Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Mưa đầu mùa.



Tên truyện : Mưa đầu mùa.
Tác giả : Chibin.
Tình trạng: hoàn.
Truyện ngắn không phải là sở trường của mình, nhưng đây là truyện ngắn đầu tiên mình viết, cảm xúc rất thật, đơn giản chỉ là những gì mình đã thấy, đã nghe. Sự cảm thông đối với số phận của một người con gái do hoàn cảnh phải rơi vào vũng bùn của tội lỗi. Câu chuyện chẳng có những cao trào kịch tính, nó rất đỗi bình thường và có thể là tẻ nhạt. Mong rằng nó sẽ để lại một chút ấn tượng với các bạn.




Mưa đầu mùa







Xuyên suốt câu chuyện không có mưa.
Chỉ có những giọt nước mắt của một người con gái.
Chỉ có lỗi lầm và những nỗi đau.



*Chát*

- Mày quay về đây làm gì nữa, sao không chết ở trên đó luôn đi.

Bàn tay người cha run rẩy từ từ hạ xuống, đôi mắt nheo lại, sự tức giận khiến ông không đứng vững , cả người loạng choạng, kìm nén một thứ cảm xúc đau đớn hơn là trách móc. Người mẹ thu mình một góc, những giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má, Mai quỳ sụp xuống, cô ngước mặt lên nhìn cha, khóc không thành tiếng, hai bàn tay xoa xoa vào nhau như một kẻ tội đồ , mặc cho một bên má đã hằn những vệt đỏ :

- Cha, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi cha ơi !

Người đàn ông từ từ đưa mắt xuống, một nụ cười đắng chát trào ra từ khóe môi:

- Mày… còn dám gọi tao là cha sao, sao cái lúc mày đi theo thằng đó lại không nhớ tới cái thân già này.

Giọng nói trở nên run rẩy, ông chới với ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó. Mai tiến lại gần, hai đầu gối xát vào sàn nhà rướm máu, nhưng có hề gì so với trái tim đang cào xé của cô. Mái tóc dài xõa xuống, ngọn gió biển thổi nhẹ qua khiến nó trở nên hanh khô , từng lọn đan chéo vào nhau , rối mù. Người cha vẫn không ngoảnh mặt lại nhìn cô lấy một lần, mệt mỏi di mắt vào bên trong, lòng cô quặn đau khi nhìn thấy mẹ_ người đàn bà cả đời chỉ biết âm thầm chịu đựng, vất vả để lo cho chồng con,màu áo sờn nâu trên bả vai lần nữa khiến trái tim cô nhói lên.

- Mẹ !

Một từ thôi sao lại trở nên khó khắn đến thế, chẳng phải trước đây, mỗi lần theo mẹ ra chợ cô vẫn bi bô gọi đấy sao, chẳng phải mỗi lần được mẹ đưa đến trường cô lại hí hửng nũng nịu đấy sao, rồi những đêm trằn trọc không ngủ được, tiếng thở dài hòa lẫn vào màn đêm , cô lại gọi mẹ. Sao giờ đây nó lại xa xôi đến vậy, không, mẹ không bao giờ thay đổi , chỉ có cô_đứa con bất hiếu đã làm bà khổ thêm. Nghe thấy tiếng con nghẹn ngào, người đàn bà ngừng khóc, những nếp nhăn trên trán như nhiều hơn, bà nhẹ nhàng đứa chiếc khăn mùi soa lau nước mắt, nửa muốn chạy tới ôm con, nửa lại sợ chồng mình tức giận.

- Tao nói rồi, mày cút đi đâu thì cút, đừng có về cái nhà này nữa, cái nhà này không chứa chấp loại con gái hư hỏng như mày.

- Cha…con xin cha mà.

- Đừng gọi tao là cha.

Lại im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nấc yếu đuối của một người con gái và tiếng sóng biển từ xa vọng lại, nắng vẫn chiếu xuống sân nhà, từng mảng buồn của trời mùa hạ, ngôi nhà trong con hẻm nhỏ trở nên lạnh lẽo , không ai nói với ai một câu nào, nhưng mỗi người đang phải đối mặt với một nỗi đau riêng, khó gọi tên, chỉ biết nó đủ để dày xéo tâm can họ.



o0o



- Thím Ba, thím nghe thấy chuyên gì chưa ?

Người đàn bà đặt cái rổ xuống đất, lau lại mồ hôi trên trán. Cái người được gọi là thím Ba cũng nhanh chóng trở quai gánh nhìn cô cháu họ của mình, trách móc:

- Có chuyện gì thì mày nói đại luôn đi, còn hỏi ngược hỏi xuôi làm gì .

- Con Mai về rồi đấy.

Một cái nhíu mày thoáng qua, thím Ba ghé sát vào tai cô cháu hỏi nhỏ :

- Ý mày nói là con Mai , con ông Tư ở cuối làng đó hả?

- Vâng.

Cô cháu gật đầu, khuôn mặt trở nên nhăn nhó hơn, cô ta chép miệng một cái rồi lắc đầu :

- Hồi trước cứ tưởng nó xinh đẹp ngoan hiền, lên thành phố rồi sẽ làm nên chuyện, ai dè nó làm nên chuyện thật, cặp đại gia rồi có cả con riêng nữa chứ.

- Con đâu mà con, chẳng phải nó phá thai rồi sao, mày toàn ăn nói bậy bạ.

Thím Ba dúi đầu cô cháu một cái, cái miệng phồng lên nhắc nhở, cô cháu không chịu thua, đứng nhanh dậy, trong giọng nói chứa cả một sự khinh bỉ , mỉa mai nặng nề :

- Thì đằng nào nó cũng đâu còn là con gái nữa, xem cả cái làng này có ai chịu rước nó nữa không.

- Nói be bé cái miệng thôi, ông Tư mà nghe thấy lại khổ, mà kể ra cũng tội nghiệp ổng, được mỗi đứa con gái tưởng rằng cho ăn học tử tế rồi sau này phụng dưỡng mình, không ngờ lại thành ra như thế.

Thím Ba thở hắt ra, nhanh chóng đặt quai gánh lên vai, xóc đi xóc lại vài ba lần rồi ngoắc cô cháu:

- Thôi chúng ta về, chẳng hơi đâu bàn chuyện thiên hạ, mà hôm này mày bán được nhiều không?

- Ối giời, bán với chả mua gì hả thím, còn cả mớ bánh đây này, thôi thì về bắt cha con nhà nó ăn trừ bữa trưa.

- Ờ, mày làm sao thì làm, nhưng mà để cha con nó ăn cái thứ bánh đó hoài cũng không được đâu.

- Mặc kệ ổng, ai kêu chỉ biết ở nhà uống rượu, ổng đâu có phụ con cái gì đâu.

Tiếng trò chuyện xa dần, xa dần, Bảo thở dài nhìn theo hướng hai người phụ nữ phía trước, lòng không kìm nổi mà dậy lên một nỗi đau.

Quay chiếc xe đạp cà tàng về hướng cuối làng, anh phải ra đó nếu không sẽ không chịu nổi mất, trái tim anh không còn nghe theo lí trí được nữa rồi. Lại nắng, nắng dường như gắt hơn, con đường đất đỏ vọng lại tiếng xe cót két, bốn bề im lặng, mùi lúa non thoang thoảng bay theo những ngọn cỏ may , để lại sự yên bình vốn có của làng quê.



o0o



Mai ngồi sụp xuống bãi cát, tay mông lung vẽ vời , những giọt nước mắt theo nét vẽ mà rơi xuống, thấm vào cát, dã tràng xe bờ, chúng chạy loăng quoăng rồi mang về những viên cát tròn xoe, cả một đời chúng làm như thế, ít ra vẫn còn có ích, nhưng còn cô, sống…có nghĩa lí gì nữa không ? Cô vô dụng , bất tài, lại còn là một sự xấu hổ, nhục nhã đáng sỉ vả của gia đình.

Cô…có đáng để sống nữa không? Cha cô nói đúng, loại con gái như cô không nên có mặt trên cõi đời này, chỉ làm cho cuộc sông trở nên nhạt nhẽo và vô vị, chỉ khiến cho người thân thêm đau khổ hơn thôi. Nhưng…chết, liệu có hết?

Mùi mặn mòi của biển tan trong không gian, sóng vẫn lăn tăn vỗ vào bờ, gió biển khiến cho mặt cô nóng rát, mái tóc lại tung bay. Cô nhớ ngày xưa , mỗi lần cũng mẹ ra biển chờ đợi cha trở về, lúc đó mái tóc hoe vàng cháy nắng của cô đã bị cô cho ướt nhẹp vì mải chơi đùa với sóng, cô nhớ những lần cùng lũ bạn trốn học ra đây, chạy dài trên triền đê và hét vang khi cánh diều bay trên không cao vút, rồi trầm mình xuống dòng nước biển mát rượi hay đơn giản là xây lâu đài cát để rồi những con sóng làm vỡ tan. Cô…nhớ lần đầu gặp anh, trái tim thiếu nữ run lên từng nhịp, cái màu da rám nắng của con trai miền biển, đôi mắt trong veo , tất cả đều mang cho cô cảm giác an toàn.

Dõi đối mắt đen tuyền nhìn về hướng ấy, như cố tìm một thứ cảm giác xa xôi nào đõ đã vô tình bị cô lãng quên vào quá khứ, Mai giật mình, rồi bật cười chua chát, cô tự vò đầu thật mạnh, hai hàm răng nghiến chặt :

- Hạ Huyền Mai, mày điên rồi, đó đã là quá khứ , mà quá khứ thì đã ngủ yên, sao mày còn ảo tưởng, mày đúng là điên rồi mà.

Đúng, cô đang ảo tưởng, ảo tưởng về cái nụ cười đẹp đẽ vốn trinh nguyên như thuở ban đầu, cô đang tự lừa dối chính bản thân mình, lừa gạt thứ khát khao muốn nhìn anh lần cuối. Cô đang cố quẫy đạp trong cái thế giới nội tâm ấy, đang tự hình dung ra ảo ảnh của anh. Thế nhưng ảo ảnh đó đang tiến lại gần, mỗi lúc một gần cô hơn, Mai bật người dậy, cố chạy thật nhanh, cố xua đi, cô đang muốn trốn chạy thì đúng hơn, bởi vì…cô là một kẻ hèn nhát.

- Mai, Mai, đứng lại đó, Mai…

Bảo gọi với theo người con gái ấy, đã cố ngăn cản nhưng con tim anh vẫn không thôi thét gào. Mai cứ chạy và anh cứ đuổi theo, sóng dập dờn vồ vào ghềnh đá, hai trái tim đang cố níu kéo lại gần nhau.

Hết đường, Mai dừng lại, gục mặt vào một phiến đá mà khóc, cô biết rằng đó không phải là ảo ảnh, anh sẽ luôn chờ cô ở đây, anh đã từng nói như vậy, còn cô thì sao, cô đã đan tâm vứt bỏ người con trai ấy, vứt bỏ một mối tình đẹp, cô còn mặt mũi nào để mà nhìn anh nữa đây ?

Bảo thở dốc anh tiến lại gần cô, bàn tay chới với giữa không trung rồi cũng nhẹ nhàng đặt bên vai cô. Mai ngừng khóc, một cảm giác ấm áp đã từ lâu lại dội về. Cô cắn môi, vùng tay anh ra khỏi người mình:

- Bỏ ra, anh không nên chạm vào thứ nhơ nhuốc dơ bẩn như em.

Cô lùi dần ra phía sau , đau đớn nhìn anh. Anh lắc đầu, cố chạm vào cô, nhưng lại bị cô đẩy ngược :

- Anh về đi, xin anh đấy.

- Mai à, em đừng như thế nữa, chẳng phải em đã hẹn anh…

- Không, lời hứa ấy không còn nữa, em …cũng không còn xứng đáng với anh nữa.

Cô run rẩy như thể vừa nói ra điều gì đó nặng nề lắm, anh tiến tới, định ôm chầm lấy cô, nhưng bất ngờ cô lại chạy nhanh về phía biển. Nước quật vào người, vị mặn chát của nước biển hay là nước mắt? Gió rì rào xen qua kẽ tóc, cứ thế, cứ thế cô trầm mình vào biển.

Bảo ngạc nhiên quay đầu, anh mở to hai con mắt nhìn về hướng cô, bàn chân theo quán tính chạy thật nhanh.

- Mai, em đừng có mà làm bậy, có chuyện gì từ từ nói, đừng có làm chuyện điên rồ

- Phải , em điên rồ, em đang điên đây, em không đủ sức nữa rồi, có gì đáng để nói nữa chứ.

Cô đi ra xa hơn, mực nước bắt đầu làm ngập nửa cơ thể, cô…cũng đang xa anh hơn. Bảo khoát nước sang hai bên , miệng thét lớn :

- Em có vào ngay không thì bảo. Mai à, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.

Chân vẫn khó khăn bước, Mai chợt cười lớn khi nghe anh nói, từ đầu sao ? Cô còn có gì để làm lại đây, cha mẹ đã không còn muốn nhận cô nữa, họ hàng làng xóm khinh miệt cô, và cho dù anh có chấp nhận một đứa con gái trơ trẽn như cô, thì cô cũng đâu tìm thấy niềm vui gia đình được nữa khi thiên chức của người phụ nữ đã không còn.

- Em xin lỗi, nhưng..em phải đi, em không thể làm khổ anh, làm khổ cha mẹ thêm nữa.

- Mai , anh xin em, em có biết anh yêu em đến mức nào không, em có biết những tháng ngày sống không em với anh đau khổ tới mức nào không?

Mai thoáng dừng lại, trái tim rỉ từng giọt máu . Cô không quay lại nhìn anh chỉ khẽ thì thào đủ cho mình và biển nghe thấy “ xin lỗi, ngàn vạn lân xin lỗi anh, hãy tìm một cô gái khác xứng đáng hơn em, cho anh niềm vui và hạnh phúc,và đừng quên rằng…em cũng yêu anh”. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, mệt mỏi quá, đôi mắt đã muốn khép lại. Nước chập chờn ngang hông, cô đưa chân định bước, nhưng …anh đã kéo lấy cánh tay cô. Mai giật mình quay lại, một lớp sương mờ đục từ từ kết tinh thành những giọt nước trong veo lăn dài xuống má.

Bảo đưa tay lên xoa xoa mái tóc đã ướt nhẹp và rối mù của cô, im lặng trong phút chốc, cô lại vùng vằng khỏi cánh tay anh :

- Buông em ra, buông ra đi.

Chút sức lực cuối cùng còn sót lại của cô không thể thắng sự mạnh mẽ của anh, anh ôm chặt cô vào lòng, miệng mấp máy :

- Đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa, một lần đã là quá đủ.

- Em…không xứng đáng, hãy để em chết đi, em không còn muốn sống nữa.

- Em có còn yêu anh nữa không ?

Anh cắt ngang lời cô, và câu hỏi đó khiến cô im lặng. Yêu ? Còn chứ, rất nhiều là đằng khác, ngay cả lúc vui vẻ nhất với người đàn ông kia cô cũng không thôi thớ về anh, cô biến mình trở nên nhơ nhuốc, dơ bẩn và đau đớn khi nhận ra rằng anh sẽ rời xa cô, nếu như cô không học thói đua đòi, nếu như những thằng đàn ông đê tiện kia không giết chết đời con gái của cô, thì có lẽ cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng khác. Có ai biết rằng cô khao khát được anh chàng kĩ sư tương lai ngốc nghếch ấy chở trên cái xe đạp cà tàng hơn là ngồi trên chiếc xe đen sang trọng, quần là áo lượt và một nụ cười giả tạo trên môi. Nhưng…phải chấp nhận thôi, vì đây chính là con đường mà cô lựa chọn. Cô còn biết trách ai, cô không đủ dũng cảm để trách cha mẹ đã sinh ra mình. Cô không đủ dũng cảm để trách những kẻ đã hại mình, chỉ nên trách rằng cô đã quá yêu anh.

- Có.

Cô đáp lại anh, lí rí trong cổ họng, thở phảo nhẹ nhõm, anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười ngọt ngào,ấm áp như cái nắng miền Trung.

- Nhưng em…

- Đừng nói gì nữa hết, Ngọc Hà đã kể hết với anh rồi, cô ấy đã cho anh biết tại sao em lại trở nên như vậy, kẻ đáng chết là anh, nếu ngày đó anh không để em lại một mình trong cái quán rượu chết tiệt ấy thì em…

- Anh đừng nói nữa.

Giọng nói yếu ớt của cô khiến anh ngưng lại. Anh nhìn cô lại khẽ thì thào :

- Anh yêu em. Em không có quyền được chết.

Một nụ hôn ngọt ngào đặt nhẹ lên bờ môi bỏng rát. Dư vị của tình yêu bùng cháy. Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài. Mai buông xuôi, cô bỏ lại tất , mặc kệ tất cả, khát vọng được yêu thương sống dậy, cô đúng là không có quyền được chết, dù mọi người có nhìn cô bằng ánh mắt thế nào thì cô cũng phải sống, cô đã nợ anh, nợ cha mẹ quá nhiều, không thể phũ phàng rũ bỏ tất cả được . Cô phải trả lại cho họ hết tất cả, nụ cười ,nước mắt và cả những niềm hạnh phúc mà họ đáng được có. Lúc ấy cô mới có quyền được chết.

Nụ hôn ngọt ngào như vị mặn mòi của biển, trên bờ cát có đôi vợ chồng già đang tựa vào nhau, ánh mắt nhìn về phía biển, nơi đứa con gái tội lỗi của họ đã được đánh thức, khuôn mặt nhiều nếp nhăn hiện lên một nụ cười nhẹ. Đâu đó có người gọi nhau chuẩn bị hành trang cho chuyến ra khơi sắp tới . Phải, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.

0 Bình Luận "Mưa đầu mùa."

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP