Truyện HAY

Cảm Xúc Trái Tim

Đen Trắng

Đêm khuya, đêm lạnh như nước.
Ngoài ban công gió thổi mạnh, một người đàn ông đứng dựa vào lan can. Mặc quần áo đơn giản, áo sơ mi Cenci một màu cổ điển, ba cúc áo mở rộng từ cổ áo, chỗ xương quai xanh lộ rõ từng dấu hôn. Tay áo thiết kế tinh tế hiện rõ cánh tay dài rắn chắc, ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được trên cánh tay anh có những vết móng tay bấu chặt của phụ nữ.


Anh từ nhỏ đã có khuôn mặt cực kỳ diễm lệ, mà bây giờ lại mới bứt ra từ cơn lốc tình dục, không kịp tán đi một thân gợi cảm, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy lại càng yêu mến.

Đứng sau người đàn ông là vài người cấp dưới và một quản gia, đều là những người hàng năm phục vụ tại biệt thự tư nhân này. Quản gia đứng đầu lên tiếng biện bạch: “Dịch thiếu, chúng tôi không phải cố ý …… Chỉ cảm thấy thiếu phu nhân ngồi ở trong nhà lâu quá, cho nên mới nhất thời muốn đưa cô ấy ra ngoài một
chút…… Không ngờ lại mang đến cho ngài phiền toái lớn như vậy……”

Anh chỉ nghe, không đáp. Tay cầm một điếu thuốc nhỏ dài, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của anh. Sương khói lượn lờ sau lưng, chỉ thấy hé ra sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng quỷ dị.

Cảm giác áp bách quá nồng đậm, quản gia nơm nớp lo sợ nói năng lộn xộn, mới nói vài lời biện bạch trước mặt anh mà khuôn mặt đã đông cứng tái nhợt, nghe ra thấy cảm giác vô lực mười phần.

“Quản gia Lí.” Bỗng nhiên người đàn ông mở miệng, không khách khí cắt ngang lời biện bạch của quản gia, âm sắc lạnh ngắt: “Ông ở Đường gia bao lâu rồi?”

Quản gia giật mình, chột dạ cúi đầu,“Một, một năm.”

Anh bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh, làm cho người ta không rét mà run.

“Tốt lắm, một năm.” Khóe môi khẽ động, anh quả quyết mỉa mai lên tiếng, “…… Mới một năm mà đã đem đến cho tôi phiền toái lớn như vậy!”

Khí thế của anh quá mức sắc bén, anh đã quá quen với những thủ đoạn bạo lực, bất kể là dùng kỹ xảo hay vũ lực, đều dồn người khác vào chỗ chết.

Quản gia gây chuyện sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều không nói, chỉ cảm thấy tim mình đang nổi lên một nỗi sợ hãi.

“Quy củ của tôi, ông nên biết.” Người đàn ông xoay người, nâng tay gõ vào lan can đá cẩm thạch, miệng lên tiếng uy hiếp: “Hôm nay tôi không muốn động tay nữa, trước khi tôi thay đổi ý định, mang theo người của ông…… Cút!”

**** **** ****

Trong phòng ngủ.

Thân là bác sĩ tư nhân của Đường gia, Thiệu Kì Hiên cảm thấy, mình sinh ra như là để cả đời cống hiến cho Đường gia. Nếu thế lực của xã hội đen có thể tính bằng con số cụ thể, vậy thì nếu Châu Á chiếm mười phần, Đường gia chắc chắn chiếm tới bảy phần. Thế lực khổng lồ như vậy, đương nhiên sát khí cũng không nhỏ.

Nhưng bệnh nhân hôm nay thực đặc biệt, không phải một cấp dưới đắc lực của Đường gia, mà là một cô gái yếu đuối không hề có lực uy hiếp.

Cô không đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa lại đứng cạnh người đàn ông tư sắc yêu diễm như vậy, nên cô càng mang vẻ bình thản vô kì.

Nhưng, lại không thể dùng từ bình thường để hình dung.

Thiệu Kì Hiên nhìn bệnh nhân trên giường, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thật bình thản yên tĩnh, giống như nơi nào có cô, nơi đó có thể tách biệt khỏi thế giới.

