Ai? Người có tội
Ai? Người có tội
Tôi đã chứng kiến một cuộc nói chuyện của hai bạn tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ ra được ai là người có lỗi. Câu chuyện như sau
Sáng hôm đó, Nhung đến nhà tôi, vừa nói Nhung vừa khóc: Uyên ơi! Nhung bị mất 500.000. Nhung biết ai lấy rồi, Nhung không ngờ Nhung chơi với nó tốt vậy mà nó lại đang tâm lấy của Nhung. Khi nghe vậy, tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi: Nó là ai vậy?
Nhung kể tiếp: Sáng hôm đó, khi biết mình mất tiền, Nhung liền chạy lên nhà Thùy, khi lên đó, Nhung không gặp Thùy, Nhung chỉ gặp mẹ Thùy. Mẹ Thùy tự nhiên hỏi Nhung: Con có cho Thùy mượn tiền không? Bác thấy Thùy có 500.000, mà bác thì không cho Thùy tiền vì bác sợ Thùy đi Di Linh. Ở nhà chỉ có hai mẹ con, mà nó không hiểu cho bác, nó cứ dằn vặt bác hoài. Sáng nay nó vừa ra bến xe mua vé đi rồi, vừa nói bác vừa khóc và dặn Nhung đừng kể cho Thùy nghe. Vì nếu Thùy biết thì Thùy sẽ hành hạ bác. Kể xong, Nhung rủ tôi lên nhà Thùy, xin lại mẹ Thùy số tiền đó. Còn tôi, tôi chẳng biết làm gì, đi theo Nhung như cái máy.
Sáng hôm đó, chúng tôi đã gặp Thùy, Thùy không mua vé xe đi di Linh được. Tôi chứng kiến được cuộc nói chuyện.
Nhung: Thùy, đáng lẽ ra Nhung không nói, nhưng mà bắt buộc Nhung phải nói.
Thùy: Câu chuyện đó có quan trọng không?
Nhung: Rất quan trọng, phải dạn lắm, đủ bằng chứng Nhung mới nói. Nhung mất 500.000, nhưng hôm đó chỉ có Thùy tới nhà Nhung, tiền người ta mới đưa Nhung hồi sáng. Lúc Nhung ở nhà dưới, Thùy lên nhà trên uống nước. Lúc lâu, khi Thùy về, có thằng nhỏ nói “Chị ơi, bạn chị đứng nơi tủ làm gì đó”. Lúc đó, Nhung cũng không nghi cái gì hết. Nhung nói: “chị đọc sách đó mà”. Tối đó Nhung lục lại thấy mất 500.000. Nhưng chỉ lạ ở chỗ, chỉ mất mấy tờ dưới, còn tờ trên vẫn nguyên, nếu người lạ lấy sao họ không hốt hết mà lại chừa ra một tờ làm gì? Còn sáng nay, vừa bước chân đến nhà Thùy, mẹ Thùy đã hỏi ngay: Thùy có mượn tiền con không? Bác thấy nó có 500.000đ.
Thùy: Nhung! Sao Nhung lại hỏi Thùy câu đó, Thùy không có lương tâm nào mà đi lấy tiền của Nhung. Còn danh dự của Thùy, Thùy không bao giờ làm chuyện đó. Nếu Thùy lấy thì Thùy phải nhìn kĩ, sao Thùy lại để cho đứa con nít nó thấy.
Nhung: Tại vì không may cho số phận của người đó thôi, Thùy có lấy không? Cho Nhung xin lại.
Thùy: Thùy không lấy thì tiền đâu mà đưa ra cho Nhung, đạo đức ở đâu mà Thùy lại làm chuyện đó.
Nhung: Một khi đã ăn cắp thì con người không còn đạo đức nữa.
Nhung khóc_ Lâu nay Nhung không dám tiêu xài, ngồi vẹo lưng, công sức mồ hôi nước mắt dành dụm được chừng đó để về thăm mẹ, thăm chị em, vậy mà mất.
