiếng sét đánh ngang mọi dòng suỹ nghĩ mông nung của t.Cầm. Chàng khẽ nói nhưng mang đầy vẻ mệt mỏi :
- Cầm ak ! Em không thể làm việc gì khác ngoài cái việc cứ suốt ngày nói yêu anh sao? Em làm như anh vô tình lắm ak, mà quên rằng em yêu anh. anh thừa biết rồi. Mà anh cũng thấy chán quá...có đôi tình nhân nào cứ rên mãi cái cụm từ này đâu. Em không thấy mình làm toàn những chuyện vô vị ak. Anh mệt lắm, em muốn nghĩ gì thì nghĩ nhé...tối đừng nhắn tin cho anh làm gì. anh vào lớp đây.
thời gian như ngừng chạy, bầu trời như tối sầm lại. Trái tim có dòng máu của cô chạy qua như đã đọng lại, vỡ vụn ra.Nơi đáy lòng , một tình yêu thiêng liêng phải chăng như là tan biến. Hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má không ngừng như thời gian bấy giờ đâu. Đôi tay cố quệt mau nhưng không được rồi...Bóng nhỏ lững thững rồi mờ dần đi...:(((
* * * *
Một..hai...ba...bốn...rồi năm ngày trôi qua mà không ai thấy Thảo Cầm đến trường. Ngăn bàn vẫn trống cái túi sách nhỏ của cô bé..mọi thứ hiu quạnh, vắng tanh...có một cô bé cùng lớp kể rằng đã nhìn thấy sau buổi hôm đó Thảo Cầm về nhà và sách một cái vali ra bến xe...
...Ngày thứ sáu đã đến , chưa thấy Thảo Cầm mà Vẫn có một người rất vô tư. Duy Minh nhận được sự tự do từ cái mất tích của Cầm. Từ sáng đễn tối cậu chẳng về nhà mà chỉ lang thang ở bar rồi khắp các công viên, ngõ ngách, bất cứ nơi đâu mà cậu thấy thoải mái. Nụ cười trên môi Duy Minh rạng rỡ hết sức có thể. Nhưng với mỗi con người nhạy cảm đều có thể nhìn thấu được nụ cười ấy. Có phải nụ cười đau xót vì thiếu vắng ai đó không ? Hay là nụ cười bình thường của những thú vui xa xỉ...
Tiếng xe ga ngừng lại, Minh đặt chân xuống bãi cỏ trống. Ngước nhìn lên bầu trời đã sẩm tối, những ngôi sao kia sao không rực sáng như mọi ngày mà lại lùi dần, lùi dần, xa tầm mắt cậu. Trong thâm tâm của một chàng thanh niên 9x, cái gì rồi cũng sẽ vô vị, chả có nghĩa lý đáng nói nào.( và có lẽ cô bé Thảo Cầm là một nạn nhân chăng?)
Màn đêm bao chùm khoảng không gian yên lặng bên bờ sông. Duy Minh nhìn về xa xăm, xa lắm, cố gắng tìm một thứ gì đó nhưng không tài nào nhận ra thứ đó là gì. Tâm can cậu rối bời. Chợt, tiếng gì đó thật khó nghe vẳng bên tai cậu. Mọi suy nghĩ tan biến, Minh đứng bật dậy, ngó nghiêng xung quanh. Cái dáng lủi thủi của một con bé tóc ngắn nào đó, mặc áo trắng mà làm cậu rùng mình. Tiếng nấc càng ngày càng to lên rồi khẽ chìm xuống, không ra hơi.
- Nè cô, đây không phải nhà của cô đâu. Tiếng khóc của cô ghê quá...làm ơn!
-...
-...trời đất. tôi không thích nhìn con gái khóc đâu. Nín đi...
-... ( Im re, chẳng thèm nhếch môi )
- Sao không nói gì hả? Nhà cô ở đâu?...ax. Con nhóc này nói gì đi! Tên gì hả?
(Khó hiểu về hành động này, cậu hỏi tên cô nhóc làm gì nhỉ????)
- Ấy chết...Càng nói càng khóc...Nín đi vậy...tôi là người tốt mà...thui vậy, đưa cô về nhà cô...n...nh...nha !
Tưởng chừng vô ích khi lại một lần nữa con bé đó không đáp lại lời cậu. Duy Minh quay bước đi nhưng tay cậu đã bị níu lại...Quay đầu là bờ...cậu sợ ma ( tuy thế mà lại thích đến chỗ tối một mình như vậy nè ). Tay cậu run run. " Rầm " Cảnh tượng bây giờ là một đôi nam nữ nằm chỏng quoèo dưới đất. Vài phút đọng lại có vẻ lãng mạn.Hai con người ấy chấn tĩnh lòng mình sau một phút bâng khuâng của sự giao cảm giữa..và.. Minh đứng lên nhưng không quên kéo cô bé mít ướt kia nữa...ax.ax
Đôi mắt long lanh, hàng mi dài cong vút nhưng ươn ướt. Cô bé cũng Xinh đáo để đấy.( Nhưng không bằng người yêu của cậu được ). Đã vậy lại còn "thô". Nãy giờ cả hai cùng ngã là vì con bé chạy lại ôm lấy Duy Minh khi thấy cậu quay đi, có vẻ ôm hơi mạnh tay. * _ *
- Anh đã hứa đưa em về rồi đấy !