Mũi kim bén nhọn đâm vào tĩnh mạch tay phải, kỹ thuật cẩn thận làm trong ống tiêm nhỏ dài lập tức trào ra giọt máu đỏ tươi, cảm giác đau đớn bỗng nhiên ập đến làm người đang hôn mê trên giường tỉnh táo ba phần.

Hoàn toàn khác với chồng cô, cô không hề mang lại cảm giác uy hiếp cho người khác, ngay cả ánh mắt đơn giản cũng có thể làm người ta bình tĩnh, làm cho tâm tư người ta yên lặng như nước.

“Bác sĩ Thiệu……?”

“Đúng, là tôi.” Thiệu Kì Hiên nở nụ cười trấn an, vuốt ve trán của cô một chút:“Cô bị sốt, nhưng không có việc gì, ít nhất cô cũng phải tin tôi chứ?”

Cô nở nụ cười, tươi cười tuy vẫn còn mỏi mệt không chịu nổi, lại không hề lộ ra một tia ấm ức.

“Cảm ơn anh.”

Thiệu Kì Hiên cho cô một nụ cười yên tâm, xoay người đặn dò vài câu với người chăm sóc cô, quan trọng là những vấn đề mà bệnh nhân cần chú ý mấy ngày tới, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

Trước khi đi còn không nhịn được quay đầu liếc nhìn người đang nằm trên giường. Dưới ánh trăng nhu hòa, lông mày cô chau lại. Anh nhìn thấy được, cô ngủ thật sự không yên, mắt vẫn đang nhắm chặt, lại không hề nói một chữ ‘Không’.

Kì Hiên bỗng nhiên có chút buồn rầu.

Một cô gái tốt như vậy, sao lại gặp phải người đàn ông yêu dị như Đường Dịch chứ, với hiểu biết của anh về Đường Dịch, biết rõ từ nay về sau, cô gái này sẽ bị người đàn ông đó bẻ gãy đôi cánh của mình.

Ngoài cửa phòng ngủ, trợ thủ đắc lực nhất của thiếu chủ đương nhiệm Đường gia đang đứng đó. Thấy Thiệu Kì Hiên đi ra, Doãn Khiêm Nhân đưa cho anh một cốc nước, “Vất vả.”

Kì Hiên không nhịn được xúc động: “Nửa đêm như thế này, có phải dây thần kinh của anh ta ngắn hay không? Đem một cô gái yếu đuối biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết như vậy.”

“Tính cách của Dịch thiếu anh cũng hiểu mà.” Khiêm Nhân cười khổ: “Tuy rằng rất ít hiện ra bộ dáng thật sự, nhưng một khi tính tình nổi dậy, chúng tôi từ trên xuống dưới đều không tránh khỏi bị vạ lây.”

Vừa rồi thấy bộ dáng tức giận của Đường Dịch, rõ ràng là muốn tất cả mọi người trong nhà không ai được bình yên.

Kì Hiên nâng tay uống một ngụm nước giải khát, nghi hoặc nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Uy hiếp.” Khiêm Nhân thản nhiên nói,“Trên đường có một thế lực nhỏ không vừa mắt Đường gia, có ý đồ xuống tay với thiếu phu nhân, kết quả còn không thành công đã bị Dịch thiếu bắn cho một đạn vào đầu.”

“Ah……” Bác sĩ Thiệu theo chủ nghĩa hòa bình phát ra một tiếng kêu không rõ cảm xúc.

Dừng một chút, Khiêm Nhân tiếp tục nói: “Vấn đề là ngày hôm qua Dịch thiếu vừa nhắc nhở thiếu phu nhân, không cần tùy tiện ra khỏi nhà, đáng tiếc là cô ấy không nghe được bao nhiêu……” Khiêm Nhân thực bức xúc: “Cô ấy biết Dịch thiếu chưa được bao lâu, hoàn toàn không hiểu anh ấy, thấy bộ dáng anh nói chuyện luôn âm âm nhu nhu như vậy, cô ấy chắc cũng không cho là thật, hoàn toàn không biết Dịch thiếu mà tức giận thì bộ dáng……”

“Không thể trách cô ấy đâu.” Kì Hiên tràn đầy đồng cảm mà tỏ vẻ đồng tình:“Cái loại người biến thái như Đường Dịch, cho dù là chúng ta cũng không hiểu nổi trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì.”

“Tôi mới là người đau đầu nhất.” Khiêm Nhân nâng tay lên, quơ quơ văn kiện trong tay:“Còn có rất nhiều văn kiện muốn đưa cho anh ấy xem, nhưng bây giờ ai mà dám đến gần chứ……”

Kì Hiên ‘Ừm’ một tiếng, nửa ngày sau vẫn thấy Khiêm Nhân đang nhìn mình với bộ mặt chờ mong, không chịu nổi trước mắt biến đen:“Không phải anh muốn tôi đi đấy chứ?”

“Bác sĩ Thiệu,” Khiêm Nhân đem văn kiện dúi cho anh, cười không có ý tốt:“Cứu mạng là thiên chức của bác sĩ.”

Kì Hiên không nói gì, có được nghề nghiệp bị người khác bắt nạt như thế này thật khó chịu.

**** **** ****

Chậm rãi đi đến phía sau anh, Thiệu Kì Hiên không nhịn được đứng yên một lúc, nhìn bóng dáng của anh có chút đăm chiêu.

Đường Dịch.

Cái tên này đại diện cho thế lực khổng lồ cũng không tầm thường, trên tay người đàn ông này có thế lực quá lớn, có thể dễ dàng thay đổi thế giới theo cách anh muốn.

Rất ít khi anh thật sự tức giận, thân là đại thiếu gia của Đường gia, từ nhỏ đã học được cách ngụy trang tuyệt hảo. Lần gần đây nhất anh tức giận đến tím mặt là vào hai năm trước, khi chủ nhân của Đường gia, bố anh, bị người ta *** hại đến chết, anh thân là đại thiếu gia của Đường gia, bị *** sâu trong trung tâm vòng xoáy lừa gạt thủ đoạn, anh vừa phải giải quyết các thế lực đang rục rịch trong nội bộ Đường gia, vừa muốn báo thù cho bố mình.

Thiệu Kì Hiên mỗi khi nghĩ đến khoảng thời gian đó của Đường Dịch, trong lòng chỉ biết dâng lên bốn chữ: Sâu không lường được.

Anh còn rất trẻ, nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Kết quả cuối cùng, không thể nghi ngờ là anh đã giành toàn thắng. Châu Á có thế lực mười phần, bị anh giữ trong tay bảy phần cho đến bên kia bờ đại dương. Về phần quá trình ư? Bốn chữ khái quát: Đại khai sát giới.

Mà hôm nay sau hai năm, anh lại một lần giận dữ. Nhưng khác biệt là, lúc này đây, anh vì một cô gái. Mà cô gái này, từ khi gặp anh đến giờ, chỉ ngắn ngủn có ba tháng.

Thiệu Kì Hiên khụ một tiếng.

Đường Dịch hơi nghiêng người, mắt đảo qua thấy là anh, lại hờ hững quay lại.

“Được rồi, tôi biết anh bây giờ rất tức giận, nhưng lúc anh tức giận, cũng xin nghe người bác sĩ là tôi đây nói vài câu.”

Kì Hiên có ý tốt nói, yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt không hề để ý đến sự tồn tại của mình, nhưng anh vẫn muốn làm hết trách nhiệm của mình.

“Tôi nói cho anh biết này, xuống tay cũng phải có chút chừng mực chứ? Anh tự mình xem đi, một cô gái tốt như vậy đã bị anh biến thành bộ dáng gì rồi ……” Kì Hiên vô cùng bực mình nói với anh: “Anh cho rằng tất cả những cô gái trên thế giới này đều dễ dàng tha thứ như vợ của anh sao? Nếu mà là Đường Kính, tôi đã không phải nói, Đường Kính nếu dám đối xử với cô ấy như vậy, hừ, hãy thử xem, không khiến anh ta chạy như bay để tránh súng, tránh bom như xe lửa giống hồi cách mạng thì……”

Đường Dịch bỗng nhiên ngắt lời anh, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Cô ấy thế nào?”

“Có thể thế nào đây?” Kì Hiên khẩu khí lạnh lùng: “Đêm đầu tiên bị người ta mạnh mẽ ép buộc trong khi đang sốt 38 độ 6, anh nói cô ấy có thể thế nào?”
Trong bóng đêm dày đặc, Thiệu Kì Hiên thấy người đàn ông trước mắt hơi cau mày. Lông mày và lông mi gần chạm vào nhau, đôi mắt lấp lánh ở giữa, làm người ta cảm thấy không hề bị áp bức khó chịu.
Biểu tình sinh động như thế, trong nháy mắt làm cho Thiệu Kì Hiên có ảo giác thì ra anh là người cũng sẽ hối hận cũng có cảm xúc bình thường như những người đàn ông khác.
Nhưng ngay giây sau đó, nâng tay xua tan sương khói hỗn loạn trước mặt, anh xoay người mặt hướng về phía Kì Hiên, làn khói tan đi lộ ra ánh mắt chứa đầy ánh sao, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm.
“Chữa khỏi cho cô ấy cho tôi.”
Cường ngạnh, không nghi ngờ, tác phong điển hình của Đường Dịch.
Kì Hiên bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Vừa rồi, anh lại bị vẻ bề ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Làm sao có thể quên, Đường Dịch, trong thế giới này, dù có hao tổn tinh thần đến đâu cũng không làm anh thương tâm.
“Nói thật, tôi thực không hiểu lòng anh nghĩ cái gì, ” Kì Hiên có lòng tốt mở miệng, “Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cho tới bây giờ anh ngay cả nhìn liếc mắt một cái cũng không, thế mà có một người trong nhà này, anh đem cô ấy cất giấu tốt như vậy, nhưng ngẫu nhiên mất bình tĩnh lại bắt nạt cô ấy đến mức chỉ còn nửa cái mạng…… Nói xem, đây là cái tật xấu gì vậy? Giống như dịch SARS ngăn chặn được một thời gian lại bùng nổ sao?”
Đường Dịch bỗng mở miệng gọi tên anh một tiếng, giọng nói thản nhiên, lại ngầm có ý cảnh cáo.
“Thiệu Kì Hiên.”
“Được rồi đã biết.” Kì Hiên luôn là người bình tĩnh, cũng không để ý đến vẻ mặt âm dương quái khí của anh, “Anh tự nhìn cô ấy đi. Ba tháng trước anh mang cô ấy về trên người bị thương cũng không ít, trong ba tháng này điều trị đã tốt hơn rồi, vậy mà, đêm nay anh làm cô ấy bị thương như vậy, hết thảy lại như cũ rồi.”
Kì Hiên nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng. Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp của mình đã cứu sống bệnh nhân rồi lại an ủi tinh thần, giáo huấn Đường Dịch vân vân, Bác sĩ Thiệu kéo một thân mệt mỏi rời khỏi Đường gia.
**** **** ****
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông đứng trên ban công, không hề động. Tầm mắt rơi xuống bụi hoa hồng nở rộ trong hoa viên, hoa nở không thua thắng cảnh, nhờ mấy ngày nay cô tỉ mỉ chăm sóc. Màu đỏ, vàng, da cam, màu xanh, rất nhiều màu sắc rực rỡ, cô đã làm cho ngôi nhà này nở rộ một không khí ấm áp.
Ánh trăng mênh mông, biến ảo trong mắt.
Ổn định lại tâm tình, người đàn ông xoay người, nhìn điếu thuốc trong tay vẫn chưa tàn, tùy tay ném nó vào một cái gạt tàn, sau đó, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Nâng tay đẩy cửa đi vào, trong phòng ngủ có hai, ba người hầu gái đang chăm sóc thiếu phu nhân, thấy anh đứng ở cửa, mọi người lập tức cùng nói: “Dịch thiếu.”
Anh nâng ngón tay lên, làm một động tác chớ lên tiếng. Bạc môi khẽ nhúc nhích, phân phó xuống.
“Đi ra ngoài.”
Mọi người lập tức rời đi, cẩn thận ra khỏi cửa, bên trong khôi phục một không gian yên tĩnh.
Đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, anh nâng tay xoa mặt cô.
Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng xuyên vào từ cửa sổ, dừng lại trên mặt cô. Khuôn mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, cô đã quen ẩn nhẫn, quen chịu đựng, dù có đau có thương cũng không lên tiếng, mỗi khi chịu ấm ức cũng chỉ cắn chặt môi chịu đựng.
Cô cứ như vậy, anh nhìn thấy thế lại không thể giải thích được vì sao tim mình đập nhanh hơn. Mà cô bị thương thế này, đúng là do anh làm.
Vài giờ trước, cô trơ mắt thấy anh nổ súng giết người, rõ ràng biết anh giết kẻ muốn hại mình, nhưng khi anh nổ súng sát ý trong mắt lạnh như băng làm cho cô không rét mà run, anh là người máu lạnh, sự sống đối với anh mà nói thật quá bình thường, lần đầu tiên cô thấy người bị súng bắn trúng giữa mi tâm (mi tâm: điểm ở giữa hai mày) ngã ngay trước mặt mình, ý tưởng đầu tiên trong đầu cô chính là chạy trốn.
Vì thế cô đã phạm phải cái sai đầu tiên trước mặt người đàn ông này, ngay khi tay anh hướng về phía cô, cô không tự giác lui về phía sau.
Chỉ là một động tác nhỏ như vậy, lại rõ ràng toát lên ý muốn trốn chạy của cô, làm anh giận tím mặt. Anh không để ý trong đôi mắt cô đang chứa đầy sợ hãi đối với mình, anh mạnh mẽ kéo cô về nhà, đóng sầm cửa rồi ném cô lên giường, động tác đầu tiên của anh là xé đi chiếc váy liền của cô.
Tại sao lại là cô?
Đó là một câu hỏi hay.
Kì Hiên đã từng hỏi anh, Đường Kính cũng hỏi anh, thậm chí ngay cả anh cũng từng tự hỏi mình.
Tại sao, anh bắt buộc phải có được cô, buộc cô làm Đường thiếu phu nhân?
Đường Dịch yên lặng nhìn cô trong chốc lát.
Bỗng nhiên cảm thấy trong miệng chua sót, muốn tìm thuốc lá để hút. Nhưng ý nghĩ chợt lóe trong đầu, cô không thích mùi thuốc lá, vì thế anh lại buông tha nó giống như bỏ cuộc.
Toàn bộ không gian im lặng vô cùng.
Chỉ có tiếng chất lỏng trong ống truyền dịch tí tách nhỏ xuống.
Như đang nhắc nhở anh, chuyện vừa rồi anh làm có bao nhiêu quá đáng. Rõ ràng biết cô vẫn rất sợ anh, cũng rõ ràng biết từ khi kết hôn tới nay anh chưa từng động vào vết thương của cô, nhưng trong cơn thịnh nộ vẫn ép buộc cô tiếp nhận lần đầu tiên nam nữ giao hợp.
Cô ngẩng đầu lên buộc phải thừa nhận ánh mắt anh, biểu tình yếu ớt quả thực khiến anh kinh ngạc.
Một cô gái đẹp nhất chính là như vậy, không có đề phòng, không có một chút năng lực chống đỡ, anh không cần nghĩ quá nhiều, không cần phòng bị, có thể toàn tâm toàn ý có được cô.
Đệm giường chưa kịp đổi, ẩn ẩn còn thấy được dấu vết màu đỏ phía dưới chăn, anh nhớ tới lần thứ hai anh giữ chặt lấy eo cô tiến vào từ phía sau, cô vô tình kêu lên một câu ‘Em không thoải mái……’, lúc ấy đã bị anh cười mà bỏ qua, cắn nhẹ cổ cô và đáp một câu ‘Anh sẽ làm cho em thoải mái’.
Lại không biết, hóa ra, lời cô nói là sự thật.
Lúc ấy cơn giận của anh vẫn còn sót lại chưa tiêu tan, vì thế không để ý đến cảm thụ của cô, mãi đến khi anh bình tĩnh, mới cảm thấy thân thể cô từ trước đến giờ không hề nóng lên. Vừa sờ trán cô, anh nhất thời tỉnh táo.
**** **** ****
Ánh trăng dần dần chảy xuống về phía tây, thời gian lẳng lặng trôi đi, yên lặng chứng kiến sự khởi đầu của một tình yêu.
Anh ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài lướt trên mặt cô, dừng lại trên đôi môi cô. Môi cô rất đẹp, màu sắc nhẹ nhàng, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ nghĩ đến câu ‘Thích hợp hôn môi”. Có khi anh hôn cô không tự giác được mà cắn nó, nhìn nó bị cắn sưng đỏ, cũng nhìn thấy biểu hiện kinh sợ của cô.
Hơi nâng mặt cô lên, anh cúi người xuống, bạc môi xinh đẹp nhẹ nhàng hôn cô.
“…… Vì sao lại muốn rời khỏi anh?”
Bỗng nhiên anh thấp giọng lên tiếng, nhìn cô, anh lẳng lặng nói cho cô nghe.
“Chẳng lẽ em không biết, một khi anh đã quyết định lấy em về Đường gia, sẽ không thể thả em đi được……?”
Anh không thèm nhắc lại, đột nhiên lại cúi đầu hung hăng cắn môi cô.
Đẩy hàm răng cô ra, cho dù cô chưa tỉnh cũng không hề làm cản trở động tác của anh, từ ôn nhu đến dữ dằn, từ bình thản đến kinh hãi, một nụ hôn sâu, cũng có thể khiến cho biển động bão nổi.
Cô cuối cùng cũng bị anh đánh thức.
Hơi mở mắt ra, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ dừng trên mặt anh, cô mở mắt liền nhìn thấy anh hé ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, giờ phút này nhu tình quả thực có loại mỹ cảm không giống thật.
Bộ dáng giận dữ mấy giờ trước của anh hiện lên trước mắt, cô lập tức tỉnh táo, nỗi sợ hãi khắc sâu trong đáy mắt.
“Thực xin lỗi.” Anh bỗng nhiên giải thích, xoa mặt cô, nhu tình trong mắt như nước, coi như ảo giác:“Anh làm tổn thương em ……”
Anh ở ngay trước mắt cô, khoảng cách ngắn ngủn mấy cm, nhưng cô vẫn không thể thấy được lòng anh. Người đàn ông này quá mức thâm trầm, cho tới bây giờ cũng không có ai nhìn thấu anh.
Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt đầy áp lực của anh: “Không, không sao……”
“Dĩ Ninh.” Anh mở miệng, bỗng nhiên gọi tên cô, giọng nói ôn nhu kỳ cục, lời nói bật ra làm cả người cô cứng lại: “Về sau, hãy ở lại bên cạnh anh, không cần tùy tiện đi ra ngoài, được không?”
Ngắn ngủn vài câu, cô thông minh như thế, sao lại không hiểu được ý tứ của anh?
Cúi đầu, cô không có đường lui, chỉ có thể thỏa hiệp:“…… Được.”
Anh nở nụ cười, tươi cười diễm lệ. Hai tay ôm lấy cô, anh hôn lên môi cô, ôn nhu an ủi cô: “Rất ngoan……”
Anh là màu đen thuần túy, từ khi gặp được cô, đã nghĩ không thể để cô chạy thoát, đây là một loại chấp niệm.
Triết học, định nghĩa nó theo cách này, khi một người quá chuyên chú vào một việc, sau một thời gian dài sẽ bị chìm đắm trong cảm xúc nào đó, thì tình cảm sẽ trở thành hữu hình, khiến mình bị trói buộc. Mà anh, có chấp niệm, cũng có bản lĩnh thực hiện chấp niệm đó.
Vì thế hôm nay, anh rốt cục đã ra tay, tự tay bẻ gãy cánh của cô, từ nay về sau đem cô giam *** bên người.

0 Bình Luận "Đen Trắng"

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!

Quảng Cáo TOP

Quảng Cáo TOP 1

Quảng Cáo TOP 2

Quảng Cáo TOP