Thùy: Nhung! Nhung!
Vừa nói Thùy vừa khóc đưa tay lên chùi nước mắt cho Nhung, giọng Thùy có một cái gì đó đau đớn như xé cả ruột. Nhung! Nhung! Nhung nghĩ kĩ lại đi, suốt cả buổi sáng hôm đó Nhung đi đến 11h30 Nhung mới về, chiều hôm đó Thùy mới lên. Thùy chỉ lên nhà trên uống nước chút xíu rồi Thùy bưng ly nước xuống mà Nhung nói vậy.
Nhung: Không! Thùy có ở trên nhà trên, thời gian lâu.
Thùy_ khóc
Nhung: Nhung mới là người đáng khóc nhất, nhưng Nhung còn gượng được kia mà. Vậy là Nhung không về thăm cha mẹ được rồi, đâu có ai thương mà cho Nhung lại số tiền đó.
Thùy: Nhung nghĩ kĩ lại đi, Thùy không bao giờ làm việc đó, trong khi Thùy biết công sức Nhung bỏ ra, Nhung lại sắp về thăm mẹ nữa. Thùy có số tiền đó do cha Thùy không đi phép, lãnh được 1.500.000 lén cho Thùy 500.000. Số tiền mẹ Thùy thấy là trước khi Nhung mất kia mà. Sáng hôm đó, Thùy đưa mẹ Thùy xem, chiều đó Thùy mới lên nhà Nhung mà Nhung lại nói mất hôm qua. Thùy chỉ hận có một điều, Thùy có tiền mà mẹ Thùy không biết.
Nhung: Thôi bây giờ Nhung về.
Thùy giữ xe lại _Không! Nhung nói đi, Thùy không muốn câu chuyện đang giữa lúc lắc léo như vầy mà phải dừng lại.
Nhung: còn biết nói gì nữa, có nói cũng vô ích, tiền Nhung có cánh đó. Thôi! Thùy để Nhung về, nếu không Nhung bị la cho bây giờ.
Thùy vẫn giữ xe lại.
Nhung: Thùy kỳ chưa, để cho Nhung về.
Cuối cùng Thùy phải để cho Nhung về. Thùy nói: Thôi! Nhung về trước đi, Uyên ở lại.
Thùy quay lại giữ xe tôi, Thùy khóc: Uyên! Giờ Thùy biết tính sao? Thùy không lấy, tiền đâu mà Thùy đưa cho Nhung. Chắc Nhung thấy Thùy kể hoàn cảnh của nhà Thùy túng quẩn nên Nhung nghĩ Thùy làm bậy.
Lúc này, tôi chỉ đứng lặng thinh, không biết làm gì hết. Một lúc sau tôi mới nói: Không! Nhung không nghĩ vậy đâu, tại vì số tiền Nhung mất trùng khớp với số tiền mẹ Thùy nói, rồi thằng nhỏ thấy Thùy nơi tủ. Chiều đó không ai vô hết ngoài Thùy đến nhà Nhung.
Thùy: Thùy chỉ hận một điều, Thùy có tiền mà mẹ Thùy không biết, đây là số tiền ba Thùy cho Thùy. Thùy không bao giờ làm điều đó. Lâu nay, Thùy chơi với bạn chưa xảy ra điều gì.
Nhìn hai người bạn nói chuyện, tôi là người thứ ba chứng kiến. Tôi đứng lặng nhìn hai người bạn khóc. Tôi nhìn đôi tay của Thùy khẽ nắm vào rồi lại duỗi ra, tôi nghe tiếng kêu thống thiết của Thùy, lời lẽ buộc tội của Nhung. Tôi không biết Thùy có như vẫy không? Nhưng tôi không hình dung nỗi, không thể tưởng tượng nổi ra cảnh Thùy lại mở hộp lấy tiền. Cuối cùng, tôi ra về lòng đầy băng khoăng.
Chiều hôm đó, Nhung nhờ tôi đưa một lá thư cho Thùy, lời lẽ bức thư tôi vẫn còn nhớ:
“Tôi! Nhung tha thiết mong Thùy nghĩ lại, số tiền đó, Nhung giành giụm để về thăm mẹ, công sức Nhung còng lưng, vẹo cổ ngày đêm mới có được. Nhung có đủ bằng chứng, có biết rõ Nhung mới nói số tiền đó hiện đang trong tay Thùy. Đừng giật mình khi đọc tới đây. Nhung tha thiết mong Thùy trả lại, dù không đủ cũng được. Thùy cảm thấy như thế nào khi nhìn cảnh một người mẹ bao tháng ngày vất vả bụi sương, dòng nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo khi chứng kiến cảnh ấy. Nhung thấy cô Nhung đã già, không phải nói phụ cô Nhung chớ cô Nhung đủ sức cho Nhung tiền về thăm mẹ. Nhưng Nhung thấy cô đã già, Nhung không muốn cô Nhung phải lo nhiều chi phí khác. Nhung mong Thùy giành chút lòng thương tâm cho Nhung, trả cho Nhung số tiền đó.
Thùy cho Nhung xin lỗi với mẹ Thùy: Nhung đã không giữ lời hứa vì điều đó, bắt buộc Nhung phải nói. Đó là một trong những bằng chứng để buộc tội Thùy. Nhung biết, sau khi nói chuyện với Nhung xong, Thùy sẽ quay vào làm tình, làm tội mẹ Thùy. Nhung mong Thùy nghĩ lại, Thùy hãy vì tình mẫu tử, tấm long cao cả của mẹ mà đừng làm vậy. Nhung khuyên Thùy không phải là kẻ bề trên hay một người chị cả mà làm một người bạn chân thật, chân thật như ngững ngày ngắn ngủi gặp nhau.
Chào Thùy ở đây
Nhung
Nhung
Tôi đã đưa Thùy đọc bức thư. Khi đọc xong, Thùy khóc nức lên: Ôi! Sao lại nhục nhã vậy, Thùy không bao giờ làm điều đó, thà chết còn hơn. Hôm qua Thùy đã cắn răng chịu đựng nhục nhã để Nhung nghĩ lại, Thùy biết, Thùy không lấy thì tiền Nhung vẫn còn ở đâu đó, nếu không có ai vô, Thùy hi vọng Nhung sẽ tìm thấy nghĩ lại, không ngờ bây giờ Thùy lại nhận được cái giấy này này nữa. Thùy xin nói thẳng. Nhung là một người bạn tồi, chơi với nhau đã 2 năm rồi mà còn không hiểu bạn. Thùy chỉ vì tình bạn thôi, Thùy không ngờ bây giờ Nhung lại làm nhục Thùy.
Thôi! Uyên về đi, nói lại với Nhung, tình bạn gặp nhau ngắn ngủi thì bây giờ nó chia tay cũng ngắn ngủi lắm.
Còn tôi, tôi không biết nói gì. Chỉ nín lặng thinh từ đầu đến cuối. Cuối cùng, tôi ra về, đầu nặng trĩu. Tôi cảm thấy tiếng khóc của Thùy vô tội, tôi không biết phải làm gì bây giờ. Ai là người có lỗi. Tôi đi tản bộ dọc con đường, suy nghĩ mãi cuối cùng không nghĩ ra. Tôi cảm thấy tôi là người ác độc, đã đưa cho Thùy đọc tờ giấy đó. Nhưng không biết đó là giả dối hay sự thật?
0 Bình Luận "Ai? Người có tội"
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn. Hãy ghé thăm và giới thiệu bạn bè để Blog ngày 1 phát triển nha .^^
Thân KT Nguyễn ..!