- Hả !...ukm...ok
lên xe...bon bon trên phố...về đến ngõ 6, đường A - chắc nhà của cô gái đó trong ngõ này. Để cô xuống xe rồi cậu phóng vèo đi mà không thèm nhếch mép cười hay hỏi đùa như tính khí hài hước của cậu mọi lần đèo t.Cầm về nhà....
Trong khi trên thành phố sảy ra sự gặp gờ ấy, có vẻ sẽ là định mệnh đây...thì, bên một dòng sông khác nhưng ở xa xa, có một người con gái đang khóc vì yêu...vì nhớ...:(( Nắng đã lên, trời cao thoáng đãng. Ngày thứ 2 đầu tuần tràn đầy sức sống. Ngoài sân trường kia có biết bao tâm hồn trẻ đang nô đùa , và thế giới kia ngày hôm nay có biết bao con người đang lặng thinh, chẳng thèm cười nói. Tùng...tùng...tùng...tiếng trống vào lớp. Khoảng trống lộ ra, vắng bóng...Cô giáo bước vào trong khi Duy Minh vẫn còn cặm cụi dưới ngăn bàn làm gì đó.
- Cả lớp chú ý nào ! Lớp ta có thành viên mới đây...^ - ^
Tay cô chỉ về phía cửa lớp. Tiếng " ồ " rộn lên khiến con người ấy đành phải ngẩng đầu. Thốt, giật sững người:
- Con bé m..í...t...ư...ớ...t....ax.ax.ax ( bó tay )
Choáng ngợp trước mắt mình. Minh đứng lên rồi lại phịch xuống. Những tiếng xì xào vẳng bên tai cậu : "Quen con bé à?...Xinh nhỉ...ấy chết! Giới thiệu anh em biết đi hot boy..." - Trời sập ui ak...đúng là oan gia ngõ hẹp, trái đất này tròn mất rồi..hic ( Minh lẩm bẩm)
Có vẻ hành động kì quặc của mọi người làm cô bé sợ, tay run run. Đưa tay lên, xoè rộng năm ngón, nhoẻn miệng cười e thẹn, gượng quá:
- Chào các bạn. Mình là Vũ Nhã Kỳ. Mình mong các bạn giúp đ..ỡ.. nhé!
Thật may khi có cô giáo làm hỏng không khí tưng bừng này...Chẳng hiểu cô nghĩ gì khi lại để Nhã Kỳ ngồi vào chỗ của Thảo Cầm. Như một phản xạ sẵn có, Minh kiên quyết phản đối. Cậu không thể để một con bé mới vào mà lại được ngồi chỗ ấy - Ngay trên chỗ của cậu. Mặc nhiên vì mình đã gợi hình ảnh của Cầm cho trái tim, kệ...Nhã Kỳ là cái gì chứ...không cần biết...Nhưng lệnh vua ai dám cãi, cậu vẫn thua cô giáo mà...Tiết học trải qua không mấy sôi nổi chì vì Kỳ ah?
Ra chơi.Con bé mít ướt chẳng đi đâu cứ ngồi lì ra, làm cậu tức.
- hey ! Chỉ là tạm thời thôi. Bao giờ người yêu tôi về thì phải xin chuyển chỗ đấy.
Bất giác, lúc này cậu mới nhận ra:" mình nhớ Cầm...em đang ở đâu????????". Buồn. Cậu không thèm để ý đến con bé, lặng lẽ đi, đi về một nơi mà cậu không biết là đâu, một nơi liệu có Thảo Cầm ở đó...Có thể từ chính cái dáng vẻ của Nhã Kỳ giống của t.Cầm nên không may làm nhói tim cậu. Vẫn đôi mắt ấy, nụ cười duyên và cả má núm đồng tiền xinh xinh của "em". Cầm ơi!!!!!!!!!
* * *
Buổi chiều, cả lớp được nghỉ. Duy Minh không ngủ từ trưa, cậu đi loanh quoanh ngoài phố. Đi mãi, mãi rồi đôi chân dừng lại bên hồ cá Đ. Minh lặng thinh, chẳng phải đây là nơi mà cậu đã ngõ lời với Cầm hay sao? Ngày ấy và bây giờ khác nhau quá. Đưa đôi mắt lướt một vòng, hy vọng tìm ra một bóng hình...- Này!- Hả, là mít...Chưa nói hết lời cổ họng cậu đã thấy đắng...ánh mắt ấy của Thảo Cầm mà sao Nhã Kỳ có...Duy Minh phớt lờ đi. Kỳ ngồi xuống bên moi móc đủ điều rồi khẽ nói:"Cảm ơn vì tối hôm đó"
- không có gì.
- ừm. hôm đó tôi bị lạc, may có cậu đấy !
-...
- Cậu có vẻ không thích tôi à???
- Đương nhiên, tôi chỉ có một người...(ánh mắt nhìn về xa xăm )
- ukm. Nhưng hãy coi tôi là bạn..

0 Bình Luận "nếu em có thể nói.."

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP